Đại Ca Ta Hảo Soái Ca

Chương 83: Bắt đầu mối duyên nợ oan trái


Bạn đang đọc Đại Ca Ta Hảo Soái Ca – Chương 83: Bắt đầu mối duyên nợ oan trái

Mùa thu lạnh lẽo, buồn tẻ nhanh chóng đi qua, nơi này cứ như được
thay một bộ áo mới, khác xa với vẻ ảm đạm, u buồn, là một không khí
thoáng mát, ánh mặt trời chiếu chói chang, một làn gió nhẹ thổi qua làm
khoan khoái lòng người.

Nhưng có một nơi ánh sáng vươn rãi khắp nơi dù thế vẫn không thể làm ấm lòng của nữ tử đang nằm trên gường.

Từ khi bị Độc Cô Thát Tề đánh ngất xỉu đi trong lăng mộ, nàng được
khiêng về đây, chiếu cố tận tình nhưng vẫn không có gì có thể đả động
vào lòng nàng, không có cái gì để làm trái tim nguội đi trở nên ấm áp .

Bộ dạng đờ đẫn, đôi mắt vốn mị người nay trở nên vô hồn thủy chung
nhìn lên trần nhà, trong nàng cứ giống như một người chết vậy.

Cuối cùng đến một ngày….. “Ngũ tỷ, xem muội mua cái gì cho….”/
“Xoảng”, bát chè đậu xanh bát bảo bị đổ xuống, Yêu Huyết hoảng loạn, tìm khắp căn phòng, thậm chí lật tung cả gường, tủ áo cũng không thấy thân
ảnh của Yêu Hồn?

Yêu Cơ đi tới, mắt thấy Yêu Huyết hoảng hốt cứ như gặp phải đại nạn
đổ ập xuống liền hỏi “Thất muội, ngũ muội có chuyện gì sao?” Yêu Huyết
chỉ vào trong phòng “Ngũ tỷ, ngũ tỷ biến mất rồi!”


“Chết tiệt” Yêu Cơ liền xoay người đi, căn dặn bọn binh lính truy tìm tung tích của Yêu Hồn………….

Thúc ngựa rời khỏi núi Hắc Phong, nàng liền hướng ngựa về phía Tây,
nàng muốn đi tìm đại ca nàng, chỉ có đại ca nàng mới khiến nàng vui, chỉ có đại ca mới là người san sẻ được bầu tâm sự của nàng lúc này, không
ai khác ngoại trừ đại ca mới có thể khiến ký ức nàng bị lãnh quên, phải, đại ca, đại ca, trong đầu nàng chỉ còn biết Tây Phong Âu mà thôi.

Thật ra nằm hết mấy tháng nay, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, tội lỗi
nàng không thể giảm bớt, vừa sinh ra nàng đã là yêu nữ, không liên quan
đến mẫu thân nàng, nàng sai quấy, chỉ cần tìm ra đại ca nàng thì có thể
quên bén đi mảng ký ức không vui này.

Đúng, chỉ cần có Tây Phong Âu mới giúp được nàng, phút chốc suy nghĩ
ngu ngốc, nàng muốn đi làm ni cô để chuộc hết mọi tội lỗi bấy lâu nay
mẫu thân cùng nàng đã gây ra.

Mỗi năm nàng cũng chỉ hút dương khí của hai nam nhân để duy trì sắc
đẹp cùng sự sống, lấy nàng so bì luận võ công hay nội công tâm pháp nàng đều thua họ cả, có lần nàng rất căm hận mẫu thân vì sao lại để nàng
đụng vào loại võ công tà môn này? Nàng không muốn có mẫu thân tàn nhẫn
như vậy!

Phải, đến bây giờ nàng vẫn không thể tha thứ cho mẫu thân vì đã
truyền thụ cái loại tà môn yêu thuật cho nàng, khiến nàng vĩnh viễn cũng không có được một cuộc sống bình thường, nếu nàng truất phế đi thì có
khả năng nàng sẽ chết, nàng cũng đã từng thử muốn cai nghiện, nào ngờ
đến tháng thứ 7 nàng đã chịu không nổi, xém chút lăn đùng ra chết vì
thiếu đi dương khí.

