Bạn đang đọc Đại Ca Ta Hảo Soái Ca – Chương 88: Tiện nam nhân, ta rủa ngươi!
Bước ra khỏi cái nơi tuy xa hoa nhưng với nàng nó thật chẳng khác tù ngục, ra tới đây nàng cảm thấy thế giới này
thật là mới mẻ “AAA, ta tự do rồi”, đứng tại Đông Cung nàng phấn khởi
hét lên, bộ dạng thập phần hoạt bát đáng yêu, khiến cho mọi người trong
Đông Cung có chút kinh hãi nhưng có chút tán thưởng vẻ ngây thơ của Yêu
Hồn.
Đang tung tăng đi trên hành lang bỗng dưng có một vật gì đó che khuất hai đôi mắt của nàng, chính xác là hai vật đã che đi ánh sáng của nàng
“Đoán xem ta là ai”
Nhoẻn môi đẹp nàng liền xoay quay cù lét lại kẻ dám tấn công nàng “Này thì đoán, hahaha”
“Hahaha, ngũ tỷ…tỷ…hahaha…chơi xấu…”, Yêu Huyết sợ nhất bị cù lét
nhất thời bị phản công lại chỉ có thể trơ người để Yêu Hồn dùng tuyệt
chiêu ‘nhất dương chỉ’ bấm bậy bạ trên người nàng.
“Đủ rồi…ahahaha…muội….đầu…hàng”, giọng nói đứt quảng nước mắt đều trải cả ra, bộ dạng chật vật Yêu Huyết lập tức đầu hàng.
Thuận tay kéo Yêu Huyết lên, nàng nói “Sau này còn dám dọa tỷ nữa
không”, cũng tại Yêu Huyết mà làm cho ba hồn bảy vía của nàng đều thất
lạc cả lên, nàng cứ tưởng là tên đại ma đầu kia chứ.
Giơ hai tay lên, Yêu Huyết lắc đầu, rồi vai kề vai sánh bước bên Yêu
Hồn, hỏi “Ngũ tỷ mấy ngày nay tỷ đi đâu, tỷ có biết mọi người tìm tỷ rất vất vả không?”
“Ta….” Bất chợt nàng nghẹn lời, vội bình tâm, thanh thanh cổ họng nói “Tỷ tới liên lạc với đại ca nên trễ nãi hết mấy
ngày, thật xin lỗi vì khiến cho muội bận tâm”
Yêu Huyết nói ‘mọi người’ tìm nàng, nàng còn lâu mới tin ngoại trừ
Yêu Huyết cùng Yêu Cơ thì trong thất tỷ muội chẳng ai thân thiết và xem
nàng là bằng hữu.
Quá dễ hiểu thôi vì nàng tính khí tự tung tự tác, luôn bướng bỉnh cao ngạo, nên họ không ưa nàng cũng là đều hiển nhiên thôi, dù họ không xem nàng là tỷ muội nhưng nàng vẫn trân trọng họ.
“Nga~, tên Tây Phong kia không phải là người tốt, chớ nên gần gũi
nhiều” Yêu Huyết nhăn mày khi nhắc tới Tây Phong Âu – đại ca kết nghĩa
của Yêu Hồn.
“Đại ca tỷ là người tốt, hắn không bao giờ hại tỷ”, bỏ ngoài tai những lời nói của Yêu Huyết, nàng khẳng định nói.
Thật ra Tây Phong Âu là một người căm thù cái ác, là một người coi
bọn yêu nữ như cừu nhân mà đối đãi, cả hai cứ như một người là pháp sư
hàn ma diệt yêu, kẻ còn lại chính là yêu, vì sao họ có thể cùng kết
nghĩa huynh muội chứ? Aiz, chuyện kể ra thật là dài dòng.
Mới đầu chạm mặt với Tây Phong Âu thì nàng liền bị hắn tóm gọn, ai
bảo trong thất yêu nữ nàng dở nhất và cũng yếu kém nhất, thậm chí lấy
một tiểu yêu nữ trong giáo phái ra so nàng còn thua kém họ một bậc nữa
là~~~~
Nhưng thời gian theo Tây Phong Âu đi đây đi đó rồi cả hai bất chi bất giác liền thân thuộc như huynh muội, thậm chí về tính tình, sở thích
hay ngay cả ưu điểm đều như nhau, chỉ tiếc rằng người là pháp sư, kẻ là
yêu ma.
Vì niệm tình nàng sát khí ít ỏi, lại lương thiện nên Tây Phong Âu mới không nhẫn tâm sát hại liền mắt nhắm mắt mở cho qua, sau khi nàng trở
về giáo phái đó đã là chuyện 2 năm trước.
Sau 2 năm nàng theo các tỷ tỷ đi săn, không biết nói may mắn hay xui
xẻo khi chạm mặt hắn ta thêm một lần, hắn từng nói: “Đi đi, đừng để ta
thấy mặt ngươi, lần thứ hai gặp lại ta chính là ngày chết của ngươi”
Cả bọn cùng tiến lên giao chiến với nhau, không hiểu vì sao Tây Phong Âu khác xa với khí thế hùng hồ oai phong lẫm liệt đợt trước liền ngã
khụy trước mặt bọn họ, sau khi bị các tỷ tỷ trói lại nàng mới biết hóa
ra hắn bị kẻ khác hạ độc nên mới yếu kém như vậy.
