Bạn đang đọc Đại Ca Học Đường (Náo Loạn Trường Sca): Chương 7: Tìm phòng
“Này! Sao anh Kynlee giờ này chưa đến nữa!” Haly vén tay áo lên xem đồng hồ “Cậu cũng đừng sốt ruột như vậy! Cũng đâu phải là chưa từng thấy qua!” Royjee điềm tĩnh nói “Sao có thể nói như vậy được! Lâu ngày không gặp đương nhiên phải nhớ rồi! Vylee! Cậu nói đúng không?” Haly ngước nhìn Vylee.
Cô nàng bình thản hơn bao giờ hết, đưa cặp mắt trong suốt như pha lê nhìn cô “Không biết!” rồi trả lời thẳng thừng một cách lạnh lùng, tiếp tục đưa miếng bim bim vào miệng ăn ngon lành ( Đứa em vô tình! ).
Nói về bốn chàng trai xấu số này cái đã….
Cả bốn chàng trai lê thân đến khách sạn một cách cực khổ, người thì vô cùng te tua nha. Bốn anh giữa cái nóng hơn 34 độ trùm từ đầu đến chân không thương sót, ngay cả mặt cũng đeo kính râm ( Phải rồi! Vì bây giờ mấy chàng ta là nhân vật nổi được săn đón mà! ).
Cả bốn cuối mặt xách vali đến quầy tiếp tân “Cô ơi! Cho tôi hỏi phòng 347 nằm ở đâu vậy?” Kynlee mở miệng hỏi, cô tiếp tân ngơ mắt nhìn các anh “Này cô!” Kynlee rõ bàn “Ơ! Nằm ở lầu ba dãy bên phải hàng lang ạ!” Cô tân ngây thơ nói “Cảm ơn cô!” Dù đeo kính râm và trùm kính mít nhưng nụ cười nở trên môi anh vẫn đẹp ngây người.
“Nghe rồi chứ!” Kynlee nhìn ba người còn lại, cả ba gật đầu.
“Vylee! Sao cậu vô tâm thế hả? Đó là hai cậu đấy!” Haly sốt ruột nói “Thì sao?” Cô tỉnh bơ trả lời “Quan tâm chút đi!”.
“Anh hai mình chứ có phải người nổi tiếng hay siêu sao hạng A đâu! Không cần làm quá đáng vậy đâu! Trước sao gì cũng đến!”
Cả bốn bước đi trong ánh nhìn kinh ngạc của nhiều người, cái ánh nhìn làm cả bốn khó chịu muốn phát điên. Một lát sau cứ tưởng là mưa thuận gió hòa ai ngờ đâu “Ê! Đó không phải là mấy anh chàng gây náo loạn sân bay sao?”
“Ừ hé! Dù trùm rất kính nhưng mình vẫn nhận ra!”
“Đẹp trai bẩm sinh là vậy mà!”
“Này anh ơi cho em hỏi!”
“Anh gì ơi!”
“Nè! Đứng lại!”
Thế là cả bốn lần người co người chạy thụt mạng, không thương tiếc quay đầu lại “Trời ơi! Cậu nhấn cửa thang máy sao lâu quá vậy?” Vejy hối thúc “Sao mình biết chứ!” Yue nói.
“Haiz! Không kịp nữa rồi!” Cả bốn đưa mắt nhìn về phía cầu thang “ào!” một tràng nữ sinh ào ạt chạy đến mấy anh liền không do dự chạy thang bộ muốn hụt hơi. Đám nữ sinh không những ích đi mà cứ mỗi tầng lại kéo theo hàng chục người làm cả đám chạy muốn chết. ( Thật ra thì không phải hâm mộ quá mà chạy theo đâu! Sự thật là như vậy nè…)
“Anh gì ơi! Đứng lại!”
“Anh ơi! Đúng lại!”
“Sao ăn cướp à?”
“Đúng là khả nghi quá mà! Trời như vậy sao lại ăn mặc thế kia! Trong khách sạn mà lại có ăn cướp!”
“Này! Đứng lại!”
Thấy khổ chưa! Chỉ có ba nữ sinh phát hiện mà kéo một hồi là hàng chục người gây tắc nghẽn giao thông khách sạn luôn.
“Vylee! Mở cửa! Vylee!” Kynlee hối thúc đập muốn hỏng cửa.
“Haiz! Ồn quá!” Royjee trong này bực tức.
