Đại Ca Ta Hảo Soái Ca

Chương 95: Thứ lỗi cho sự lạnh lùng của ta!


Bạn đang đọc Đại Ca Ta Hảo Soái Ca – Chương 95: Thứ lỗi cho sự lạnh lùng của ta!

Mắt nàng to tròn lên nhìn lấy Âu Nhã Vỹ
trước cửa, quả thật nàng thấy hắn rất quen, tuy trên gường nàng không
nhìn kỹ sau đó thấy hai người họ giao chiến thì nàng cảm thấy hắn rất
quen….nghĩ tới đây nàng liền trầm mặt lại không muốn nói thêm lời nào.
Thấy khuôn mặt của nàng, Tây Phong Âu rất thức thời liền nói “Linh
muội mới tỉnh chưa khỏe cứ nghỉ ngơi đi, đại ca đi ra với hắn đây” rồi
liền ôm lấy Độc Cô Trác Nhi cùng Âu Nhã Vỹ bước đi

Nàng cứ sống trong trầm ngâm như một bình hoa tượng trưng, không nhúc nhích, vì Độc Cô Trác Nhi được sự quản thúc của Tây Phong Âu nên nàng
không còn lo âu, thỉnh thoảng cùng vui đùa với Độc Cô Trác Nhi, nhưng
nàng vẫn không quen đối mặt với nam nhân xa lạ kia.

Nhưng mà nàng thấy hắn so với nàng còn ‘nữ tính’ hơn, ý của nàng là
‘trù nghệ’ của hắn không thua gì An lão bản, rượu cũng do hắn ngâm không kém gì với ‘nữ nhi hồng’ thượng hạng, thậm chí quét dọn, lau chùi nhà
cửa cũng một tay hắn quản lý!

Trong nhà cứ như hắn vừa là quản gia vừa là mụ mụ còn cùng Tây Phong
Âu chăm sóc cả việc tắm gội hằng ngày của Độc Cô Trác Nhi, thậm chí còn
thay tã lót thay cho Độc Cô Trác Nhi, từ chướng tai gai mắt nàng liền
thấy thuận mắt?

Không, Tư Mã Linh Nhi – mày không được suy nghĩ bừa bãi mày chỉ là
một người bị vấy bẩn có vết nhơ mãi mãi không thể rọt sạch được, đừng mơ tưởng nữa.

Nhắm nghiền đôi mắt đẹp lại, một mảnh đồng lúa vàng úa mặt trời chói
lọi một nam tử xa lạ xuất hiện theo sau là bóng dáng của hai hài nhi,
một nữ hài, một nam hài đang nắm chặt tay của nam tử giấu mặt kia, nàng
cùng hòa mình vào bức tranh gia đình kia, nhoẻn môi cười, khi mở mắt,
giấc mơ liền tan biến theo cơn gió.

Nàng cười lạnh, đối diện với nàng là bốn bức tường lạnh lẽo……..


Ánh chiều tà vừa buông xuống, thoáng chốc một bầu trời toàn một mảnh
màu đen, trăng dần sáng lên, thỉnh thoảng có vài ngôi sao phát sáng lấp
lánh, xung quanh đại mạc đều tĩnh lặng, vài cơn gió thổi tới.

Một nam tử chấp hai tay áo ra đằng sau, dáng dấp cực kỳ mê người
nghiêm nghị nhưng có chút phong trần, hai mắt hắn dán hết lên bầu trời
đẹp rực rỡ này, một thân ảnh di chuyển tới “Có thật là ngươi cam tâm
tình nguyện, không nhìn bóng nhớ người?”

Tây Phong Âu tiêu soái bước tới, hỏi cặn kẽ, trong ngày đầu gặp ngày
thứ hai ông biết hắn ‘thất tình’ nên ‘vân du tứ hải’, ông có quẻ bói
chuẩn xác cũng không có nghĩa là biết luôn thuật đọc tâm như ‘hắn’, nếu
đường đi lệch một bước liền thay đổi cả một tương lai, định mệnh không
chỉ đứng yên mà còn biến hóa theo chính đường đi của bản thân mình, vì
thế ông nắm không chắc!

“Nếu thật là thế tại hạ đã về trung nguyên”, nói xong hắn liền nhắm mắt lại hồi tưởng lại:

Hai năm trước Âu Nhã Vỹ thất tình liền nhất chí đi du ngoạn một
chuyến lấy lại tinh thần, cuối cùng nơi hắn đặt chân đến là , nếu người xưa nói: “Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng (Tô
Châu + Hàng Châu)”

Theo Âu Nhã Vỹ suy ngẫm thì chính là thiên đường
thứ hai, nơi đó có những vũ công nhảy múa còn đẹp hơn chim công, những
ca kỹ có giọng hát tựa như chim hoàng oanh, nghệ trù so với ‘mãn hán
toàn tịch’ [1] kém xa chút nhưng quả thật không tồi, nơi này là một nơi
lý tưởng để nghỉ ngơi.

