Bạn đang đọc Đại Ca Học Đường (Náo Loạn Trường Sca): Chương 16: Cho tôi nắm một lát!
Zinjee nắm tay cô ra khỏi Khải Minh thì chợt buông ra, hai tay bỏ vào túi quần vẻ mặt không chút biểu cảm. Vylee nhìn bàn tay trống không trên không khí khẽ cử động rồi khó hiểu nhìn người con trai đang đi trước cô.
Vylee lon ton chạy theo trong khi anh vẫn lạnh lùng không nhìn cô, tay bỏ vào túi quần ung dung mà bước đi “Này! Sao anh tìm được tôi thế?” Cô chợt nắm cánh tay anh xoay lại nhìn.
Zinjee nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy cánh tay mình, đôi mắt khẻ nhíu lại. Vylee nhìn thấy anh chau mày lại thì vội vàng buông ra. Đưa ánh mắt ngây thơ, trong suốt như pha lê nhìn anh.
“Đối với ai….cô cũng đều như vậy?” Trong câu nói chất chứa nét lạnh lùng cùng châm chọc. Vylee nhìn anh khó hiểu, câu nói đó là có ý tứ gì “Anh nói sao?” Cô thắc mắt nhìn anh.
“Nếu tôi không đến! Có phải cô đã cho tên đó muốn đưa đi đâu thì đi không?” Khóe miệng anh chợt nhếch lên đầy châm chọc. Vylee từ khó hiểu, ngạc nhiên chuyển sang tức giận bởi câu nói đó.
Vylee khẽ nhíu mày, đôi mày thanh tú nhíu lại, khuông mặt lộ rõ vẻ không hài lòng nhìn anh “Tôi không phải hạng con gái như anh nghỉ! Nên nhớ là anh để tôi mất tích cũng là anh nói sẽ đưa tôi về! Tất cả những sự việc trên đều có liên quan đến anh! Đừng nói bằng cái cách nói chuyện đó!”
Zinjee nhìn sâu vào người con gái trước mắt, đôi mắt cô lộ rõ vẻ tức giận, gương mặt thanh thuần giờ hiện rõ tia kiên cường. Zinjee không nói anh chợt đi qua mặt cô rồi lại ung dung bước tiếp.
Vylee tức muốn điên, cô chỉ giá như có thể xé rách cái bản mặt anh ta ra. Là anh ta đòi đưa cô về, là anh ta nắm lấy tay cô sao giờ có thể nói như mình không liên quan, sao giờ có thể nói vô trách nhiệm như vậy được. Đáng ghét!
Zinjee biết cô đang tức giận, anh cũng không nói nhưng không hiểu sao lúc mà anh thấy dáng người con gái thấp thoáng bên ghế đá công viên anh lại linh cảm đó là cô. Nhưng vừa lúc anh thấy người con trai trước mắt anh lại cảm thấy khó chịu.
Cũng vừa lúc cô đưa tay ra định nắm vào bản tay đó trong lòng anh chợt cảm giác bất an vô cùng. Anh không cho phép mình có ý nghĩ gì lệch lạc với cô ta vì anh không muốn lại dính vào một chuyện rắc rối nào nữa.
Nhưng anh lại không làm được vì giây phút bắt gặp cô ta có cái là “định mệnh” đã trói buột hai người lại, là không thể bỏ mặc, không thể làm lơ cũng không thể để lạc mất nhau.
Vylee theo sau anh mà sắc mặt hặm hừ trong đến khó coi, cô săn tay bầm lầm trong miệng “Tên đáng ghét! Anh chờ đó! Nói à biết người dám đối xử với tôi như vậy ngoài anh ra thì không còn ai nữa đâu! Dám cho tôi ăn bơ! Muốn dỗ cho tôi mập à? Không cần đâu vì tôi cũng sắp bị anh chọc tức ập rồi!” Cô rủa không thương tiếc.
“Đừng có mà lầm bầm! Đi nhanh đi!” Giọng nói phía trước truyền đến một tia lạnh băng, Vylee nghe vào chợt ngạc nhiên rồi chuyển sang kinh hãi. Sắc mặt bắt đầu méo mó đến khó coi “Anh nghe sao?” Cô mím môi nói.
