Bạn đang đọc Đại Boss cùng tôi vui buồn – Chương 77
Chương 77: Mây mù sấm sét cùng nhau đến (thượng) . . .
Thời điểm Tả San Hô khóc sướt mướt tôi không cho là đúng, là một người từng trải, tôi cảm thấy không thể giải thích được cảm xúc tự nhiên bộc phát tới mức khó tin này của cô ấy.
Cô ấy thế nhưng lại không biết tốt xấu, càng diễn càng hăng: ” Hôn nhân không có tin tưởng thì còn gì để tiếp tục duy trì đây, ba ngày năm bữa chiến tranh lạnh là tớ muốn sao?” Ánh mắt ai oán, khổ sở.
Tôi chỉ trấn an: “Cậu phải giải thích sự việc rõ ràng từ đầu đến cuối thì tớ mới an ủi được cậu chứ, lên án công khai tên đó đi?”
“Chính là Hứa bác sĩ đó, tớ chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên gặp lại, rồi cùng nhau đi ăn chút điểm tâm, trùng hợp khi ấy trời vừa mới tạnh mưa, mặt đường còn vài vũng nước, lúc đấy có một cái xe phóng qua làm nước bắn tung tóe, hắn che giúp cho tớ một phen, chết ở chỗ là không may bị người nào đó thấy được. Từ đó trở thành câu chuyện bị người ta bàn tán…”
“… Chuyện này thật là máu chó.. .” Mồ hôi tôi rơi như mưa: “Không phải nói đàn ông càng phúc hắc thì lòng dạ càng hẹp hòi hay sao? Chắc chắn là hắn ghen tị đấy.”
“Nếu thế thì tốt rồi, nhưng hiện tại tớ đang mang thai con của hắn, thế mà hắn lại dám ở bên ngoài phong hoa tuyết nguyệt! Giờ còn chỉ trích tớ ở bên ngoài trước !”
Ai, tôi đối với chuyện nam nữ si tình trên cõi đời này không có lời nào để nói: “Hai người các cậu tự xem lại mình đi, tớ chỉ khuyên một câu, háo sắc cần phải có mức độ, huống chi cậu bây giờ cậu còn là người từng trải nhất trong số chúng ta nữa …”
Cô ấy vẫn tiếp tục bày ra bộ dạng Tiểu Bạch không lớn lên nổi, chốc lát như gió, chốc lát đã lại như mưa, vừa mới khóc lóc nức nở giờ đã sau cơn mưa trời lại sáng, nín khóc mỉm cười kéo tôi đi xem một cửa hàng quần áo mới trẻ em khai trương.
Lúc đi bộ trên đường lớn, ánh mắt Tả San Hô nhìn ngó khắp xung quanh cuối cùng cũng thấy một điều gì đó: “Kia không phải lão Quan nhà cậu sao? Sao lại cùng uống trà với một cô gái thế?”
Áng đèn xe chợt lóe lên lướt qua, không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô gái đó: “Có điều nhìn rất quen mắt , hình như đã gặp rồi…”
Cô ấy có một khuyết điểm đó chính là không dễ dàng buông tha cho bất cứ một một chút đầu thừa đuôi thẹo bát quái nào mà cô ấy tóm được, nhất là lại liên quan tới khuê trung mật hữu (bạn thân của nữ giới, có thể nói những chuyện thầm kín): “Á, tớ nhớ ra rồi, kia hình như là Dụ Hà? ! Tớ tuy chưa gặp qua nhiều lần, nhưng vẫn có chút ấn tượng … Khuôn mặt hơi mơ hồ, một nửa ẩn sau rèm cửa sổ, cũng không chắc lắm .”
Nhưng mà cô ấy cho tới bây giờ cũng không thèm lo lắng xem vết sẹo trong lòng tôi đã đóng vảy hay chưa, lại một phen sát muối lên: “Ôi chao, hắn sao lại như vậy, tuy rằng là hợp đồng hôn nhân, nhưng không phải là đã để cậu thành chính thức rồi sao? Giờ hắn lại cùng bạn gái trước dây dưa không rõ, cậu cũng quan tâm tí nào sao? Tớ thấy tình huống này hai lần rồi đấy. Hình như như bọn họ gặp mặt nhau khá là nhiều lần thì phải.”
