Đại Ca Tôi Yêu Anh!

Chương 125: Ngàn Lần Yêu Anh


Bạn đang đọc Đại Ca Tôi Yêu Anh! – Chương 125: Ngàn Lần Yêu Anh


“Quả thật anh là người tài giỏi, em tiếc khi anh không chịu học đại học để phát huy năng lực tuyệt vời của anh”
Yoongi có nhiều chọn lựa.

Có thể về tiếp quản công ty, nếu không thích thì chọn đại một ngành nào đó học, sau này xin việc dễ vô cùng.

Vì mọi người đều biết hắn là Min Yoongi.

Người được công chúng đón nhận nồng hậu, đơn giản vì giàu, giỏi giang, tài ba và xuất chúng hơn người, đó được xem là một niềm kiêu hãnh khi Yoongi về dưới tay họ.

Yoongi biết điều đó, vì thế càng không thích học bất cứ ngành nghề nào vì không muốn gặp phiền phức.
Yoongi: “Tôi muốn làm chủ hơn là làm thuê.

Mở một cửa hàng cà phê, tôi sẽ thuê người pha chế thật ngon để hút khách”
Jimin gật gù: “Cũng được đấy.

Miễn sao anh thấy thích.

Em luôn ủng hộ và bên anh”
Yoongi hôn cậu.

Nụ hôn ôn nhu trụy tim làm người được hôn mê quên lối về.

Ánh mắt say sưa ngắm khuôn mặt của gã đàn ông đang ôm hôn tay cậu.

Giống như chỉ còn lại mỗi mình cậu và hắn tồn tại trên thế gian.

Thế giới của Jimin rất nhỏ, vừa đủ thu về một bóng hình Min Yoongi.

Người đàn ông này, làm cậu yêu đến phát cuồng, cuộc đời gói gọn ban tặng cho người.

Và sẽ chẳng thể yêu thêm một ai như cách cậu yêu Yoongi của hiện tại.
Jimin: “Em yêu Yoongi ngàn lần!”
Yoongi: “Yêu đến thế sao?”
Jimin: “Em yêu anh đến mức bụng dạ, trái tim muốn xáo lẫn ra ngoài.

Em ước khoảnh khắc này dừng lại, để em cảm nhận hết dư vị tình yêu tuyệt vời.

Mỗi giây, mỗi phút trôi qua em đều trân trọng, em trân trọng cái cách ta dành trọn tình cảm cho đối phương.

Em thật lòng thật dạ yêu anh đến da diết”
Yoongi: “Tôi đa phần nghĩ ngợi trên thế giới này làm gì có ai giống một người như em chứ, không ai cả…!vì trên thế giới này toàn những người lừa dối thôi”
Không phải là Min Yoongi may mắn mới gặp được cậu hay Park Jimin may mắn mới gặp được hắn mà là cả hai rất may mắn khi gặp được nhau.

Park Jimin là viên ngọc quý báu hắn giấu kĩ bên người, nơi tận cùng trái tim để không ai có thể cướp đi dù chỉ một lần.

Trái tim rất đắt, cho đúng người sẽ là vô giá, gửi sai người không đáng một xu.

Lòng tốt của Jimin và tình yêu của Yoongi có thể miễn phí, nhưng đối phương không hề thấy nó rẻ mạc, ngược lại còn rất tôn trọng và sùng bái.
Jimin xoa mặt hắn: “Dù đã nói nhiều lần, nhưng em chỉ muốn nói thêm lần nữa.

Em yêu anh, Park Jimin này một lòng chung thủy với Min Yoongi mà thôi”
Jimin đẹp nhất là khi cậu bất giác mỉm cười cùng đôi mắt híp lại không thấy ánh mặt trời.

Dù cơn mệt mỏi khống chế tâm tư nhưng vẫn không pha lẫn vào nụ cười, Yoongi ngẫm ngợi miễn cậu hạnh phúc còn cậu nhìn đi đâu cũng đều đẹp.


Yoongi mãi mê lén nhìn mà mất hồn phách, đôi mắt hắn mơ màng trong màn đêm tĩnh lặng, đèn cũng vừa đủ chiếu sáng đến khuôn mặt cậu.

Jimin không thể thấy Yoongi mê cậu đến mức nào, vừa nhìn đã không dứt ra kịp.
Yoongi bất giác: “Mắt em thật đẹp nhưng không đẹp bằng mắt tôi đâu”
Jimin bĩu môi, phồng má: “Anh chê em xấu xí à?”
Yoongi: “Không.

Em rất xinh.

Mắt tôi đẹp hơn em vì có bóng dáng em trong đấy”
Thình thịch, thình thịch.
Jimin đỏ mặt, ngơ ngác.

Riêng Yoongi khoái chí, vỏn vẹn vài câu nói bình thường đã làm cậu thần hồn lên mây.

