Bạn đang đọc Đại Ca Tôi Yêu Anh! – Chương 38: Xuất Viện
Ngày hắn xuất viện.
Mang theo một nỗi tâm trạng khó nói trong lòng, hắn muốn thăm mẹ ngay.
Nhưng điều này chưa thể thực hiện được, đang thu gom đồ đạc.
Máy điện thoại của Park Jimin bỗng kêu lên từng hồi.
Cậu vô tình bắt máy thì nghe bên kia đầu dây là một giọng nói ôn tồn và dịu dàng.
Cậu bỗng trố mắt ngạc nhiên.
Đôi môi nhỏ nhắn thốt lên từng tiếng.
Jimin: “Mẹ?”
Hắn nghe thế thì quay sang nhìn cậu.
Khuôn mặt như mong chờ một điều gì đó.
Cậu nhìn hắn bối rối lại còn khá lúng túng.
Bên kia đầu dây nói với cậu.
Mẹ Jimin: “Ngày mai con chuẩn bị ra sân bay đón ba mẹ đi nhé!”
Jimin lắp bắp: “Mẹ…!mẹ về sao ạ?”
Mẹ Jimin: “Sao vậy?.
Bộ con không muốn ta về cơ à?”
Jimin: “Dạ không.
Mẹ về là con vui rồi.
Thế Jiyoung có về không ạ?”
Mẹ Jimin: “Nó không thể về.
Nhưng nó bảo nhớ con lắm…!Con trai ngoan, ngày mai con đến sân bay vào lúc tám giờ rưỡi nhé!”
Jimin: “Vâng.
Con biết rồi ạ!”
Tút tút
Chất giọng cậu yếu xìu không vui.
Về sớm về muộn sao ba mẹ lại chọn về đúng vào lúc này cơ chứ?.
Quả này làm cho Park Jimin cậu một phen lúng túng khó lòng xử lý.
Không biết nói sao với Yoongi.
Nếu như mẹ và ba về thì không thể ở cùng với hắn được.
Hắn lấy tay sờ vào mặt cậu vì mặt cậu không mấy vui vẻ.
Yoongi mỉm cười.
Yoongi: “Đừng buồn, ba mẹ em về thì phải vui đi chứ”
Jimin lộ rõ lo lắng: “Nhưng…!anh sẽ phải ở đâu?”
Hắn nhếch môi cười.
Lộ vẻ không gì mảy may với câu hỏi của cậu.
Ở đâu cũng được, hắn cũng có thể về lại biệt thự riêng sống.
Bây giờ hắn cũng đã khoẻ hơn rồi nên không cần phải lo lắng gì nhiều.
Yoongi: “Không có gì đâu, tôi sẽ về căn biệt thự riêng, em đừng lo!”
Jimin nhăn mài: “Anh nói sao em không lo được, bệnh tình anh chưa khỏe.
Lỡ không ai chăm sóc thì đâu thể bình phục sớm, còn chế độ ăn uống này rồi còn không có ai nói chuyện với anh mỗi khi anh chán!”
Cậu kể rất tỉ mỉ làm hắn bật cười trong nỗi niềm hạnh phúc trào dâng.
Nói như thế là biết cậu quan tâm hắn cỡ nào.
Xa hắn chắc cậu nhớ lắm nhỉ?.
Yoongi: “Em thích tôi lắm rồi đúng không?”
Jimin lại muốn tát hắn vài cái.
Bản lĩnh Jimin có thừa.
Yoongi nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt trìu mến kèm theo cử chỉ đôi môi mỉm lên làm cậu ngây ngốc.
Chắc cậu nói hơi quá đà, không ấy thì hắn lại tưởng cậu nhiều chuyện.
Cậu xấu hổ gục mặt xuống như một con mèo nhỏ ngốc nghếch.
Đôi má ửng hồng lên nhìn đáng yêu vô cùng khiến cho Yoongi hắn một giây sững sờ trước cử chỉ nhỏ nhưng làm hắn điêu đứng tâm hồn.
Tại sao lại có người đáng yêu đến vậy?.
Hắn kéo cậu lại gần mình, Jimin ngạc nhiên nhìn hắn, đôi môi nhấp nháy một hồi rồi mím lại.
Đôi má hồng hào đo đỏ hiện trước mắt hắn.
Đôi môi khô cằn giờ trở nên đỏ hồng được áp vào đôi môi nhỏ xinh xắn.
Cậu đứng đó bất động đưa cặp mắt tròn xoe.
Cũng lâu rồi hắn và cậu chưa hôn nhau, cái cảm giác tim đập thình thịch nhen nhóm trong người không ngừng.
Đang hôn nhau thắm thiết.
Kim Namjoon bước vào, nhìn thấy cảnh tượng hai đôi môi thiếu vắng tình yêu cuốn lấy nhau không rời làm cho gã chỉ biết đứng đó bất lực.
Hai tay chống nạnh, nhìn đến đỏ mắt mà cả hai người đó vẫn không rời.
Tự nhiên lại vào đúng lúc nên Namjoon biến thành bóng đèn sáng chói nhất bệnh viện.
Namjoon: “Tao thấy mà tao tức á!”
Có lẽ là bất lực trước tình yêu mãnh liệt của đôi lứa.
Gã đứng đó dựa vai vào tường rồi nhìn sang chỗ Kim Seokjin đang làm thủ tục giúp Jimin để hắn xuất viện.
Gã một giây nghĩ ngợi điều gì đó, bỗng chốc khuôn mặt đỏ ửng lên.
