Đại Ca Đến Trường

Chương 46


Đọc truyện Đại Ca Đến Trường – Chương 46


“Cộc. Cộc. Cộc”.
Tiếng gõ cửa gấp gáp bên ngoài khiến Đắc Thành ngừng chơi game, bỏ cái điện thoại trên tay xuống mà đi vội ra cửa. Trước mặt cậu hiện giờ là Vũ Hoàng, đang chống một tay vào tường, thở hổn hển.
-Cậu tìm tôi có chuyện gì? Đắc Thành nhíu mày hỏi, tự dưng cảm thấy rất bất an.
-Bảo Nam có đến đây không?
-Không có! Sao đột nhiên cậu lại hỏi thế?
-Vậy tôi về đây!
Vũ Hoàng quay người bỏ đi, trong lòng dấy lên biết bao thắc mắc. Cô nhóc này, liệu còn có thể đi đâu được nữa? Đột nhiên không nói không rằng bỏ đi một nước như vậy, thật là biết cách khiến người khác phải lo lắng mà.

Suốt đêm đó, Vũ Hoàng điên cuồng gọi điện nhưng Bảo Nam đều không bắt máy. Cuối cùng cậu đành phải bỏ cuộc, mệt mỏi vứt điện thoại sang một bên mà vùi đầu vào chăn cố chợp mắt. Nhất định sáng ra đi học, cậu sẽ mắng cho cô nhóc đó một trận nên thân vì cái tội thích la cà bên ngoài khiến cậu phải mất ngủ cả đêm.
Nhưng sáng hôm sau, và cả hai hôm tiếp theo nữa, Bảo Nam cũng không đến lớp. Vũ Hoàng lúc này từ lo lắng chuyển sang hoảng hốt, không ngừng lùng sục mọi ngóc ngách quanh trường, điện thoại cũng gọi đến cháy máy, nhưng hoàn toàn không nhận được bất cứ hồi đáp nào. Cứ như cô nhóc đó đã biến mất vào không khí vậy…
Trong lúc Vũ Hoàng khốn khổ tìm kiếm thì Đắc Thành cũng rất nóng lòng. Từ hôm Vũ Hoàng đột nhiên chạy đến phòng tìm cậu, Đắc Thành đã ngay lập tức dấy lên nghi hoặc. Chỉ là, cậu hoàn toàn không ngờ mọi việc lại diễn ra nhanh đến vậy. Đắc Thành ngồi bất động suy nghĩ, cảm thấy bản thân hiện đang rất hỗn loạn. Cậu thật sự hi vọng tất cả chỉ là những phỏng đoán vô căn cứ của mình, nếu không, sắp tới sẽ còn rất nhiều sóng gió xảy ra, mà bản thân Đắc Thành cũng không đủ tự tin để đối mặt.
“Reng! Reng! Reng!”.
Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, mọi người đều tranh thủ cất tập sách để ra về, chỉ còn lại Vũ Hoàng vẫn ngồi im như phỗng, uể oải vứt hết toàn bộ những thứ trên bàn vào cặp, chán nản đi về phía kí túc xá. Hiện giờ cậu thật sự không có chút tâm trạng nào để ăn uống nữa, chỉ muốn đặt lưng xuống giường, nhắm hờ mắt lại để bản thân có thể trấn tĩnh chút ít. Đã lâu lắm rồi, Vũ Hoàng không có cảm giác bất an như bây giờ.
“Hay là mình thử gọi điện về cho ba thử xem?”.
Vũ Hoàng nhíu mày suy nghĩ, đưa tay mân mê cái điện thoại trong túi, nhưng rồi cũng thở dài mà buông nó ra, mệt mỏi bước tiếp. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, chủ tịch chắc chắn sẽ gọi điện ngay cho cậu. Nhưng mấy hôm rồi ông vẫn chưa có chút động tĩnh nào, việc cậu chủ động liên lạc chỉ khiến chủ tịch nghi ngờ và lo lắng thêm thôi.
“Trần Bảo Nam, rốt cuộc thì cậu đã đi đâu?”.
Vũ Hoàng ôm mãi thắc mắc đó, rồi khẽ cười nhạt khi phát hiện ra mình đã đi lố tự khi nào. Không ngờ một người trầm tĩnh như cậu cũng có lúc thất thần đến mức đi ngang qua phòng mình lúc nào cũng không hay biết.
“Đúng là càng ngày càng thất bại, càng lúc càng thảm hại rồi”.
Vũ Hoàng ngước mặt lên cười nhạt, rồi bắt đầu xục xạo trong cặp táp để tìm chìa khóa. Nhưng vẫn chưa kịp tra chìa vào, cậu bỗng thấy cánh cửa từ từ mở ra. Vũ Hoàng khẽ nhíu mày thắc mắc, “Quái lạ, chẳng lẽ mình đểnh đoảng đến nỗi ra ngoài cũng không khóa cửa sao?”.
Những tưởng bản thân đã mê muội đến mức chẳng còn là mình nữa nên Vũ Hoàng cứ thản nhiên bước vào phòng mà không hề có chút mảy may nghi ngờ nào. Nhưng chỉ vừa đi qua bậc cửa, gương mặt cậu đã đột nhiên giãn ra, cái cặp táp trên tay cũng rơi xuống, đánh “phịch” một cái thật khô khốc. Người đang thản nhiên ngồi trên giường Vũ Hoàng hiện giờ chính là Trần Bảo Nam, cô gái đã khiến cậu mất ăn mất ngủ mấy ngày qua.
“E hèm”.

