Bạn đang đọc Đại Ca Học Đường (Náo Loạn Trường Sca): Chương 11: Đứa trẻ lạc mẹ
7:00 tối.
“Điện thoại Vylee bỏ ở đây nên không liên lạc được!” Haly thất vọng lắc đầu “Con bé này!” Kynlee không nén nổi tức giận, đấm vào tường rồi không do dự xách áo khoác bước ra ngoài “Kynlee! Cậu bình tĩnh đi!” Royjee ngăn cản.
“Làm sao mà bình tĩnh!” Anh tức giận quát làm cả nhóm giật mình “Thằng điên này!” Venjy đấm vào mặt anh một cú đau điếng “Cho mày biết! Mày làm vậy chỉ thêm rối chuyện! Nghe này! Mày còn không rành đường, lỡ đi lạc Vylee trở về rồi mày lại mất tích! Vậy bọn tao lại phải tìm mày nữa à? Đừng tự thích gây rắc rối nữa!” Venjy quát.
“Nó là em gái tao!” Anh gào lớn, ánh mắt đầy lửa giận “Được! Em gái mày! Vậy tao đi tìm nhóc!” Venjy tức giận xách áo khoác bước ra ngoài “Thằng khốn! Chờ tao!” Yue đuổi theo còn Kynlee cũng lặng lẽ đi theo.
Trong phòng giờ chỉ còn Haly và Royjee, cả hai lo lắng nhìn đồng hồ chỉ cầu mong tất cả đều không được xảy ra chuyện. Hai cô cũng muốn đi tìm Vylee chỉ là các anh bảo các cô phải ở đây chờ Vylee trở về nên không được tự ý rời khỏi. ( Khổ chưa? Con bé rắc rối ấy lại gây chuyện cho người khác nữa rồi ).
……………
Zinjee một chữ cũng không nói, sốt ruột nhìn quanh tìm kiếm, anh định nhờ vào thiết bị định vị trong điện thoại cô để tìm nhưng lại liên lạc không được, có lẽ là hết pin.
Zinjee chạy quanh phố. Sài Gòn lớn đến như vậy làm sao có thể dễ dàng tìm người chứ huống hồ giờ trong tay anh một chút thế lực cũng không có.
“Haiz! Lại đói nữa rồi!” Ở trạm chờ xe buýt có một cô gái với gương mặt xinh đẹp với bộ váy nữ sinh cá tính đang ngồi chờ đợi điều gì đó. “Đáng ghét! Vylee mày đúng là ngu! Đã không có tiền mà còn sỉ diện, không ăn được cháo lại trả hơn một trăm ngàn! Tao cho chiến này mày chết đói luôn!” ( Sỉ diện làm gì cho giờ đói vậy nè! )
“Điện thoại lại không mang theo! Có phải là thê thảm lắm không?” Cô tự trách bản thân.
“Mình đúng là đứa ngốc! Rõ ràng không rành đường phố Sài Gòn mà dám tự tiện đi lung tung chỉ vì một lúc bị cho ăn bơ! Bây giờ làm sao để về đây!” Cô ngồi nhăn nhó xem mà thảm thương.
“Chệt tiệt!” Zinjee ngồi cúi đầu cầm chai nước, bờ tóc xõa ngang gương mặt tạo nên một nét đẹp khó cưỡng nhưng gương mặt lại đầy vẻ tức giận và mất kiên nhẫn. Đứng dậy đập chai nước rồi lại bước đi làm tất cả người xung quanh giật mình.
Vylee cứ ngồi đó chờ hết mấy chuyến xe đến ý trí và lòng kiên nhẫn cuối cùng cũng xấp cạn kiệt. Đưa ánh mắt chờ đợi nhìn xung quanh chợt cảm thấy có một cậu bé đứng cách đó không xa cô, khóc rất to.