Bây giờ trong nàng tràn ngập mâu thuẫn vừa yêu vừa hận, thiên, cuối
cùng vì sao lại phải đối đãi với nàng như thế, vì sao, vì sao “Á”

Chú ngựa cũng chịu không nổi sự phát tiết của nàng trên mông của nó, nên hất nàng xuống đất liền bỏ chủ mà đi….

Nơi đại mạc mênh mong, chỉ còn mỗi thân ảnh gầy gò mềm mỏng của Yêu
Hồn như oan hồn dấp dưỡng đi lang thang, dù có phải bò hay chết nàng
cũng không để tâm, nàng sinh ra là thích ngược thân, thà làm cho bản
thân mình đau phế tâm can còn hơn là để loại cốt nhục tình thương này
hành hạ.


Nữ nhân chết tiệt này, nàng muốn tự hành xác tới chết sao!

Được, hắn chiều nàng, để cho nàng chết nơi đại mạc mênh mông này, cho nàng chừa cái thói tự dày vò bản thân mình, vốn nghĩ cho nàng yên tĩnh
vài ba tháng nàng sẽ sớm khỏi, nào ngờ nàng còn suy nghĩ đi tìm lấy cái
chết, thật là nữ nhân ngu xuẩn.

Nhưng khi thấy được thì hắn tỏ ra khó chịu, đau đớn?

Lòng hắn lại mềm nhũn đi, vốn muốn xoay người ra đi mặc kệ nàng tự
sinh tự diệt, nhưng hắn lại không nỡ, thở dài, hắn liền xốc nàng từ
trong lớp đất cát muốn vùi lấp đi thân ảnh mảnh khảng của nàng lên.

Kiếp trước hắn nợ nàng đi, kiếp này hắn phải trả chăng? Nàng là sao chổi đời hắn mà!

Không muốn quan tâm nàng, ngược lại liền nhớ nhung, đêm nào cũng lẳng lặng ngắm nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng chìm vào giấc mơ hắn mới yên tâm rời đi

Chỉ có khi nàng ngủ mới hiện lên hình hài của một tiểu cô nương cần
được sưởi ấm cần được nâng niu, cần được chiều chuộng, vì sao nàng lại
thích tỏ ra quật cường trong khi tâm của nàng lại mềm mỏng, nhu nhược?

Ôm lấy thân ảnh của nàng quay về phòng của hắn, liền thoát hết y của
nàng muốn giúp nàng tẩy rửa đi bụi bậm trên người….thiên, hắn làm sao có thể quên nàng là nữ nhân mà là cái loại nữ nhân khiến kẻ khác bùng nổ
vì dục vọng chứ?

Ngắm nhìn thân ngọc lộ liễu xích lõa của nàng thì bụng của hắn truyền tới một luồn nóng “Chết tiệt”, hắn rống lên xoay người ra đi, tránh cho mình biến thành tiểu nhân, nhân lúc người ta gặp nạn mà chiếm tiện

nghi.

“Ư….” Bất chợt thân mình hắn rung lên một trận, cắn chặt răng, trở
lại ngồi ngay ngắn trên mép gường, liền vươn tay sờ lấy trán của nàng
“Mẹ khiếp” hắn hống lên, như thế nào mà nàng bị sốt cao đến vậy mà hắn
không để ý?

Thôi thì hắn đành làm Liễu Hạ Huệ một lần, hảo hảo giúp nàng lau chùi thân thể, vốn dĩ hắn muốn kiếm vài tỳ nữ giúp đỡ nàng, như mà….nghĩ
lại, hắn muốn đích thân giúp nàng hơn…>

“Tiểu tổ tông của ta, nàng thật sự rất phiền phức”, vừa nói hắn vừa
lau người giúp nàng, đổi lại là lúc trước hắn đã bổ nhào lên ăn sạch lấy nàng rồi, hắn là người vô tâm không bao giờ để ý cảm nhận của nữ nhân
dưới thân thể hắn, thật không ngờ hắn chỉ có thể ngắm mà không ‘ăn’ được a.

Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng cảm nhận được có một kẻ đang ngắm rủa nàng, nàng rất muốn mắng lại, nhưng mà cả người nàng nóng bừng bừng,
mềm nhũn ra, đôi mắt nặng ngàn cân, cái miệng cũng không mở được, đành
để cái người xấu xa kia chữi rủa.

Đột nhiên nàng lại cảm thấy khoan khoái cả người, người nàng như bay
bổng trên thiên đường…..như thể nào mà nàng đã lên thiên đường rồi…….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.