Đêm đó nàng trái lệnh của các tỷ tỷ lén lút thả hắn ra, vì các tỷ tỷ
ta căm hận hắn, ghét hắn tận xương tận tủy, cũng sau đêm đó nàng kết
nghĩa với hắn và cũng khiến cho tình tỷ muội bất hòa, rạn nứt….
Aiz, trên đời nói không sai, được cái này mất cái kia, không có gì gọi là hoàn mỹ cả!
“Tỷ, sao tỷ cứ bênh vực lão ta chứ….” Yêu Huyết hùng hổ nói, lộ ra
khuôn mặt cùng dáng vẻ chán ghét nói, khi chưa nói hết liền bị kẻ khác
cắt ngang lời nói “Thưa hai vị tiểu thơ, Vương có lệnh, mời tất cả mọi
người đến đại điện”
Cánh mũi phồng lên mang theo một cái thở mạnh bạo, vênh mặt lên nàng
nói “Không hứng thú….” “Keng”, hai cây trường kiếm lạnh lẽo sắc bén kề
ngay cổ nàng, hai đại lực sĩ nói “Thế có hứng thú chứ”
Yêu Hồn cắn chặt môi lại, thầm chữi vô sĩ, đê hèn!
Yêu Huyết liền nhỏ nhẹ khuyên can nói “Đi thì đi, buông vũ khí xuống, đao kiếm vô tình a”, họ không những không buông mà còn trừng mắt nhìn
Yêu Hồn, siết chặt đôi tay nàng nói “Đi thì đi”
Lúc này họ mới hài lòng thu hồi kiếm lại, cung tiễn hai người đến đại điện, thật ra bọn họ chỉ lĩnh mệnh thôi, ai nỡ vô tình sát hại các tiểu mỹ nhân như các nàng chứ, aiz.
Vừa bước chân vào đại điện, phạm vi tổ tiên của Độc Cô Thát Tề chính
thức được Yêu Hồn thăm hỏi tới, ước chừng càng ngày càng mở rộng.
Cái xú nam nhân, tiện nam nhân, nuôi dưỡng toàn các ‘bình hoa’, giá cho ngươi mắc phải bệnh lậu mà tử, hứ.
Xếp hàng ngay ngắn lại, bên trái là các nàng, còn bên phải đều là các ‘nữ nhân’ đẹp ‘tựa tiên tử’, ngực bự, eo nhỏ, mông nở nang, đủ loại,
toàn bộ đều một mình hắn ‘hưởng’, aiz nói thật vì sao nam nhân có thể có nhiều nữ nhân, nữ nhân lại không?
Thật bất công, càng nghĩ thì Yêu Hồn càng ghét cái tiện nam nhân kia, hừ.
Vừa mới bước ra thì Độc Cô Thát Tề liền hắc xì liên tục, xem ra có ai thầm rủa hắn đây mà, thật to gan ai dám nói xấu hắn, nếu để hắn biết
được sẽ….ách…
Hắn đọc tất cả suy nghĩ của mọi người ở đây không ai dám rủa hắn, trừ phi tiểu dã miêu ở bên dưới thôi, nàng thật quá đáng, nàng có thể chữi
rủa lúc nào cũng được, hắn không trách móc nào có cần thiết phải lựa
chọn lúc hắn oai phong lẫm liệt bước ra mới chữi, làm hắn mất cả phong
độ (A *Té ghế* xỉu)
Thủy Liên là sủng cơ mà hắn sủng ái nhất, liền õng ẽo đi lên không
kiên ngạn dè chừng ánh mắt sát thủ của toàn thể nữ nhân bên dưới phóng
tới mà nũng nịu nói “Vương, ngài không khỏe, đêm nay thiếp sẽ hảo hảo
hầu hạ ngài”
Giọng nói đủ lớn đến mức người đứng cuối hàng như Yêu Hồn cũng nghe
thấy, nàng liền rủa: tiện nữ, tiện nữ đi với tiện nam, há phải xứng đôi
vừa lứa sao? Ngĩ tới đây nàng liền mát dạ, nhoẻn môi cười đến run người
Mặc dù hắn không nói gì, nhưng mắt vẫn chung thủy nhìn tiểu dã miêu
phía dưới, dù nàng cúi mặt xuống tận ngực hắn không thể chiêm ngưỡng
dung nhan của nàng nhưng hắn nhận ra nàng đang cười? Nàng vì sao lại
cười? Có gì làm nàng mắc cười sao?
“Vương….” Thủy Liên õn ẽn gọi, rồi theo ánh nhìn của Độc Cô Thát Tề
nhìn xuống liền thấy lũ yêu nữ kia, như thế nào mà Độc Cô Thát Tề lại
yêu họ chứ, hoang tưởng, họ chẳng qua chỉ là những yêu quái, làm sao mà
sánh bằng nàng được?
Bỏ mặc sự nũng nịu vô bến bờ của Thủy Liên, hắn liền bước chân xuống
đại điện khiến cho Thủy Liên nhất thời không có chỗ dựa liền chúi người
lên hắc long tọa của hắn mà kiss thân mật với mặt ghế.
Cái hành động này thật mắc cười khiến cho Thủy Liên một phen đỏ mặt
tía tai xấu hổ với những ánh nhìn cùng nụ cười khinh bạc của mọi nữ nhân bên dưới.