Đọc truyện Đại Boss Xinh Đẹp: Trả Vớ Tôi Về – Chương 33: Ghen?(2)
Sau khi tắt điện thoại, cô thở phào một cái, cả người như trút bỏ được gánh nặng vậy thoải mái hết sức. Lắc đầu một cái rồi lại cúi đầu vào làm việc với đóng giấy tờ đang chất đóng trên bàn.
Còn về phía anh thì tâm trạng hiện tại của anh được diễn tả bằng hai từ “tồi tệ”, anh cứ vò đầu bức tóc, thở phì phò tức giận.
“Con mèo hoang hư hỏng, dám bỏ chồng theo trai, em được…được lắm, để xem tối nay tôi trần trị em như thế nào”
…
“Ách xìa…sao thế này, chẳng lẽ ốm rồi”
Cô đang gõ máy tính thì nhảy mũi một cái, vừa rút khăn giấy lau vừa lầu bầu.
….(đi nhanh đến đoạn dự tiệc luôn nhé)….
Sau khi tan làm, cô không phải về nhà chuẩn bị trang phục các thứ mà lại được ông anh chồng chuẩn bị từ đầu đến chân.
“Người đẹp vì lụa” quả là không sai, cô mặc trên người một chiếc váy bó sát người hở vai màu đen tuyền, cảm giác vừa quyến rũ gợi cảm vừa duyên dáng kiều mị, kết hợp với làn da trắng hồng của cô nữa càng thêm ma mị hơn.
“Đi thôi…”
Cô bước ra từ phòng thay đồ riêng ở công ty, bước đếnh cạnh Dương Khánh cười nói.
“Ây nha…ít nhất cũng phải vòng tay vào đây chứ”
Dương Khánh vừa thấy cô thì chớp chớp hai mắt, chóng một tay lên nhìn cô nói.
“Vòng cái gì mà vòng…đồ hâm”
Cô bỉu môi, tặng cho Dương Khánh một ánh mắt khinh bỉ. Trước khi đi còn để lại một câu.
“Già rồi mà còn dê…ế vợ là phải.”
“Ách…Em dâu, có nặng lời lắm không, anh đây mới 30 chứ nhiêu”
Dương Khánh khi nghe cô nói thì nghẹn họng, vội vội vàng vàng bước nhanh theo cô, miệng vẫn huyên thuyên biện giải cho bản thân rằng vẫn “chưa già”.
Ngồi trên xe hồi lâu và sau một hồi hai lỗ tai chịu sự tra tấn kịch liệt từ cái miệng của Dương Khánh thì cô cũng được trả về thế giới cũ.
Cô đưa tay mình vòng qua tay của Dương Khánh rồi cùng nhau bước vào bên trong.
Tất cả ánh mắt đều đổ về phía họ, rồi những tiếng xì xầm to nhỏ vang lên, những cánh tay chỉ chỏ vào người họ và đặc biệt là cô.
“Này…anh họ, tiệc này của công ty nào tổ chức vậy?”
Cô nhận lấy một ly rượu từ khay của phục vụ, uống một ngụm rồi quay sang hỏi Dương Khánh.
“Của Dương Thị…của chồng em”
Đây không phải giọng nói của Dương Khánh, mà lại được phát ra từ phía sau lưng cô, giọng nói này rất quen thuộc, hình như ngày nào cô cũng nghe thì phải…Không lẽ…
“Aaaaa…”
Cô xoay người lại để xác minh đáp án của mình, sau khi thấy rõ khuôn mặt snh đang ở cự li rất mình thì hét lên, cả người bất ngờ ngã về phía sau.
Không có cảm giác đau đớn ở mông hay ở lưng truyền đến, lại có cảm giác như cả cơ thể đang được một cánh tay rắn chắc đỡ lấy ngang eo.
“Về nhà em chết với anh…!”