Đại Boss Đừng Nói Dối

Chương 28


Đọc truyện Đại Boss Đừng Nói Dối FULL – Chương 28


Nguyệt Nhu nhanh chóng đến đưa tay ra ôm chằm lấy anh.
– Em về rồi Lâm, em sẽ không rời xa anh nữa, em rất nhớ anh.
Anh cũng ôm chằm lấy cô ta, cử chỉ rất dịu dàng.
– Anh cũng rất nhớ em, về là tốt rồi.
Nguyệt Nhu để ý thấy cô đứng phía sau.
– Cô gái này là ai vậy, cô ấy có sợi dây chuyền y hệt sợ anh tặng cho em này, Lâm.
Nguyệt Nhu nhắc đến sợi dây chuyền, cô nhanh chóng ngộ ra.

Thì ra tất cả mọi chuyện bắt đầu đều do cô mang sợi dây chuyền giống với sợi anh tặng cho người anh yêu.
Anh hơi bối rối, thì cô lại nở một nụ cười lạnh lẽo.
– Trùng hợp thôi tiểu thư, tôi là bạn của A Mạc.
Sau đó cô quay sang kéo tay A Mạc đi.
– Đi nào A Mạc, đừng ở đây cản trở uyên ương.
Anh nghe lời cô nói như có ai đấm vào tim, cảm giác rất khó chịu, nhưng anh lại không bộc lộ nó ra bên ngoài.

Đối mặt với Nguyệt Nhu cử chỉ và lời nói của anh lại rất nhẹ nhàng.
– Ở đây gió lớn, anh đưa em vào trong, chúng ta nói chuyện.
– Được.
Ở một nơi ít người, cô và A Mạc đứng hóng gió.
– A Mạc, có thể kể cho tôi biết về quan hệ của bọn họ không?
Nghe cô hỏi A Mạc khá lúng túng.
– Tôi sẽ không nói với ai đâu, cũng như anh sẽ không nói ra là tôi hỏi, đây là bí mật của hai chúng ta, được chứ?
A Mạc bị thuyết phục bởi lời nói của cô liền kể ra.
– Tôi theo thiếu gia đã lâu nên biết được cũng khá nhiều.

Gia đình của thiếu gia và Tống Nguyệt Nhu đều ở bên Anh, hai gia đình rất thân thiết, hai người bọn họ cũng coi như là thanh mai trúc mã.
Năm thiếu gia lên trung học được cố chủ tịch cũng là ông nội của thiếu gia đón về thành phố này nuôi dưỡng để trở thành người thừa kế.
Lúc đó Tống Nguyệt Nhu cũng đi theo.

Bọn họ ở chung nhà, học chung trường, sau này lại học chung ngành.

Dù thiếu gia khá trăng hoa nhưng chưa từng thừa nhận ai là bạn gái cả, đối với Nguyệt Nhu lại rất nghiêm túc.
Có nhiều lần các cô gái bên cạnh thiếu gia vì đố kị mà tìm đến Nguyệt Nhu gây chuyện, những người đó nhẹ thì bị thiếu gia cảnh cáo, nặng thì thân bại danh liệt.
– Anh ta yêu cô ấy như vậy tại sao lại có thói trăng hoa chứ? Cô ấy vẫn chịu được khi bên cạnh anh ta có nhiều phụ nữ vậy sao?
Nghe cô hỏi, A Mạc thở dài rồi nói tiếp.
– Chuyện này tôi cũng không hiểu.
Vào khoảng ba năm trước, thiếu gia đưa cô ấy đi trượt tuyết vì bận chuyện công việc nên đột ngột đi công tác mà không dẫn theo cô ấy.

Mấy ngày sau cô ấy mới về, vài tuần sau đó sức khỏe lại không tốt như trước, nhưng cô ấy không cho ai đến gần, thiếu gia rất lo lắng và tự trách bản thân đã để cô ấy lại.
Có một hôm thiếu gia bị chuốc thuốc và cùng người phụ nữ khác qua đêm, điều tra ra mới biết là do Tống Nguyệt Nhu làm, cậu ấy rất tức giận, lúc đó tôi nghe loáng thoáng được hai người nó chuyện.

Tống Nguyệt Nhu khóc và nói với thiếu gia muốn ra nước ngoài chữa bệnh, vì lo lắng cho cậu ấy nên mới làm như vậy dù gì cậu ấy cũng đang ở độ tuổi sung mãn, còn cơ thể cô ấy lại yếu ớt nên không thể giúp được gì.
Thiếu gia nghe những lời đó càng thấy có lỗi với cô ấy nhiều hơn, cậu ấy hứa sau khi cô ấy khỏi bệnh trở lại sẽ cưới cô ấy, cho cô ấy một danh phận.
Ban đầu nói chỉ đi một năm, nhưng không hiểu sao lại đến tận ba năm, đến bây giờ thì lại đột ngột trở về.

Thiếu gia luôn gọi điện hỏi thăm nhưng cô ấy chỉ nói vài câu rồi thôi, thiếu gia muốn đến thăm cô ấy nhưng cô ấy nhất quyết không chịu.
Lúc đầu người phụ nữ bên cạnh thiếu gia là do cô ấy sắp xếp nhưng sau này lại có nhiều người hơn nên thiếu gia trở thành tên trăng hoa như hiện tại.
– Cô Tống Nguyệt Nhu này thật không hiểu nỗi mà.
Nghe chuyện tình ly kỳ của họ mà cô lắc đầu ngao ngán.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.