“Haly! Ngôi sao hạng A của cậu đến kìa!” Vylee bình tĩnh đưa ánh nhìn về phía cô còn Haly thì chạy thụt mạng ra mở cửa. Vừa mới mở cửa thì “ào!” không chỉ là ba, bốn người mà là một tràng người.
“Này! Hôi của à?” Haly quát lên “Không được! Sao lại vào nhiều như thế chứ! Ở đây không đóng phim trường ‘Anh không đòi quà đâu nhé’ tránh ra!” Haly tranh giành trong đám đông còn Vylee và Royjee thì đã tách ra. Đưa mắt nhìn nhau “Còn của để hôi cũng đỡ nhỉ?” Vylee nói.
“Ừ!” Royjee gật đầu, nói rồi Vylee buông cửa, đi ra khỏi phòng “Này Vylee! Cậu đi đâu đấy?” Royjee đuổi theo “Đi dạo! Chẳng lẽ ở đó cho họ vật chết à?” Cô bỏ tay vào túi quần, tai đeo phon nói.
“Cậu không sợ họ làm loạn lên à?” Royjee chạy theo “Có Haly ở đó! Mướn tiền họ cũng không dám!” Vylee nói vô cùng chắc chắn.
“Này! Mấy người này đi ra!” Haly lôi từng người thẩy ra ngoài “Tránh ra!!!!!!!” Cô hét lớn làm nóc khách sạn cũng muốn bay. Cả không gian dừng lại, yên tĩnh không một tiếng động. Mọi người đưa mắt nhìn cô.
“Đi về hết nhanh lên! Đi! Nếu không các người tin không? Tôi lấy dao chém hết mấy người!” Haly vừa nói trên tay vừa cầm cây dao nhỏ của Vylee. Sau một hồi vật vã, cuối cùng họ cũng dần rút lui bỏ lại bốn cái xác nằm trèo queo trên giường. ( Tội chưa? Ai kêu đẹp trai quá chi! ).
………….
“Vylee! Chờ với!” Royjee chạy phía sau “Cậu bỏ mặc anh cậu thật à?” Royjee hỏi “Không phải bỏ mặc! Mà là tránh mặc!” Vylee nhìn cô điềm tĩnh trả lời “Cậu không quan tâm anh cậu sao?” Thật sự thì vừa rồi thái độ của cô khiến Royjee nghiêng ngờ tình cảm của hai anh em thật nha.
“Quan tâm không phải chì bằng lời nói!” Vylee dừng bước, gỡ phon trên tay ra, đưa mắt nhìn cô “Đi không?” Royjee ngạc nhiên “Đi đâu?”.
Chưa nói hết câu thì Vylee đã tiến lên phía trước và dạo bước.
“Này! Cậu định mua gì?” Royjee đẩy giỏ theo cô “Thức ăn nhanh!” Vylee lạnh lùng nhìn cô “Ồ!” Royjee gật đầu. Chợt Vylee bước đi rồi dừng lại “Sôcôla! Ăn không?” Vylee nhướng mi nhìn Royjee.
Nói đến ba anh chàng này nha….
“Các anh bị sao thế hả?” Haly chống tay vào hông nói “Em không thấy sao! Là bị thương khắp người không đứng dậy nổi chứ sao?” Kynlee lên tiếng “Về nước một lần khổ đến như vậy hả?” Haly ngồi xuống nói.
“Sự thật là vậy mà!” Venjy ngước nhìn Haly.
Yue chợt bật dậy, nhìn khắp phòng “Royjee với Vylee đâu?” Anh thắc mắc nhìn Haly “Ừa hé! Sao em lại không để ý nhở!”
“Chắc con nhóc ấy lại lang thang một mình nữa rồi! Nó không thích nhưng nơi chật hẹp ồn ào chút nào đâu!” Kynlee ngã người ra sau nói.
“Ê mà này Haly! Em có ý bỏ bụng không?” Zinjee chợt bật người dậy, nhìn Haly đầy thân thương. Haly buồn tủi lắc đầu.
“Này! Xem bộ cũng đói thật!” Venjy lấy tay xoa bụng.
Cả bốn anh chợt ngồi dậy thì “bộp” tiếng thẩy đồ vang lên làm cả bốn ngơ ngác nhìn ra cửa “Thức ăn!” cô chỉ nói vỏn vẹn bây nhiêu rồi bước vào. “Vylee! Cậu đi mua thức ăn à?” Haly nhìn Vylee cô chỉ gật đầu.