Vylee theo bản tính nên chạy đến xem “Cậu bé! Tại sao em lại khóc?” Cô đến gần, xoa đầu an ủi. Cậu bé mở mắt ra, nhìn thấy cô như ánh bình minh cũng không khỏi ngỡ ngàng, làn da trắng hồng, tinh khiết, đường nét trên gương mặt hài hòa như không thể đẹp hơn. Mái tóc xõa dài bồng bềnh cùng giọng nói dịu dàng đến ấm áp “Tiên nữ!” Cậu bé chợt ngây người thốt ra.
Vylee chợt bật cười “Chị không phải tiên nữ!” Cô dịu dàng xoa đầu cậu bé “Chị không phải tiên nữ tại sao lại đẹp như vậy!” Cậu bé nghiêng đầu nhìn cô “Ai đẹp cũng là tiên nữ sao?” Cô thắc mắc nhìn cậu.
“Ừm! Em nghe mẹ kể như vậy!” Cậu bé mỉm cười gật đầu “Vậy em có xem Tây Du Ký không?” Cô ngồi xổm xuống hỏi “Có ạ! Em thích phim đó lắm!” Cậu bé gật đầu “Ừ! Vậy yêu quái trong đó có đẹp không?” Cô vuốt tóc cậu bé, cậu bé đứng ngây người ra giây lát “Đẹp ạ!”
“Nếu yêu quái cũng đẹp vậy em không nghĩ chị là yêu quái à?” cô nói rất bình tĩnh chợt cậu bé nhìn cô rất lâu rồi òa khóc nức nở “Này! Sao em lại khóc thế?” Cô hốt hoảng nhìn “Chị là yêu quái! Em không thích!” Càng nói cậu bé càng khóc to hơn “Không! Không! Chị để đùa thôi! Chị không phải yêu quái!” Cô xua tay chối bỏ.
“Em không tin!” Cậu bé càng khóc to “Chị là tiên nữ! Là tiên nữ đó!” Cô chợt trấn an cậu bé “Em không biết!” Cậu bé vẫn cứ khóc “Này nhóc! Em nín đi! Để chị tiên nữ biến phép cho em xem nha!” Cậu bé chợt nín đưa ánh mắt như pha lê nhìn cô “Chị biến ra kẹo cho em xem nha!” Cô mỉm cười.
Cậu bé gật đầu nhìn cô “Hô biến!” Cô kéo cặp lấy trong balo ra một đóng kẹo sôcôla đưa trước mặt cậu bé ( Đây gọi là ảo thuật! Đúng là ảo mộng mà ) Cậu bé chợt ngây người rồi khóc lớn hơn “Chị gạt em!”
“Này nhóc! Chị không có gạt em nha! Em xem! Trong cặp rõ ràng chỉ có sách vở không đúng không?” Cô mở balo đưa trước mắt cậu bé, cậu bé gật đầu“Vậy mà chị lấy ra được kẹo không phải là phép thuật chứ là gì!” ( Lừa con nít bá đạo chưa kìa! ).
Cậu bé ngơ ngác rồi chợt khóc to “Này! Em sao nữa thế?” Cô ngạc nhiên nói “Yêu quái cũng biết phép thuật mà!” Trời ạ! Cực thân cô! Vylee lắc đầu cố trấn tỉnh “Này nhóc! Nói cho chị biết tại sao em ở đây! Chị sẽ chứng minh cho em thấy chị không phải yêu quái!”
Cậu bé nhìn cô mơ hồ, cô dùng ánh mắt đầy niềm tin “Em bị lạc mẹ!” Cô mơ hồ dò hỏi nhưng vừa nhắc đến mẹ cậu bé lại khóc to lên Vylee rối quá không biết phải làm gì nên đành bế cậu bé lên.
“Thôi! Thương, thương, thương nín đi cưng! Chị sẽ dẫn em đi tìm mẹ! Đừng khóc nữa!” Cô bế đứa bé chỉ mới ba tuổi lên, xoa đầu dỗ dành “Đi nha! Mình đi tìm mẹ nha!” Cô cúi người xách balo rồi vừa bế vừa dổ cậu bé.