Vũ Hoàng đưa tay che miệng, cốt là để giấu vẻ bàng hoàng và vui mừng tột độ của mình, rồi mím môi trở lại gương mặt lạnh tanh thường ngày, bình thản đi về phía Bảo Nam buông ra một câu trách móc:
-Cậu đi biền biệt mấy ngày như vậy, định chơi trội à? Chê kết quả học tập kì này vẫn chưa đủ kém đúng không?
Bảo Nam chẳng phản ứng gì với câu châm chọc của Vũ Hoàng, thản nhiên đứng dậy đi về giường mình, chậm chạp sắp xếp lại đống đồ đạc vẫn còn vương vãi vì hôm trước ra đi quá vội. Về phần Vũ Hoàng, đụng phải sự hời hợt này đương nhiên đang cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Cậu nén giận bước lại gần Bảo Nam, tiếp tục tra hỏi:
-Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tại sao cậu đột nhiên lại im lặng như vậy?
-Về giường đi!
Bảo Nam bật ra một câu khô khốc, rồi tiếp tục sắp xếp quần áo. Cái thái đội này thật khiến Vũ Hoàng phải thở hắt ra mấy hơi, cảm thấy bản thân đang vô cùng ấm ức.
“Cô nhóc này là đang ra lệnh cho mình sao? Còn dám hờ hững như vậy, chẳng thèm để tâm mấy hôm nay mình đã phải khốn khổ thế nào. Thật đúng là không sao chấp nhận nổi”.
Vũ Hoàng mang đống bực tức ấy mà đứng hiên ngang tại chỗ, hếch mặt lên thách thức:
-Bây giờ tôi không thích về thì sao?

Trước thái độ chống đối của Vũ Hoàng, Bảo Nam lúc này mới chậm chạp ngước mặt lên nhìn cậu một cách thật bình thản. Tại sao trước giờ nó chưa từng phát hiện ra, gương mặt đối diện mình lại giả tạo và đáng ghét như vậy? Vừa nghĩ Bảo Nam vừa bất ngờ nắm lấy tay của Vũ Hoàng, khiến cậu chỉ còn biết mở tròn mắt kinh ngạc. Nhưng nó vẫn tiếp tục đứng lên dồn cậu vào góc tường, nhìn chăm chăm vào gương mặt còn đang thảng thốt đó, nói thật khẽ:
-Cậu thật sự rất phiền phức rồi, biết không?
-Gì cơ?
Vũ Hoàng giương mắt nhìn Bảo Nam, đột nhiên cảm thấy hơi ngạt thở. Nhưng nó chẳng mảy may tiếp nhận ánh mắt đó, chỉ nhẹ nhàng đưa tay vào túi áo lấy ra một thanh sắc sáng choang.
-Trần Bảo Nam, cậu…
Vũ Hoàng cất giọng hoảng hốt, khi nhìn thấy con dao gấp trong tay Bảo Nam đang kề sát cổ cậu, toát ra khí lạnh đến gai người. Nhưng cô nhóc trước mặt vẫn thản nhiên ghì chặt cậu, còn khẽ lia con dao vào sâu khiến cổ Vũ Hoàng bắt đầu rỉ máu. Bảo Nam đưa mắt nhìn chằm chằm vào vết thương đó, bất giác nở ra một nụ cười khinh miệt:
-Nói cho tôi biết đi! Phải làm sao mới có thể khiến cậu biến mất được đây?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.