Đại Ca Ta Hảo Soái Ca

Chương 17: Thú vui của đời người


Bạn đang đọc Đại Ca Ta Hảo Soái Ca – Chương 17: Thú vui của đời người

Trong một mật thất lúc này có một nam tử vận hắc bào, khuôn mặt đầy
hắc tuyến, méo mó, tỏa ra hàn khí, có thể thấy nam tử này đang phi
thường giận dữ, lười biếng nằm trên tháp nhuyễn, ngón tay thon dài của
hắn cứ gõ xuống tháp nguyễn tạo nên tiếng ‘cọp, cọp’

Mật thất mở ra, một lão nhân trung niên, thấy được giáo chủ mình
chẳng khác gì tên ôn thần, hắn có vài tia tán dương vị bạch diện thư
sinh kia, nhưng hắn cũng bắt đầu sợ hãi với những gì hắn nói, đành nuốt
nuốt nước bọt, cung kính nói “thưa giáo chủ, vị nam tử mặt trắng đòi đi
dạo xung quanh…..”

Chưa nói hết câu Hàn Tuyết Khuyết rống lên, giọng nói phi thường u ám phóng ra toàn ám khí “to gan, đây là đâu mà đòi đi dạo, tưởng đây là
nơi vui chơi cho các bạch diện thư sinh sao”

“giáo……chủ, hắn nói, nếu hắn chết vì buồn chán….thì lấy ai làm ….con
tin”, ánh mắt của lão nhân gia đảo liên, giọng nói sợ hãi, giọt mồ hôi
đọng lại trên vầng thái dương cũng rơi xuống.

Hàn Tuyết Khuyết cắn răng nói “lúc nào cũng là câu này, ngươi không
chán ta cũng chán, hậu đãi hắn bằng sơn hào hãi vị, chăn ấm nệm êm, hắn
ta còn muốn gì nữa, cuộc sống cơ hồ còn tốt hơn cả ta nữa”


“giáo chủ bớt giận, hắn ta là người được yêu thương nhất trong Hoàng
Bá phủ….đương nhiên cũng được hưởng không ít phú quí……”, đừng làm cho
lão già phải yếu tim nữa mà, thật là đau đầu quá đi.

Giọng nói càng lúc càng lớn, càng hắc ám “lão tử nó, nếu hắn ta không phải là người được sủng nhất trong phủ bổn giáo chủ đã phang thây hắn
ta cho chó ăn rồi”

Vị lão nhân gia, không ngừng sờ đầu, hai tay đan chặt lại, nuốt nuốt nước miếng “thế,…có…đáp…ứng……”

“Rắc”, tiếng nắm tay thành quyền, đập xuống bàn, bàn gãy làm đôi,
nghiến răng lợi phun ra từng chữ “đáp ứng”, tên khốn này, nếu gia tộc
ngươi không đáp ứng ta, ta lột da ngươi, rút gân ngươi, uống máu ngươi,
gặm xương ngươi, hừ.

Vừa nói xong vị lão nhân gia bỏ của chạy lấy người, một làn gió mát thổi qua, lão nhân gia mừng đến nở muốn rớt nước mắt.

Một cô gái vận xiêm y màu lam nhạt, cưỡi ngựa nhanh chóng được phi
qua cổng của Minh Giáo, trong sự ngăn cản của một số hắc y nhân.

Nhưng rồi họ nhanh chóng rút lui. Nguyên lai vị cô nương trẻ tuổi này là Hàn Tuyết Cơ, muội muội của Hàn Tuyết Khuyết, nàng nghe nói có một
bạch diện thư sinh cư nhiên dám bỡn cợt đại ca nàng, bỡn cợt cả Minh
Gíao, xem thường Minh Giaó tức là xem thường nàng, nên nàng phi thường
tức giận không quản ngày đêm cưỡi ngựa về Minh Giaó hảo hảo giáo huấn
tên bạch diện thư sinh này.

Tại hậu viên, một nam tử vận áo bạch bào trên tay cầm chiết phiến
dáng vẻ trong thật ung dung tự tại, trên đầu cũng được vải thượng hạng
cột lại búi thành một cục còn đính theo cẩm thạch màu xanh, chỉ có một
lọn tóc phủ xuống mắt trái, khuôn mặt trắng như tuyết, thoạt nhìn tuấn
tú vô cùng.

