Đại Ca Ta Hảo Soái Ca

Chương 81: Qúa khứ ùa về………


Bạn đang đọc Đại Ca Ta Hảo Soái Ca – Chương 81: Qúa khứ ùa về………

“Chạy đi, cháy rồi”/ “Á”, chưa nói xong liền bị đứt ra làm hai đoạn, một cái chết thật thống khoái cũng thật đau đớn

Ngọn lửa càng ngày càng lớn mạnh, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một
nam nhân mặt lạnh đang tàn sát bừa bãi những con người lương thiện vô
tội

Đối với Độc Cô Thát Tề thì con người không bằng ngọn cỏ rác, có thể tùy hứng hủy diệt.

Phút chốc mọi vật liền chìm vào biển lửa, ta khụy chân xuống, thở dốc không dám nhìn cảnh tượng rùng rợn trước mặt, cái nam nhân này sao có
thể tàn nhẫn như vậy, chỉ có người của Thần Hầu gia đắc tội tới Tư Mã
gia vì sao, vì sao ngay cả những bá tánh lương thiện cũng lạm sát?

Phút chốc lại xuất hiện một cơn lốc xoáy đưa ta đến nơi khác……

Lúc này xuất hiện hai thân ảnh phi ngựa ngày đêm đến Vương Nha Trại cũng không ngăn cản kịp trận ‘đại khai sát giới’ này.

“Mô phật, thiện tai, thiện tai”, kéo dây cương bình ổn lại chú ngựa ô đang hoảng loạn, một nam nhân đang mặc tăng bào, xâu chuỗi trên tay
không ngừng lẩm bẩm nói.

Tây Phong Âu thở dài, một trận gió thổi nhẹ qua, ông cảm thấy cả
người mềm nhũn ra, ông đã đoán ra, nhưng con người sao có thể chống lại
trời? Lắc lắc đầu ông nói “Đúng là ý trời, ý trời” ông đã cố gắng muốn
đến sớm để chống lại thiên mệnh, nào ngờ….

Hai người hai ngựa chỉ biết ngắm nhìn đống tro tàn dưới đất, để ngọn

gió tẩy sạch đi sự dơ bẩn cùng lớp cát vùi lấp đi những oan hồn, hy vọng kiếp sau họ được đầu thai và may mắn hơn……

Một thân ảnh chùm kín mít người, chỉ để lộ ra đôi mắt, tay cùng chân không ngừng liên tục cưỡi ngựa đi về hướng bắc.

Không ngại nắng nóng không ngại mưa gió, thân ảnh vẫn quật cường kiên trì tới cùng, trời cao không phụ lòng người đi suốt hai ngày một đêm
không ngừng nghỉ cuối cùng cũng tới được núi Hắc Phong

Thung lũng vừa mở ra, quăng thẻ bài xuống đất, mặc kệ tất cả ngăn
cản, nàng vẫn điên cuồng thúc ngựa đi vào, khi hết đường nàng liền xuống ngựa “Vị tiểu thơ này”, một tỳ nữ hoảng hốt nói.

Nàng liền hung hăng nắm lấy vạt áo của nàng ta hỏi “Các tỷ tỷ của ta đâu”

“Ngô, tỷ tỷ cô nương là….” Dứt lời phía sau Yêu Huyết đi tới “Ngũ
tỷ”, nàng liền buông thân ảnh nhỏ nhắn của tiểu tỳ nữ kia ra, gấp ráp
hỏi “Sư phụ…mẫu….của tỷ đâu”

Yêu Huyết bình tĩnh nói “Tỷ, chờ tỷ bình tĩnh, muội sẽ dẫn tỷ đến lăng mộ”

“Không, tỷ muốn gặp mẫu thân, tỷ muốn đi ngay”, không còn kiên nhẫn,
hai tay nàng thô bạo nắm chặt lấy bắp tay của Yêu Huyết lắc lắc người
của nàng ta khiến cho nàng trong tình trạng không muốn cũng biến thành
muốn.

Tim nàng như bị ai đó bóp chặt trong tay, rất khó thở, rất khó thở,
lối vào lăng mộ tại Độc Cô gia rất rộng lớn, ánh sáng mặt trời chiếu
chói lóa vào những lăng một được dựng lên, một làn gió man mác thổi qua, nàng liền quỳ gối xuống.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi” vừa lắc đầu nàng vừa lẩm bẩm nói, dù
thanh âm nho nhỏ nhưng cũng đủ cho Yêu Huyết nghe được, nàng liền trấn
an thân ảnh mơ hồ khờ dại của Yêu Hồn “Ngũ tỷ, sư phụ không hề trách tỷ”

Nàng vẫn lắc đầu, đôi mắt thờ thẩn, hoàn toàn rơi vào trạng thái trầm tư.

