Đại Ca Ta Hảo Soái Ca

Chương 39: Lo chuyện bao đồng


Bạn đang đọc Đại Ca Ta Hảo Soái Ca – Chương 39: Lo chuyện bao đồng

Một lục y nhân từ đâu xuất hiện, thoắt ẩn thoắt hiện trong khu rừng,
phi thân từ ngọn cây này sang ngọn cây khắp, khắp người đồng một màu
lục, chỉ lộ ra cặp mặt sáng lại trong trẻo, nhìn thân hình ước chừng là
một nữ nhân, mà còn là một tiểu mỹ nhân.

Phát hiện ra bên kia có rất nhiều người đang lục xét thì lục y nhân
ẩn mình vào một thân cây to lớn, ngắm nhìn hoàn cảnh xung quanh “Lục xét khắp nơi, phái thêm một tốp người xuống vực thẳm tìm, dù không thấy
người cũng phải thấy xác” âm thanh to lớn hiện đầy uy vũ khiến chim chóc trong rừng cũng sợ hãi mà bay tán loạn lên hết.

Lục y nhân vội để mắt tới một nam nhân trường vận bào, mày kiếm gương lên, khuôn mặt lộ rõ ngũ quan là một suất nam nhân, thân thể cường
tráng cao to ngất ngưởng có thể đoán ra được nam nhân này võ công cũng
không tệ, cả người còn tản ra cổ khí lạnh như băng, uy nghiêm như một
chiến thần dũng mãnh khiến người ta chỉ có thể tuân theo mà không thể
khước từ lệnh của hắn.

Tất cả mọi binh lính ngưng lại hành động đáp trả >>> rồi vội làm tiếp việc mình nên làm.

Lục y nhân đoán ra được đại loại nam nhân này chính là Thập nhất
vương gia, không chỉ có lục y nhân đoán ra thân phận hắn, hắn cũng đã
phát hiện ra hành tung của lục y nhân, hắn phi thân lên ngọn cây thì lục y nhân giật mình vội tránh đi đường kiếm lạnh lẽo đang muốn lấy mạng
mình.

Giọng nói tràn ngập lãnh băng mà hỏi “nhà ngươi là đồng bọn của ả yêu nữ Vô Ngân”

Lục y nhân hừ lạnh, do bịt lấy khăn trên mặt mà giọng có chút đổi

thay, trả lời “vô nghĩa, nếu ta là đồng bọn của Vô Ngân thì đêm qua
người cứu tiểu thiếp ngươi đi là ta chứ chẳng phải là Vô Ngân” nam nhân
ngu ngốc hỏi toàn những câu hỏi ngu ngốc nhất mà lục y nhân từng nghe,
hừ.

Hắn hừ lạnh “Tiểu nữ nhân kia, miệng lưỡi khá lắm, là ‘bắt cóc’ chứ
chẳng phải là là ‘cứu’, ngươi hiểu chứ” hắn nhấn mạnh mà nói.

Lục y nhân nở ra nụ cười mỉa mai, ngồi bắt chéo chân trên nhánh cây,
khoang ngực lại bộ dạng vênh váo vô cùng, nói “bắt cóc hay cứu đi, chỉ
có thập nhất vương gia –ngươi là hiểu rõ nhất”, xem phụ nữ như công cụ
làm ấm gường, tiểu thiếp của hắn chính là tiểu nữ của hà tri huyện Hà
Trắc một quan nhân an phận thủ thường cũng gọi là ‘liêm khiết’, vì đắc
tội với một thiếp thân xuất thân hèn mọn từ lầu xanh mà hắn đã bắt tiểu
nữ tử của người ta, hạng nam nhân ngông cuồng này nhất định phải có quả
báo.

Khuôn mặt tuấn tú đã biến dạng, mày kiếm phẫn nỗ, khủng bố mà nói
“người đâu, mau bắt ả tiện nhân này, ngũ mã phang thay ra cho bổn vương”

Vừa hạ lệnh đã có rất nhiều binh lính ồ ạt vây quanh lục y nhân, lục y nhân hừ lạnh, ánh mắt tràn ngập khinh bỉ nhìn lấy hắn, hắn càng thêm
vài phần phẫn nộ, lục y nhân võ công dù không cao cường nhưng đối với
loạn binh tôm tướng cua này thì dư sức, chẳng cần vũ khí gì mà chỉ cầm
mỗi cây thủy chùy cũng đủ làm đám lính nằm la liệt.

Thập nhất vương gia nhoẻn môi lên, vội vàng xông lên, quả nhiên võ
công của Thập nhất vương gia có thể so sánh với đệ nhất sát thủ, lục y
nhân cũng chẳng chịu thua, nhanh chóng né tránh hết chưởng này đến
chưởng khác, đột nhiên phi thân lên, rồi chớp mắt phi thân xuống, thủy
chùy giấu tại vạt áo lộ ra nhẹ nhàng mà lướt qua mặt hắn, xuất hiện trên khuôn mặt anh tuấn của hắn là một vẹt đỏ đang rỉ máu.

“Chết tiệt”, hắn rầm nhẹ, đại chưởng vận lấy nội công hòng chưởng lại lục y nhân một chưởng thì lục y nhân vội đảo người phi thân lên nhánh
cây rồi lại nhón chân, cả người lục y nhân xoay tròn chẳng hiểu lục y
nhân muốn dùng chiêu thức gì.