Theo điệu nhạc bập bùng, tiếng chuông bạc ngân vang càng làm cho
không khí vui nhộn, ngồi trên mái nhà hắn mới có thể ngắm toàn diện dung nhan của tiểu tiên nữ đang nhảy múa bên trong, trước bầu không khí sôi
nổi tiểu tiên nữ vẫn không ngừng ngại thể hiện điệu múa tuyệt mỹ đến cho mọi người.


Đặc biệt là lúc nàng bỏ đi, cứ như một tiên nữ cần phải về trời,
khoảng khắc chói lọi đó hoàn toàn khắc sau vào trong tim hắn không bỏ
xót một chi tiết, hắn biết hắn đã yêu nàng từ vũ điệu đó, nụ cười ngân
nga như chiếc chuông bạc.

Nhưng giai nhân bỏ đi biệt tích, có lẽ hắn cùng tiểu tiên nữ này
giống như Dạ Nguyệt ‘có duyên không phận’, thở dài, hắn tùy tiện ngồi
tại một quán nước nào đó thưởng thức rượu.

Đột nhiên hắn thấy có kẻ nào đến gần chú ngựa đang cột ở xà ngang
kia, hắn kêu lên thì người kia quay lại, “Thất lễ, ta đang cần gấp”
giọng nói so với tiên tử không xa ‘mềm mại, thanh thanh’ nghe đến gân
cốt hắn cũng mềm nhũn ra.

“Thật xin lỗi, đây là chút bạc mong công tử nhận cho” thanh âm già
nua vang lên khiến hắn hoàn hồn lại, hắn vội nói “Ân, không cần đâu, đó
chẳng qua cũng chỉ một vật nhỏ”, rồi muốn ra đi thì liền bị chặn lại

“Tiểu huynh đệ, ấn đường của huynh đệ rất xấu”

Hắn quay lại, mày kiếm nhướn lên, rồi sau đó lão nhân gia kia rất
thân thiện đưa hắn về nơi ẩn cư của lão nhân gia kia, sau khi biết hắn
chính là Tây Phong Âu thì hắn liền giật bắn người thiếu chút nữa là nhảy dựng lên trần nhà.

Hắn muốn ra đi thì một mực bị Tây Phong Âu không lôi kéo thì dùng xảo thuật lừa hắn, aiz, mới đầu hắn thật không biết lão ta có ý gì, cho đến khi lão nói thật, hắn không tin…nhưng là ở Tây Vực ai mà không biết quẻ bói của Tây Phong Âu chuẩn xác như thế nào cơ chứ?

Vả lại hắn đối với nàng ta là ‘nhất kiến chung tình’, hắn không nhẫn
tâm thấy nàng bị ‘giết’ chết, aiz, ai kêu hắn là kẻ ‘đa tình’ cơ chứ.

Hai năm đã qua, hắn cũng không biết phải chờ khi nào “Này, bị mù à”,

một lão bụng phệ quần áo trên người lão đều đính vàng, chắc chắn lão là
người giàu có tại này rồi

“Tiện nữ có tội, xin Hà lão gia hãy giơ cao đánh khẽ”, dù bị đụng
trúng nhưng mà nữ tử kia rất cung kính, nước mắt giọt ngắn giọt dài nói, nhìn bộ áo có chút cũ nhàu, màu đã phai dần do giặt nhiều, đủ biết ở
đây nàng ta có địa vị thấp kém cỡ nào.

“Đánh khẽ? Để cho chúng tiện nô như tụi bây tạo phản ư?” dứt lời Hà
lão gia gian tà ra lệnh cho nha sai “Người đâu, tống khứ loại dân hèn
mọn này vào ngục, Hà lão gia ta không muốn gặp lại tiện nô này trên cõi
đời này nữa”

“Ân”/ “Không, Hà lão gia xin tha mạng, Hà lão gia” nữ tử khóc lóc khổ sở nhưng toàn bộ nha sai nhất mực tuân lệnh cứ như lão cứ như thể lão
là quan đại nhân vậy, trong khi lão chỉ là một thương nhân thôi, có tiền liền phách lối, hống hách lộng hành

Xử lý xong Hà lão gia liền vênh mặt lên, phe phẩy chiết phiến tà nghễ ra đi, tất cả mọi người đều tránh đường, ở đây ai mà không biết họ Hà
rất phách lối và làm càn chứ? Những kẻ bị lão ngắm trúng, nữ thuộc hàng
‘mỹ nhân’ thì được làm thiếp, còn thấp kém xấu xí liền bị tống giam vào
ngục~~~~

Nam ‘tuấn mỹ’ thì liền bị hủy dung nhan vì đẹp hơn lão, còn lại thì
bị tống đi Tây Dương làm culi, ở đây không ai quản nổi hành vi trái nhân đạo của Hà lão gia cả, chỉ mong trời mở mắt sớm ngày trừng trị lão, mọi người đều chỉ dám nghĩ thôi, chứ không ai dám làm ‘hiệp sĩ’ cả.