Sau đó tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Thật quá đáng, đàn ông ai cũng giống nhau, cổ nhân nói thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm được không bằng không trộm, còn có một câu là không trộm vẫn không bằng trong bát người ta …” (Đầy đủ là: Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng hầu, hầu không bằng kỹ, kỹ không bằng tình nhân, tình nhân không bằng trộm, trộm không bằng không trộm)
Trong cửa hàng quần áo hơn phân nửa là vì quan tâm tới da thịt mềm mại của em bé, nhiều chất liệu bằng bông mềm mại, hình dạng đáng yêu, Tả San Hô liên tục thét chói tai, nhưng tôi một chút hứng thú cũng đều không có, bỗng nhiên cảm thấy ba tháng mùa xuân kia giống như vườn hoa muôn tía nghìn hồng ấm áp, thế nhưng trong đất lại sinh ra một cỗ cảm giác lạnh lẽo
Quan Ứng Thư luôn rất nhạy cảm: “Sao hôm nay im lặng vậy, khóa học không thuận lợi sao?” Hắn xoa xoa đầu tôi, giọng nói sủng nịnh. Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, ánh nắng mặt trời hóa thành những sợi tơ vàng kim tuyến, làm cho bộ dáng của hắn như được điêu khắc, rơi trên quần áo, vẻ đẹp trai của hắn đột nhiên lộ ra một khí thế hào hùng, mãnh liệt như sóng.
Mũi tôi hơi chua xót, tôi luôn luôn đứng dưới ánh hào quang của người ta, sao có thể với tới cái gọi là cả đời này bình yên chứ?
“Không có gì, hôm nay giáo viên giảng hơi nhiều, em có chút cố sức.” Tôi thản nhiên nói qua cho có lệ.
“Ừ, ngày mai đề nghị với giáo viên đi, phải cân nhắc tới những người có ít tế bào não như em chứ.” Hôm nay tâm tình hắn có vẻ khá tốt, còn hùa nói giỡn với tôi. Tôi nên nghĩ như thế nào đây, nguyên nhân vui vẻ này là do hắn cùng chị Dụ Hà gặp nhau ư?
Miệng hắn hạ xuống phía trước mặt tôi, tôi bỗng dưng quay mặt qua chỗ khác, không lên tiếng.
“Anh nhớ đây là lần thứ hai em né tránh, nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?” Hắn sớm đã chuẩn bị, cũng không bởi tôi cự tuyệt mà phát hỏa.
“Em đáp ứng anh không gặp lại Tần Y Y, vậy anh cũng có thể đáp ứng em một việc được chứ?” Tôi nhìn hắn, khi nói ánh mắt đã có chút hư vô.
“Em nói đi.”
“Anh về sau đừng gặp lại chị Dụ Hà nữa, ít nhất là trong thời hạn 2 năm hợp đồng của chúng ta, đừng mà.” m thanh run run trong giọng nói của tôi tiết lộ hết thảy tâm trạng: “Nếu bị người khác nhìn thấy, em sẽ rất mất mặt.”
Đến lúc này hắn mới hiểu ra, nở nụ cười, mắt ngọc mày ngài: “Hóa ra là việc này, hôm nay em nhìn thấy hả? Anh cùng với cô ấy thảo luận chút công việc, sao em lại trở nên để ý mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy?” Hắn véo mũi của tôi, khó có được ánh mắt bướng bỉnh lại giảo hoạt như thế.
Tôi chưa bao giờ lại tỏ ra không cảm kích như lúc này: ” Cái này không quan trọng, quan trọng là anh có đồng ý hay không?”
“Nhan Nhan, anh nói rồi, bọn anh chỉ thảo luận công việc mà thôi.” Hắn có chút bất đắc dĩ.
“Có nghĩa là không đồng ý?” Lần này tôi nhất định không chịu thỏa hiệp: “Được, nếu như vậy, em đây cũng không còn gì phải cố kỵ nữa .”
Dường như hắn hơi tức giận, âm thanh trở nên cứng rắn giống như một dây thép, có thể dễ dàng đem người ta bẻ thành tám khối hoặc là ngũ mã phanh thây: “Em rốt cuộc định làm gì? Anh đã cam đoan với em không dưới một trăm lần rằng em không cần lo lắng, anh sẽ không làm tổn thương em. Em đừng cố tình tiếp tục gây sự như vậy! Chờ anh hoàn thành xong công việc lần này sẽ đưa em ra ngoài giải sầu…”
“Gỉai sầu á? Ai cần giải sầu?” Trong lòng tôi tức giận, giọng điệu trở nên cao hơn: “Cho dù em cố tình gây sự, anh quản được em chắc!”