Lồng ngực phập phồng âm thanh rộn rã tiếng con tim đập mạnh, trái tim lệch hẳn đi vài nhịp, cảm giác xấu hổ thẹn thùng không dám đối diện.

Min Yoongi tuy không dùng lời lẻ nịnh nọt uyên sâu, những suy nghĩ đều bộc phát nhất thời nên khi lời văn thốt ra không cần chau chuốt, ngọt ngào quá mức mà vẫn đủ sức để cậu trụy tim vì xấu hổ.
Yoongi: “Jimin, thật may…”
Jimin khó hiểu: “Hửm?.

May điều gì?”
Yoongi: “Vì gặp được em quá đúng lúc”
Cả đời hắn cái gì cũng không may, cái gì cũng đều xui xẻo, lầm lỡ, đầy những chuyện xấu xa không có nhân tính.

Cái ngày đầu năm hắn bị đám đại ca trường cũ đánh hội đồng là ngày xui nhất và chính là ngày tuyệt nhất vì được gặp Jimin, người mở lòng từ bi cứu giúp hắn.

Lần ấy, hắn thích cậu, bản thân chưa phân định rõ ràng nên còn vướng mắc trong chuyện mang ơn Jungkook nên năm lần bảy lượt đều làm Jimin tổn thương.

Giờ, cả hai đã thành công bên nhau, thật tốt.
Jimin bụng đột nhiên đói cồn cào, réo gọi đòi ăn.

Yoongi phì cười với sự đáng yêu nọ, dẫn Jimin đi ăn trước khi về nhà.

Như bữa tiệc nhỏ chúc mừng sau khi hoàn thành xong kì thi tốt nghiệp-cơn ác mộng của học sinh cả Hàn Quốc.
[…]
Yoonji ngồi ngây ngốc ở sông Hàn.

Ngắm mặt nước tĩnh lặng thật lâu.

Trời dần buông màu tối, thật lạnh biết bao.

Tâm hồn tê dại theo cơn gió thổi ngang, những nỗi đau chồng chất không tài nào thở nổi.

Cô thu người ngồi một góc đưa mắt đến những gia đình đang đi chơi vui vẻ cùng nhau.

Có vợ có chồng có tiếng trẻ thơ trong hạnh phúc chết đi được.
Bất giác nhớ anh.
Yoonji lẩm bẩm: “Thật sự tôi cũng muốn vui vẻ lắm chứ”
Bỗng dưng, có giọng nói gần kề.
“Cậu là Yoonji hả?”
Cô quay sang, bắt gặp dáng vẻ của một người con trai đáng yêu.

Khuôn mặt có thể nói cực kì dễ thương, non nớt cứ như một đứa bé.

Yoonji: “Jungkook?”
Cứ tưởng đâu chỉ mỗi mình Jimin đáng yêu, ai ngờ đâu quên mất còn có Jungkook cũng vậy, thảo nào Yoongi theo đuổi tận hai năm trời cũng không lạ mấy.

Jungkook đi siêu thị, vô tình gặp được người có khuôn mặt giống Yoongi.

Đoán là em gái hắn nên mạng phép đi đến hỏi thăm.
Jungkook ngạc nhiên: “Cậu là em gái của Yoongi đúng không?.

Thật vui khi gặp cậu ở đây.

Cậu biết tôi sao?”
Yoonji: “Tôi có nghe anh hai kể vài lần.

Rất vui được gặp cậu!”
Jungkook mỉm cười tươi đặt túi đồ ăn xuống, ngồi kế bên cô.
Jungkook: “Mà sao cậu ngồi ở đây một mình?”
Yoonji: “Tôi có chút bứt rứt nên đi ngắm cảnh cho thư giãn ấy mà.

Còn cậu?”
Jungkook: “A, tôi đi mua một ít nguyên liệu để chuẩn bị cho bữa sáng ngày mai”
Yoonji: “Ồ.

Cậu học cùng lớp với anh Jimin và anh Yoongi đúng không?”
Jungkook: “Ừm.

Tôi học chung với hai người họ, là bạn thân của Jimin.

Thật vui vì cậu biết tên tôi đấy, đó giờ chưa gặp qua cậu…”
Yoonji: “Vâng.

Tôi được biết cậu thông qua Jimin kể.

Và còn có Namjoon, Taehyung, Seokjin nữa”
Jungkook được Jimin nhắn về việc Yoonji từ Đức trở về sau mười sáu năm xa cách với anh trai.

Được biết cô là một người xinh đẹp, thông minh, bản lĩnh và xuất chúng hơn người.

Vừa mới gặp gỡ lần đầu, cậu đã ái mộ không ngừng về ngoại hình và giọng nói đầy bình tĩnh của người.

Nghe đâu cô là một người có chỉ số thông minh rất cao nên, còn học về thiên văn học.