Là gã đang nghĩ đến cảnh gã và anh yêu nhau, cứ theo kiểu này gã không bao giờ muốn mất Kim Seokjin mất thôi.
Phải nghĩ ra cách gì đó làm cho anh yêu gã mới được.
Hay là dựng lên một màn kịch bắt cóc, anh hùng cứu mỹ nhân.
Ý định đó chỉ thoáng qua trong đầu để lại dấu chấm hỏi vì sao Kim Seokjin ngày ấy ngồi trên xe gã và đỏ mặt không ngừng.
Hay là…
“Namjoon!”
Giọng nói trầm trầm của Min Yoongi cất lên.
Trời đất, hắn vừa hôn dứt xong đã thấy gã đứng đó thảnh thơi quay sang phía khác.
Một giây hổ thẹn cho Jimin và hắn bắt đầu, dám đi vào không gõ cửa sao?.
Muốn chết?.
Gã quay sang nhìn hai người với ánh mắt châm chọc.
Namjoon: “Cậu còn nhớ tôi nữa ư?.
Sao?.
Mùi vị tình yêu thế nào?”
Jimin ngại ngùng nép vào người hắn.
Gã lại được ăn cơm chó miễn phí.
Lại muốn dập đầu vào cửa khóc nghẹn cho xong.
Jimin: “S…sao cậu ở đây mà không lên tiếng?”
Namjoon khinh thường: “Nói chi?.
Hai người đang phê mà nên nói gì?.
Mà cũng ngộ, bệnh viện mà làm như nhà hai người ấy!”
Hai người kia im lặng nên gã tiếp tục nói xấu bêu réo khắp phòng.
Vì cảnh tượng hôn nhau lại lọt vào tầm mắt của dân ế lâu ngày như gã.
Namjoon: “Mùi vị hôn chắc ngon lắm nhỉ vì thấy hai cậu đều quyến luyến không muốn đứt đoạn mà?”
Yoongi cắn răng muốn giết chết tên này vì dám châm chọc Jimin.
Namjoon: “Mai mốt có hôn thì lựa chỗ kín kín mà hôn, đừng có đứng trước mặt tui.
Tui giận lắm đó!”
Gã chống nạnh nói chuyện như mấy bà bán thịt ở ngoài chợ đang chửi nhau với khách.
Jimin thoi thúc cúi đầu xin lỗi gã rối rít.
Sợ gã giận.
Yoongi ôm eo Jimin: “Ờ, chứ không phải cậu ế lâu ngày nên thành ra ghen tị hả?”
Namjoon giận dữ: “Ghen tị cái đ…!Đệt mẹ nhà cậu!”
…
“Namjoon”
Gã quay sang.
Bất chợt thấy hình ảnh Yoongi vả vào mông Jimin một cái mạnh, quả đào chất lượng được bóc tem nên Jimin giật bắn người.
Yoongi: “Thấy sao?.
Ráng mà có người yêu để được tét mông như tôi đi rồi hả nói chuyện!”
Jimin thẹn thùng: “…Anh làm gì vậy?.
Điên à?”
Namjoon: “Con mẹ nó.
Tôi sẽ chém chết bà cậu!”
Đang điên lên thì có kẻ nào đánh vào đầu gã một cú rõ mạnh.
Đang bực nên quay sang chửi cái con người gan dạ kia.
Là tên nào dám đánh người cao quý như gã.
Namjoon: “Này.
Muốn đánh lộn không?”
Câu nói vừa dứt gã bỗng run rẩy nhìn cái con người kia đang trừng mắt.
Gã bỗng trở thành con thỏ con đang rơi vào trạng thái sắp mất mạng trước con sói lớn.
Con sói không ai khác là Kim Seokjin.
Seokjin giơ tay tát gã một phát muốn sái quai hàm.
Gã đứng đó khóc lóc như thiếu nữ “mới lớn” bị cưỡng gian.
Namjoon: “Sao tự nhiên tán tui?”
Seokjin: “Cậu nói là đánh mà, nhào vô!”
Namjoon sợ hãi: “Tại tui nói chơi chứ bộ!”
Seokjin: “Hay là không có gan đánh?”
Namjoon biện minh: “Tại tui nhường cậu thôi!”
Tình huống này làm cho hắn và cậu một phen cười như được mùa.
Bốn con người kia rời khỏi bệnh viện trong tâm trạng háo hức.
Thấy hắn khỏe thì cậu cũng mừng rồi nhưng ba mẹ về chỉ sợ không cho hắn ở cùng nhà, không thể chăm sóc hắn đến lúc hắn bình phục như thường.
Cứ nói đại là hắn với ba hắn đang cãi nhau nên rời đến nhà cậu sống cùng vậy.
Mẹ cậu chắc cũng không nói gì, vì cậu biết mẹ thương cậu nhất.
Với lại cũng không bị coi là ngại gì đâu, vì hắn và cậu là đàn ông.
Kim Seokjin khoác vai Jimin nói.
Seokjin: “Tụi mình đi ăn đi tôi đói rồi.
Cho Yoongi bồi bổ sức luôn!”
Namjoon: “Tui biết có một chỗ rất ngon!”
Gã mỉm cười tươi khi nhắc tới đi ăn.
Kim Seokjin dùng tia mắt truyền đến gã.
Seokjin: “Cậu dẫn chúng tôi đi đến đó đi.
Coi thử mùi vị ra làm sao, không ngon biết tay với lão ông nhé!”.