Đang nhàn nhạt đi dạo trong một sơn động, hậu viên được làm nhân tạo
nhưng không hề thua kém những danh lam thắng cảnh nước xanh biết chảy
qua các hòn nam bộ, những lá cây thì xanh mơn mỡn, xum xuê chen chúc

nhau mà sinh trưởng.

Vị nam tử vừa bước một bước thì cả đám người đằng sau bước một bước,
dừng lại một cái, thì những người đằng sau đụng vào nhau, té nhào cả ra.

Nam tử bạch bào này hầu như trêu ghẹo họ, bung thiết phiến trong tay
phe phẩy trước ngực làm ra vẻ tiêu sái lắm, họ nhanh chóng đứng dậy ổn
định lại hàng ngũ, nam tử thì ai oán tên bạch diện thư sinh này, nữ tử
thì ngưỡng mộ không thôi, nhìn ngang- nhìn dọc -nhìn thẳng, nam tử bạch
bào chính là Hoàng Bá Dạ Sương.

Lúc này Hàn Tuyết Cơ đó đã vọt vào trong hậu viên, nhìn thấy bóng màu trắng của một nam tử, không nghĩ không rằng nhanh chóng bung chiếc roi
trong tay ra mà quất thẳng vào bóng lưng của nam tử.

Khiến cho bọn người hầu chạy tán loạn không thôi, roi nào cũng quất
vào người hầu, vị nam tử kia tất nhiên đã sớm phi thân lên thân cây, cây thiết phiến vẫn phe phẩy, miệng cong lên hết sức vênh váo giọng nói
tràn ngập mỉa mai châm biến “Ngô, tiểu hài tử nhà ai mà cư nhiên lại
đánh người bừa bãi”, nữ tử này mắt quáng gà hay sao mà đánh người mình,
ngu xuẩn.

Hàn Tuyết Cơ giật mình bất ngờ nhìn lên cây, thấy một bạch diện thư
sinh, bộ dạng tiêu soái, ngạo nghễ, khuôn mặt thanh tú, bỗng nhiên gò má của nàng phút chốc ửng hồ như màu đào, chưa kịp nói gì thì nhìn thấy
Hàn Tuyết Khuyết với khuôn mặt như quỷ sai địa ngục đang bước tới, cơ
mặt hắn giật giật khi quét mắt nhìn nơi này, thì hắn hừ lạnh, khiến Hàn
Tuyết Cơ giật bắn mình, còn Hoàng Bá Dạ Sương thì ngồi trên cây xem kịch


“ca, muội……” Hàn Tuyết Cơ lắp bắp sợ hãi nói

“đánh ai không đánh, cư nhiên lại đánh toàn là người mình” Hàn Tuyết
Khuyết trừng mắt liếc nhìn muội muội ngu xuẩn của mình, giọng nói chẳng
hề niệm tình huynh muội ruột thịt cả.

Hàn Tuyết Cơ hơi chột dạ nhìn xung quanh, quả nhiên toàn là người của Minh Giaónằm la liệt dưới đất, nguyên lai là một số thì không dám ra
tay đánh nhị tiểu thơ, một số thì tránh không kịp đã hưởng hết nỗi đau
xác thịt, trên người của họ, nếu mặt không có một lằn đỏ như trái ớt,
thì sau lưng hoặc trước ngực đã có máu chảy ra.

Hàn Tuyết Khuyết nghiến cả răng lợi, khuôn mặt anh tuấn lộ rõ sự chán ghét mau chóng ra lệnh cho gia nhân lui ra dưỡng thương, ánh mắt âm
lãnh băng giá nhìn vào muội muội của hắn, rống lên“người đâu, đem tên
mặt trắng này xuống và nhốt vào phòng”. Rồi nhanh chóng kéo lê muội muội không biết điều đang đứng như trời trồng ở đó đi mất dạng.

Đêm canh ba, tại hậu viên một nam tử một nữ tử đang làm náo loạn nơi
này, cũng từ nơi này phát ra nhiều tiếng động quấy nhiễu giấc ngủ của
nhiều người, hậu viên loạn cả lên, gà bay chó sủa, tiếng bước chân chạy
ngang chạy dọc……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.