Cậu càng thêm thích thú muốn tìm hiểu người bạn mới.
Yoonji: “Cậu thi được chứ?”
Jungkook cười cười: “Vâng.

Tôi làm bài rất được, đề năm nay không quá khó với thực lực của tôi cho lắm”
Yoonji: “Cậu học giỏi mà.

Cậu định học ngành gì?”
Jungkook: “Tôi định học ngành quản trị kinh doanh.

Mà…!Cậu đang theo ngành thiên văn đúng không?.


Tôi rất thích khám phá vũ trụ, về các hành tinh xung quanh mặt trời và những thiên thạch, sự hình thành của vũ trụ nhân loại…”
Yoonji: “…Ừm, cậu cũng hứng thú quá nhỉ?”
Jungkook: “Vậy vì sao cậu có hứng thú với nó?”
Yoonji: “Chỉ là…!muốn tìm hiểu nguyên do tại sao con người tồn tại trên trái đất.

Có ý nghĩa gì, mục đích gì và lợi ích gì khi tồn tại…”
Jungkook gật gù: “À, cũng tuyệt đấy…”
Yoonji thờ ơ quay chỗ khác.

Jungkook ngồi đấy cười cười, nhìn kĩ, cũng không giống Yoongi mấy.

Mà dù giống hay khác thì đều xinh đẹp như tiên giáng trần.

Cậu cũng nghe Hoseok kể về việc Jiyoung thích Yoonji và có lẽ hai người họ đang trong quá trình căng thẳng, không thể giải quyết triệt để tình cảm với nhau.

Jungkook biết cô buồn bực không đâu, bèn đưa lon bia cho.

Bia rượu làm ấm người trong tiết trời giá rét, ngoài ra cũng an ủi được chuyện khổ tâm trong lòng, cậu sẽ uống cùng cô.
Jungkook: “Nếu buồn thì uống chút men đi.

Sẽ tốt đấy…”
Ở quán ăn.
Jimin: “Yoongi này, anh cảm thấy Yoonji thật sự có yêu Jiyoung không?”
Yoongi nhanh tay gấp một miếng thịt vừa nướng chín xong gửi vào bát cậu.

Trí nhớ hoạt động tượng hình lại những hình ảnh cô xuất hiện cùng anh, hắn không thấy ánh nhìn trìu mến hay lời nói ngọt ngào nào dành cho Jiyoung cả.

Hai bên chỉ toàn là đánh nhau rồi bày trò trêu ghẹo cho thoả niềm đam mê trẻ con, hoàn toàn không có cái gọi là yêu thích.
Yoongi: “…Yoonji là kiểu người trầm tĩnh, sống hướng nội nên không bày tỏ cảm xúc ra nhiều cho người khác biết nên rất khó hình dung được.

Cái này tôi chịu, em ấy quá giữ kín cảm xúc.

Yoonji có thể nói ra câu từ đau khổ trong khi nét mặt vẫn bình thản, đôi khi tôi còn tưởng em ấy đang diễn kịch nữa”
Nếu Yoonji là tội phạm hoặc là một người xấu thì chắc tới cảnh sát giỏi nhất cũng nể phục chịu thua.

Cái khuôn mặt ngàn năm không đổi, lúc nào cũng tỏ vẻ bình tĩnh đến gợn gáy.

Có một dịp, Jimin cùng cô nàng đi ăn cùng Wooin, người phục vụ bất cẩn làm đổ cà phê lên tay cô.

Mặc dù nóng, cậu có thể thấy tay Yoonji mấy giây sau xuất hiện vết sưng đỏ, ấy vậy mà cô không giật mình vì nhiệt độ nóng hay nhăn mặt vì đau.

Tay vẫn để yên trên bàn, cứ như là thể xác đó không phải là của cô.

Còn cô phục vụ hớt ha hớt hải cúi đầu xin lỗi, riêng Jimin thì nhanh tay lẹ chân lau cà phê nóng cho, Yoonji vẫn bình thản đến lạ, không tức giận cũng không cáu gắt đánh người.
Jimin ngờ vực: “Em nghĩ Yoonji bị đa nhân cách.

Em ấy tính tình thất thường, có khi lạnh lùng có khi rất ôn nhu…”
Yoongi lắc đầu: “Không đâu.

Trong hồ sơ bệnh án không có căn bệnh nào về tâm lý ngoài bị gãy xương chân hết”
Jimin: “Có khi nào em ấy giấu cảm xúc giỏi quá nên bác sĩ không biết luôn không?”
Cả hai lập luận qua lại rất nhiều.