“Mẫu thân, vì sao con không có phụ thân”, một tiểu hài tử nữ cộc cằn
thô lỗ dậm chân xuống đất gặn hỏi một thiếu phụ xinh đẹp, câu hỏi này
khiến sắc mặt nàng ta trầm lại

Một tiếng thở dài, nàng nhìn tiểu oa nữ nói “Phụ thân không thương chúng ta, nên chúng ta cũng không cần phải thương phụ thân”

Đôi mắt to tròn trong vắt liền rưng rưng tràn ngập nước trong hốc mắt “Ô…ô…nhưng các bạn khinh miệt hài nhi, không chơi với hài nhi, vì hài
nhi không có phụ thân…ô…ô….ô…”


“Ngoan, còn mẫu thân mà” ngồi hõm xuống, yêu kiều xoa xoa lấy đầu của tiểu oa nữ, dụi dụi lấy hai mắt, tiểu oa nhi lại khóc “Ô…ô…người ta
muốn có phụ thân cùng mẫu thân cơ”

Thêm một tiếng thở dài, Thiên Tình ngẩng đầu lên nhìn lấy bầu trời
qua khe cửa sổ tựa như chất chứa một nỗi buồn dài tận thiên niên kỷ, bỏ
mặc hài tử nữ khóc ô oa mà ra đi.

Năm đó nàng rất hận mẫu thân, rất hận vì sao lại không an ủi dỗ dàng
nàng? Đơn giản chỉ một cái bồng thôi, mẫu thân cũng không làm thế! Lúc
nào mẫu thân lẳng lặng ra đi nếu mẫu thân thật tuyệt tình như thế, nàng
cũng không cần!

Cũng bắt đầu từ đó nàng sống một mình, tự sinh tự diệt.

Mẫu thân bảo nàng đi đông, nàng liền đi tây để trêu tức mẫu thân,
nhưng mà thủy chung cũng không thu hấp được ánh nhìn của mẫu thân ngược
lại khiến cho hai mẫu tử càng lạnh nhạt hơn!

Chẳng qua nàng chỉ cần chút an ủi chút ấm áp thôi, vì sao mẫu thân
tàn nhẫn như vậy? Tước đoạt đi phụ thân thì thôi đi, nay không hề quan
tâm đến nàng?

Trong phút chốc ngu ngốc nàng tự hỏi, họ chán ghét nàng như vậy, sao
lại hạ sinh nàng, vì sao để nàng tồn tại mà chuốc lấy đau khổ, hay do
nàng sai?

Cuối cùng những suy nghĩ năm đó chẳng qua chỉ là sự nông nỗi của tuổi trẻ, nàng thừa nhận nàng không nên tức giận vô cớ, giận lẫy hay sinh
khí với người mang nặng đẻ đau ra mình, nhưng thủy chung nàng vẫn không
thốt được câu – mẫu thân, thật xin lỗi.


Thì ra lời xin lỗi là khó khăn đến vậy, cũng trong đêm đó nàng không
ngủ được, liền đi tản bộ, nào ngờ lại bắt gặp được một cảnh quỷ khốc
thần sầu

Đó đó là một nữ nhân đang ngồi khóc trên phiếm đá, bóng lưng đó không hề xa lạ người đó có tiêu tán thành khói nàng cũng nhận ra, đó chẳng
phải là mẫu thân nàng sao……?

Thiên Tình khóc nức nở, mỗi khi nhớ về tình lang của nàng – nàng liền khóc, không phải nàng vô tâm không biết rơi lệ như Linh nhi từng nói,
chẳng qua luc nàng khóc không ai diện kiến qua.

“Không phải vì ta vô tình, ta không hề quên đi chàng, vì sao chàng
nhẫn tâm xem thường ta, nhục mạ ta, chẳng lẽ là yêu nữ thì không được
quyền yêu mến nam nhân mà mình chọn? Là yêu nữ thì chính là – yêu quái?” quá đau lòng, nàng liền thốt lên tiếng nói nhỏ nhẹ yếu ớt, nhưng cũng
đủ cho Yêu Hồn nghe hết.

Có lẽ Yêu Hồn quá may mắn khi Thiên Tình đã uống sai bí tỷ như hủ
chìm không hề phát giác ra có kẻ đang nhìn nàng, nếu không Yêu Hồn không biết phải làm sao khi đối mặt với chuyện như vậy, bàn chân nhỏ bé lùi
vài bước, khuôn mặt đẫm lệ không hơn kém người bên kia, Yêu Hồn liền
quay đầu ra đi, nàng muốn đi thật xa, thật xa…..

Cũng không biết khi đó nàng đã chạy bao nhiêu dặm đường, cũng không
cần để tâm những kẻ lữ hành cố gắng ngăn cản nàng, cũng không hề quan
tâm đến trời trăng mây gió, cho đến khi sức lực nàng bị vắt kiệt đi mới
thôi….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.