Bạc môi nhếch lên một cách tà mị, hắn đã có thú vui tao nhã để ‘giết thời gian’ trong lúc nhạt nhẽo rồi

Một thân màu đen, hắn như chú chim yến bay lượn trên bầu trời, uyển
chuyển phi từ mái ngói này đến mái ngó kia, cho đến khi tiến vào một phủ đệ to lớn, trên mái ngó, hắn bắt đầu hành nghề ‘ăn trộm’ tuyệt đỉnh của hắn, chưa kịp thổi khí mê thì đã bị một người phía sau đánh vào gáy và
bất tỉnh nhân sự?

Ngủ tới nửa đêm bỗng thấy cơ thể dâng lên một trận khó chịu, miệng
đắng lưỡi khô, cứ như là bị hong trên lò lửa vậy, toàn thân rạo rực một
hồi thì tóm được một khối băng cứ như một lữ hành trên sa mạc đói khát
mấy ngày không ngừng khát khao…..

Bất chợt mặt hắn phiếm hồng một mảnh, Tây Phong Âu cười khanh khách
cứ như nhìn thấu trái tim của Âu Nhã Vỹ, đôi mắt già nua lộ ra chút giảo hoạt, nói “Nhưng mà để lấy lòng muội lão còn khó hơn lên trời”


“Không có việc gì khó, chỉ sợ không có lòng quyết tâm” nói xong hắn
nở lên nụ cười tươi trên cánh môi, phong thái nho nhã, thần thái sáng
lạn, cả người đều tràn ngập sự tự tin của trời ban, đứng giữa bầu trời
hắn cứ như một tinh linh mới hạ phàm, khiến kẻ đang nghe lén tròn to mắt nhìn thiếu điều mắt rớt xuống đất thôi.

Theo ánh nhìn của Âu Nhã Vỹ, Tây Phong Âu liền nhìn thấy Tư Mã Linh
Nhi, lão rất thức thời liền rời đi để lại thế giới riêng tư thân mật cho bọn trẻ, hắc hắc.

Ánh mắt kiên quyết mang chút phong trần, bộ dạng ngạo nghễ tự tin
không giống với Độc Cô Thát Tề cả người tản hàn băng, đối ngược lại Âu
Nhã Vỹ như ánh mặt trời ấm áp làm ấm cả lòng người.

Khi hắn cùng thân ảnh xa lạ cá nước thân mật trong đầu hắn chỉ mỗi
nàng, cứ như thể nàng là nhân vật nữ trong đầu hắn, không biết có phải
là nghĩ nhiều mà mộng xuân, nhưng hắn khát khao đã lâu, cho tới khi hắn
tỉnh, hắn cứ tưởng đêm qua chỉ là một giấc mộng đẹp nào ngờ đó lại là sự thật?

Từ lúc được cứu đi, hắn liền thề rằng cho dù mất cả mạng hắn cũng
bằng lòng đến với nàng, bất chợt tay hắn dang ra, Tư Mã Linh Nhi kinh
ngạc, nhưng đôi chân vẫn không tự chủ chạy đến ngã nhào vào lòng của
hắn.

Giống như nàng tưởng, hắn rất ấm áp, hắn mới chính là người nàng cần, hắn là người trong mơ tưởng của nàng, xin tha thứ cho sự lạnh lùng của
nàng vì căn bản tính khí của nàng là do phụ thân ban cho nàng, chỉ cần
phản bội một lần thì vĩnh viễn cũng không thể bước vào trái tim của
người nhà họ ‘Thần Hầu’ lần hai.

Vả lại nàng căm hận họ, họ đều là những kẻ phản bội nàng, họ không còn là người thân của nàng, họ là ác nhân, nàng chán ghét họ!

“Từ nay sẽ không còn Yêu Hồn cũng không còn Độc Cô Trác Nhi chỉ còn
duy nhất mỗi Tư Mã Linh Nhi và Tư Mã Trác Nhi” nàng lẩm bẩm nói, khóe
môi của Âu Nhã Vỹ bất tri bất giác nhếch lên, càng ôm chặt lấy nàng hơn.

Nhìn đôi tình nhân trẻ tìm được hạnh phúc của đời người, kẻ núp trong bóng tối khẽ nở nụ cười hạnh phúc, bất chợt lại tắt đi, Tây Phong Âu
thở dài một cách rầu rĩ, ngoài giúp cho Tư Mã Trác Nhi không có tính khí tàn nhẫn như phụ thân nó, ông không còn biện pháp nào khác, thôi thì
thuyền tới đầu cầu sẽ tự dừng lại, tới lúc nào đó hẳn tính.………….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.