Đại Ca Học Đường (Náo Loạn Trường Sca)

Chương 57: Định hướng cho tương lai


Bạn đang đọc Đại Ca Học Đường (Náo Loạn Trường Sca): Chương 57: Định hướng cho tương lai

Sau kết quả đi đỗ đại học đó được thông báo, cuộc sống của Vylee đã thay đổi nhiều hơn thường ngày. Giả sử như, cô ngủ nhiều hơn thường ngày, ăn nhiều hơn thường ngày và đi chơi nhiều hơn thường ngày.
Cuộc đời cô sau một hồi chiến tranh vất vả với số bài thi đó giờ đã trở nên an nhàn hơn rất nhiều. Vylee cứ sống những ngày tháng thanh thản đó cho đến khi.
“Trời ơi! Sao lại không vừa nữa rồi!” Vylee la toáng lên rồi khóc hù hụ. Cả nhóm ở dưới nhà nghe vậy cũng hoảng sợ mà tức tốc chạy lên “Có chuyện gì vậy Vylee?” Royjee lo sợ hỏi.
Vylee đưa gương mặt đã đầm đìa nước mắt mà nhìn mọi người, sau đó chìa cái áo đưa ra trước mắt “Lại chật nữa rồi!” Nói rồi cô khóc trông vô cùng thảm thiết làm cả nhóm nhìn thôi cũng thấy đau.
“Thôi được rồi Vylee! Nín đi! Chật thì mình sẽ đi mua lại cái khác, đừng khóc nữa mà!” Haly an ủi dỗ dành Vylee “Vấn đề ở đây không phải là chật sẽ rồi mua lại, vấn đề ở đây là…Tớ béo hơn thật rồi!” Nói đến câu cuối cô chợt òa khóc thảm thiết.

“Vylee! Nghe anh nói này! Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, em cũng chỉ béo lên có 3kg thôi! Dù sau anh thấy tròn tròn cũng đáng yêu mà!”Venjy trêu chọc cô.
Vylee lập tức nín dứt, đưa đôi mắt ngây thơ nhìn anh “Có thật là đáng yêu không?” Cô ngây thơ nói nhưng trong câu nói có cái gì đó là lạ nha! Venjy cũng tỉnh bơ nhìn cô “Thật!”
Venjy vừa dứt lời thì cả không gian đột nhiên im lặng hẳn “VẬY CÓ GIỎI THÌ ANH BÉO LÊN ĐI RỒI BIẾT!” Vylee chợt tức giận hét lớn rồi ném gối vào người Venjy khiến anh trở tay không kịp “Vylee à! Bình tĩnh đi!” Haly ra sức can ngăn.
“Cậu đừng phan ném lung tung như vậy nữa!”
“Chúng ta sẽ giảm cân nhanh thôi!”
“Các cậu đi ra ngoài hết cho tớ!”
Vylee tức giận mà hét lớn làm cả nhóm hoảng hồn rồi chạy biến đi. “Tâm trạng của Vylee có vẻ bất ổn!” Yue quan tâm nói “Cũng là do mấy ngày nay an nhàn quá thôi! Tớ nói nó đâu có chịu nghe!” Kynlee lắc đầu rồi bước đi.
Vylee ngồi trong phòng, vừa khóc vừa nhăn nhó nhìn mình trong gương. Càng nhìn cô lại càng khóc “Sao lại ăn nhiều thế hả? Làm hại béo lên thế này này!” Nói thì vậy thôi chứ Vylee tròn tròn nhìn cũng rất là đáng yêu nha.

Cô thơ thẩn, thẩn thờ nhìn xung quanh rồi chợt mắt mở to ra, nước mắt cũng không còn rơi nữa. Chăm chú mà nhìn trên màn hình ti vi “Bạn có định hướng gì cho tương lai của mình chưa?”
Vylee ngồi suốt cả buổi trời chỉ để nghe tư vấn về nghành nghề và hướng nghiệp tương lai, dạo gần đây cô đã bắt đầu quan tâm cho tương lai hơn rồi. Cô im lặng, chăm chú mà nhìn trên tay còn có gói bim bim nhóm nhép trong miệng (Thiệt bó tay hông?)
Vừa xem cô vừa suy nghĩ về chuyện đại sự của một đời người. Con người ta thường là thành công trong sự nghiệp và mĩ mãn trong tình yêu thì được gọi là một người hạnh phúc. Còn cô bây giờ có thể nói là một người sống không có định hướng, an nhàn mà sống không lo nghĩ cho tương lai.
Thật thì cô cũng đâu có muốn! Nhưng suy nghĩ cho cùng cũng không có biện pháp nào được xem là ổn thỏa cả. Bạn bè cô ai cũng có cả bằng đại học, ai cũng tài giỏi còn cô, chỉ biết an nhàn dựa vào họ mà sống. Đúng là quá vô dụng mà, nhưng nếu có trách thì phải trách vì sao cô quá ngốc thôi.
Để xem cô có gì trong tay nè! Bạn bè? Cô có nha! Người thân? Cô cũng có luôn! Sự nghiệp? Hiện tại thì chưa biết nhưng trước sau gì cũng có. Còn…Tình yêu? Nghĩ đến đó cô bất chợt thở dài.

Ừ! Còn tình yêu thì sao? Cô đã có hay không? Nếu nói về chuyện hôm trước thì cô đã bị từ chối một cách thẳng thừng và đau đớn nhưng nếu thật khi yêu có thể làm chủ thì mọi chuyện dễ giải quyết rồi.
Anh ta nói rằng không thích cô! Ừ! Cứ cho là vậy đi! Nhưng mấy ngày qua anh ta rõ ràng đối xử với cô có hơi tốt một chút, đôi lúc cô cũng rất lầm tưởng có phải anh ta thích mình không? Nhưng cuối cùng cô cũng chỉ đổi lại ình là một con số không tròn trĩnh, không hơn không kém.
Tuy nói vẻ bề ngoài cô là vô cùng lạc quan, cứ xem như không có chuyện gì xảy ra nhưng thật ra thì cô đã hoàn toàn có chuyện. Đôi lúc tâm tư cứ không bình thường mà nhớ đến ai đó, cứ không bình thường mà quan tâm ai đó. Vậy mà anh ta vẫn cứ hờ hững, lạnh nhạt.
Cô biết cô sẽ không thể nào bước vào trái tim anh, cô cũng biết mãi mãi cô chỉ đứng bên lề cuộc sống của anh. Nỗi đau này cô không muốn chịu đựng nữa, có lẽ cô cần thời gian để quên. Cô bây giờ đã thật sự…buông tay!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.