Zinjee chợt quay lưng lại nhìn cô, hai tay vẫn bỏ vào túi quần dáng vẻ bất cần hiện rõ. Anh chợt nhìn cô rất lâu “Muốn người khác không nghe! Trừ khi là mình đừng nói!” Anh quăn cho cô một câu lạnh như băng rồi lại bước đi.
Cô cảm giác xung quanh có cái gì đó không bình thường, đường phố giờ này xe cũng thưa thớt dần, người qua lại cũng ít hơn có lẽ là rất khuya rồi. Cô nhìn xung quanh nghe tiếng gì đó trong bụi cây sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Nè! Anh có nghe cái gì trong bụi cây không?” Cô đứng hình giọng nói vô cùng sợ hãi, Zinjee không trả lời vẫn bước tiếp “Này! Có thể chờ tôi không?” Cô nhanh chóng chạy đến bên đi ngang anh.
“Anh có thấy có cái gì đó không bình thường không?” Cô liếc nhìn xung quanh nói “Đừng có mà suy diễn lung tung!” Anh lạnh băng, mắt vẫn không nhìn cô “Không đâu! Thật đấy! Phố bây giờ vắng lắm đấy! Giờ này tôi đoán chừng chắc cũng khoảng gần mười hai giờ đêm rồi! Có khi nào….” Cô áy ngại nhìn anh, bàn tay nắm cánh tay anh níu níu lại.
Zinjee chợt nhìn qua cô, đôi mắt trong suốt ánh lên tia sợ hãi “Cô cũng biết sợ sao?” Anh nhìn chằm vào đôi mắt cô, vẻ giễu cợt hiện rõ “Này! Không phải đâu! Là thật đấy! Tôi nghe người ta nói vào đêm vào những lúc này ngay tại khu vắng người sẽ có ấy…” Cô nhìn anh nói.
Zinjee nheo mắt lại, nhìn sâu vào mắt cô “Có cái gì?” Anh lạnh lùng dò hỏi “Là có…có ma đó!” Cô mím môi nói nhỏ. Zinjee không nói quay lưng bước đi “Này! Không phải đâu! Chờ tôi với!” Cô gọi theo.
Zinjee chợt chạy đằng trước rồi dừng lại cách xa cô một quảng điềm tĩnh bước đi “Này! Tôi sợ thật đó! Chờ đi!” Cô cũng cố gắng theo sau. Cô vừa đuổi kịp anh lại chạy đi phía trước rồi dừng lại “Anh đừng đùa nữa mà! Chờ với!” Cô sợ hãi bán sát.
Zinjee thật sự đang đùa với cô, thấy vẻ mặt sợ hãi bán sát theo sau anh chợt cảm thấy thích thú nên cứ chạy rồi dừng để cô lon ton chạy theo, có chút gì đó rất thú vị.
“Này! Đừng đùa nữa! Tôi sợ thật đấy!” Cô nhanh chóng bắt kịp rồi nắm chặt lấy cánh tay anh. Zinjee nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt cánh tay mình không khỏi nhíu mày “Cho tôi nắm chút thôi! Hết sợ tôi sẽ buông!” Cô nhìn anh bằng đôi mắt trong suốt đầy van xin.
Zinjee thấy thế cũng thôi, im lặng bước đi cứ mặt cho cô nắm lấy cánh tay mình rồi lâu lâu khẽ lải nhải vài câu “Này! Có cái gì thật đấy!”
“Mẹ tôi bảo thường như vậy sẽ có ma đấy!”
“Này! Đừng đi nhanh quá! Chờ tôi!”
Thế rồi anh chứ chạy, cô cứ đuổi theo, lâu lâu nắm được cánh tay anh thì nắm chặt, sợ hãi không buông. Còn Zinjee vẫn vậy, mặt lạnh băng, bỏ tay vào túi quần ung dung bước đi mặt cho cánh tay bị cô níu sắp đứt.