Khi hắn đoán ra thì lục y nhân đã thưởng cho hắn một chưởng, khiến
hắn lùi ra vài bước, càng lộ ra căm phẫn, mà tấn công có vẻ như hắn thật bị điên nên chiêu nào cũng là tử huyệt.

Hắn ghét nhất là loại nữ nhân tự cho mình là thông minh, nữ nhân
chẳng qua chỉ là công cụ làm ấm gường thôi, nữ nhân nào cũng ‘tham vinh
hoa phú quý’, chẳng qua cũng chỉ là tiện nhân thôi, chưa từng có nữ nhân nào to gan dám phản kháng lại hắn cả, đặc biệt là ả tiểu tiện nhân
trước mặt, nếu bắt được hắn nhất định sẽ khiến tiện nhân này biết được
cảm giác thế nào gọi là sống không bằng chết.


Lục y nhân thấy không ổn, thì cười khanh khánh, nụ cười thập phần quỷ dị vang lên nói “Chẳng qua cũng chỉ thế thôi, xú nam nhân ngu xuẩn
không bằng con trư”, nói xong lục y nhân xoay người to gan mà nhảy xuống vực thẳm

Thập nhất vương gia chưa kịp phản bác thì lại sửng người ra vội chạy
đến vực thẳm nhìn xuống dưới chỉ thấy nó sâu vô tận, phía dưới còn có
một lớp sương mù dày đặc “Chết tiệt, tiện nhân này dám chữi rủa bổn
vương xong rồi hòng chết thoát tội”

“Người đâu, cho dù có lật tung cả ngọn núi này đi nữa thì cũng phải
tìm lấy xác của ba tiện nhân đó cho bổn vương”, thập nhất vương điên
cuồng mà nói thấu hận không thể nhai xương lột da của ba tiện nhân này
dám xem hắn như trò đùa mà bỡn cợt trong tay, nhất là tiểu tiện nhân lục y hắn bảo hắn là trư, đúng là tóc dài không não.

Mấy chục ngàn binh lính chỉ biết cảm thán và cầu phước không dám hé
lên nửa lời vội gật đầu bắt đầu di chuyển theo thập nhất vương tìm đường xuống vực thẩm sâu vạn trượng kia.

Còn về phần lục y nhân đang rơi xuống với một đạo lực rất lớn, bên
tai chỉ nghe thấy tiếng gió ù ù làm nhức cả tai, rất may mắt của lục y
nhân vẫn còn tinh mẩn vội nghĩ ra một roi da mà quấn chặt lấy thân cây
đang nhô ra mọc ngổn ngang trên vách núi.

Lục y nhân thở dài lầm bầm nói “Xem như ông trời còn thương ta đi”,
rồi lại nhìn xuống dưới thì lục y nhân giật mình lè lưỡi ra“Thiên, còn
rất xa nha, xem ra là đang ở giữa vách núi a”

“Ai mượn tiểu nha đầu nhà ngươi nhiều chuyện”, một âm thanh than
trách vang lên, lục y nhân bĩu môi “Bằng hữu gặp nạn, phải tương trợ”

“Tương trợ, chính mình cũng chẳng bảo toàn nổi mà đòi tương trợ”, vẫn là thanh âm khinh bạc lục y nhân mà nói, khỏi cần nói chắc chắn mọi

người biết đây là ai rồi chứ!!!

“Xì”, nàng chu môi ra, chỉ xì một tiếng phản bác rồi vội thoát y giữa vách núi hẻo lánh? Roi da trong tay thu hồi lại thành một cây trâm rồi
nhảy xuống vực thẳm, cho đến khi cảm thấy gần sắp tới đất thì hai tay
nàng hất tấm vải to lớn kia lên, tấm vải vội bung ra “Phịch”, nàng thở
phào nhẹ nhõm từ từ rơi xuống đất, rất may là nàng tiếng sẵn trước, hắc
hắc, thật quá thông minh.

Xuống tới đây nàng thả tiểu phiền phức ra rồi nhìn chằm chằm lấy tiểu phiền phức nói “Giúp đỡ ta tìm Đan Đan”

Tiểu phiền phức ngớ người trừng to đôi mắt rắn, hùng hổ nói “tiểu tổ
tiên của ta ơi, ta là rắn, nào phải loài chó săn mà biết tìm”, cứ như
hắn là chó không bằng.

Nàng tháo khăn bịch mặt ra chu môi nói “Thêm một người thêm một phần
sức, phải không nào” rồi nở ra nụ cười tươi mong mỏi tiểu phiền phức đáp ứng yêu cầu của mình.

Tiểu phiền phức thở dài, lực bất tòng tâm, chỉ có thể nhập xác vào
một con thỏ rừng gần nhất quanh đây mà đi tìm người giúp tiểu nữ nhân
này.

Từ xa xa xuất hiện một nam tử vận guốc đi tới, di chuyển nhẹ nhàng
như gió……ngồi hõm xuống nhìn lấy nữ tử đang nằm bệch đi bên cạnh dòng
suối trong mát nơi làng mạc xa xôi hẻo lánh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.