Jimin cho rằng cô giỏi che đậy cảm xúc nên dễ dàng biểu cảm ra nhiều cử chỉ nét mặt, riêng hắn thì suy luận nguyên nhân là do Lukas cũng nên, vì sự góp mặt của gã trên đời mà cô mới thành ra thế.
Bữa ăn ngon bị dở đoạn, nhường lại cho những suy đoán, dẫn chứng không cụ thể.

Jimin và Yoongi bàn đến chuyện em trai em gái thì không buồn động đũa vào thức ăn.

Jimin biết Jiyoung thật sự yêu cô và sợ cô không yêu anh thì càng khổ sở hơn.

Đứa em trai của cậu cũng giống cậu, chưa từng yêu ai đàng hoàng, không biết sẽ có thể làm nên trò trống.
Yoongi: “Vướng mắc lớn nhất là Lukas.


Mọi chuyện êm đẹp thì gã đến làm rối mù lên…”
Jimin: “Thông thường, trong tình cảm luôn trải qua những sóng gió để cả hai hiểu nhau hơn.

Chỉ sợ lập trường của Jiyoung chưa vững vàng, còn Yoonji đặt cái tôi cao quá.

Em sợ hai đứa yêu nhau nhưng làm tổn thương nhau”
Yoongi: “Em có nghĩ đây là chuyện đã định đoạt sẵn không?.

Tôi có linh cảm, dẫu sao câu chuyện của họ có thể giải quyết một cách êm xuôi”
Jimin thở dài: “Em mong vậy…”
Cậu chán chường nhìn thức ăn trên bàn dần nguội, tự nhiên cảm thấy no ngang.

Yoongi xin cậu ra ngoài để gọi điện cho người quen, thật ra là đi hút thuốc để giải toả tâm trạng buồn bực.

Lúc bước ra quán, vô tình đụng trúng một người đàn ông to cao, Yoongi không thèm xin lỗi, bỏ đi một mạch.
Min Yoongi đến một góc hẻm cầm điếu thuốc trên tay, mòi lửa, kéo một hơi dài.

Mùi thuốc lá bay nồng nặc, nếu Jimin biết được chuyện hắn chưa bỏ thuốc, cậu sẽ giết hắn mất.

Yoongi không sợ ai chỉ sợ mỗi Park Jimin, Jimin mà giận thì có nước xác định khỏi đầu thai.
Gã to cao thấy Yoongi đứng dựa lưng vào tường, vênh váo đá cái thùng rác gần kề hắn.
Gã: “Mày bị mù à mà không thấy tao đi vào quán?.

Đụng trúng người mà không xin lỗi luôn á?”
Yoongi: “…Tại sao đá đồng loại của mày như thế?”
Gã bực mình: “Gì cơ?.

Mày nói cái đéo gì cơ?”
Yoongi: “Đưa tay ra đi.

Tao có cái này cho mày này”
Yoongi ấn tàn thuốc vào lòng bàn tay của người kia cực kỳ mạnh bạo.

Tàn thuốc nóng bừng làm gã giật mình vì bỏng.

Biết bị chơi khăm, gã rút tay về định cho Yoongi một cú đấm.

Yoongi đoán chính xác tốc độ ra đòn cùng lực tên này, hắn nhẹ nhàng nghiêng đầu sang một bên để tránh.
Dùng lực khá yếu.
Gã kia ngạc nhiên khi Yoongi di chuyển rất nhanh, mới trong chớp mắt đã tránh xa gã vài bước.
Không để chịu thua, gã nhào đến tay đấm chân đá nhắm tới Yoongi, mỗi lần vung tay đều được Yoongi né một cách thuần thục.

Cứ như dũng sĩ đấu bò đang chiến đấu với một con bò tót ngu ngốc.
Yoongi: “Mày có biết đánh không vậy?.

Sao không trúng cái nào thế?”
Gã ta: “Mày có giỏi thì đừng né xem, coi tao có đấm mày bay xa mấy mét không?”
Yoongi trừng mắt, cười.
Yoongi: “Thằng ngu”
Không biết nắm bắt thời cơ, chỉ biết nhào đến đấm túi bụi mà không trúng phát nào cũng như không.

Yoongi chán chê khi phải né tránh đòn, nhân dịp người nọ đuối sức, hắn lách sang một bên dùng chân đá vào đầu tên kia.

Cú đá dồn hết mọi nóng giận, bực tức và mệt nhoài xuống bàn chân.

Gã ta ôm đầu ngã vật xuống đất, la hét toáng loạn đau đớn.
Bản thân là người thích yên tĩnh, ghét ồn ào nên sẵn sàng đạp vào miệng gã ngay.

Không cho gã la hét.

Hành động bá đạo đấy tất nhiên có mỗi Yoongi làm được, ngay cả Hoseok cũng chưa tàn nhẫn mà dùng chân chặn họng người khác.
Yoongi lạnh tanh: “…Hôm trước tao thấy mày dùng tay bóp đít một đứa con gái nhỉ?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.