Quay lưng bỏ đi, tính không bao giờ thèm để ý đến hắn nữa.
Nào biết hắn nói xong cũng thật kiên cường, hoàn toàn không có chút ý tứ thỏa hiệp. Tôi giận sôi lên, hoàn toàn tán đồng với ý kiến của Tả Tiểu Bạch, đàn ông đều là đồ đểu, vô cùng đểu!
Mới sáng sớm hắn đã tới công ty, tôi chán muốn chết, đi bộ một vòng sau đó gọi người cũng đang chán muốn chết, Tả San Hô đi ngắm hoa.
Quả thật sắc xuân đã thịnh, rất nhiều hoa đều như muốn nở bung ra, mặc dù là trong nội thành, nhưng cũng có thể ngửi thấy được từng đợt từng đợt hương thơm quanh quẩn lan tỏa.
Tả San Hô cùng tôi ăn nhịp với nhau, hai người thương lượng nơi muốn đi. Bởi vì muốn tránh mấy tên hỗn đản, cho nên kế hoạch là không cần thẻ tín dụng, không lên trên mạng đặt vé máy bay hay đặt khách sạn.
“Tới Nhật Bản đi , bây giờ hoa anh đào nở nhiều lắm, đâu đâu cũng lãng mạn lắm nha!” Tả San Hô đề nghị.
“Muốn tới đấy thì cậu tự đi đi, tớ là người có nhân cách cao thượng, tớ đã thề đời này sẽ không đến Nhật Bản. Tớ thà đi ngắm hoa cải dầu còn hơn.” Tôi giơ hai tay phản đối.
“… Thật đúng là không biết gì, bảo sao tầm nhìn câu lại hạn hẹp.” Cô ấy tỏ ra kinh ngạc.
… Tôi không dám thừa nhận bản thân mình từ trong ra ngoài trắng như cô ấy đâu.
“Đi Côn Minh đi, không khí ở đảo vào buổi sớm rất tuyệt. Nơi đấy cũng rất đẹp.” Tôi kích động đề nghị.
“Chúng mình đều là phụ nữ có thai, ngay cả cơ hội được khoa chân múa tay cũng không có, mà nghe nói nơi đấy rất loạn. Chẳng may xảy ra chuyện gì, hoa thì chả được ngắm có khi lại ảnh hưởng đến tính mạng. Cậu không thấy là rất mệt sao?” Cô ấy lập tức phủ quyết.
“Cũng đúng.”
“Đi thung lũng Jiuzhaigou* đi, ở đấy còn có còn có suối nước nóng nữa đấy.”
(*Thung lũng Jiuzhaigou, công viên quốc gia nằm trong dải núi Minshan, Bắc Tứ Xuyên và Tây Nam Trung Quốc – là một trong những thung lũng đẹp nhất thế giới và là xứ sở thần tiên với các loài động thực vật quí hiếm như loài gấu trúc có một không hai ở Trung Quốc.)
“Hả? Có người nào vào mùa xuân lại đi vào trong đó chứ? Nhìn cái gì? Vi trùng? Hay là lá cây?” Tôi mắt trợn trắng, thập phần khinh thường.
… …
Các chương trình nghị sự lần lượt được đưa ra, lại lần lượt bị phủ quyết. Hai chúng tôi trong lòng biết rõ, không nên đi xa, nguyên nhân là do cố kị danh tiếng của hai tên kia cùng với sức khỏe của bản thân. Chưa dám có can đảm để đứng lên mở cuộc khởi nghĩa vũ trang chân chính.
Kết quả là, tôi mạnh mẽ đưa ra quyết định: “Vậy tới công viên ở phía Nam đi, nghe nói nơi ấy mới trồng them hoa hải đường đấy.”
Cô ấy liền theo đuôi phụ hoạ: “Được đấy, như thế nhé, sáng sớm ngày mai chín giờ xuất phát!”
Cuối cùng cũng đã đề ra được bước đầu kế hoạch đi xa đầu tiên…