Bạn đang đọc Đại Boss cùng tôi vui buồn – Chương 64
Chương 64: Phiên ngoại giấc mộng hai mươi năm trước (trung) . . .
Tần Dập Dập là người suy nghĩ nhiều, nên tất nhiên là đem câu trêu đùa của Phùng Hoan Nhi đặt ở trong lòng, cô âm thầm kinh hãi, vốn tưởng rằng mục đích của mình kín đáo đến không chê vào đâu được, không ngờ lại rõ ràng như vậy…
Từ sau khi Tần Dập Dập giấu đầu lòi đuôi, mặc dù bình thường đều là cô đưa bài tập đến văn phòng, nhưng bây giờ vừa dỗ vừa lừa Phùng Hoan Nhi đem hộ. Sau khi tan học lập tức về nhà, không bao giờ ở lại vì bất kì việc gì, thậm chí vì để ngăn chặn bản thân không nhịn được mà ở lại, nghĩ ra đủ lí do, mỗi ngày cô đều đúng giờ cùng bạn tốp năm tốp ba về nhà, cho dù những người vốn chỉ quan hệ bình thường với cô, nhưng cũng bị sự ân cần khó gặp của cô làm sợ tới mức luống cuống tay chân.
Hôm Tần Dập Dập nhận được bức thư tình đầu tiên, chỉ trong một buổi chiều Phùng Hoan Nhi đã tuyên truyền khắp nơi ọi người đều biết. Kỳ thật điều này cũng không có gì đáng trách, vào thời kì đi đâu người ta cũng bàn về anh hùng như thế này, mà thành tích tốt của cô đã tiếng lành đồn xa, từ cấp hai đã nổi bật trong lớp, nhất là môn toán, nhiều lần đứng đầu trong cuộc thi cấp quốc gia, danh tiếng tất nhiên là nổi như cồn. Hơn nữa cô lại không phải con mọt sách đeo cặp kính cận dày như cái đít chai, ở tuổi dậy thì đã lộ ra vẻ đẹp quốc sắc thiên hương, môi anh đào mày liễu, cười tươi như hoa, nên tất nhiên sẽ khiến một đống các bạn nam chưa có mối tình đầu mong nhớ ngày đêm.
Nhưng vào thời đó rất mẫn cảm, đây cũng là một chuyện phải giữ kín không được nói ra trong trường học. Trường học là nơi nghiêm túc, luôn được bao quanh bởi bầu không khí cạnh tranh khốc liệt, người học giỏi còn được hoan nghênh hơn cả mỹ nhân. Việc này vừa xảy ra, bởi vì tai vách mạch rừng, không bao lâu sau giáo viên đã biết sơ sơ.
Mạc Kha thân mang trọng trách, muốn ngăn cơn sóng dữ cứu lại chủ nghĩa xã hội khoa học đang giai đoạn sơ khai, cũng như kéo lại một cô bé đang sa ngã, đành phải ra tay gọi Tần Dập Dập lên tiến hành tư tưởng giáo dục…
“Thầy, em nói trước, chuyện này chả liên quan gì đến em cả. Người viết thư là ai em cũng không biết, hơn nữa hắn cũng dốt lắm cơ, một bức thư tình mà ba trăm chữ sai chính tả, chiếm hơn nửa bài. Chưa hết còn có, thầy xem cách viết thư xin gia nhập Đảng này, thiếu chút nữa hắn trích nguyên văn lời Mao chủ tịch rồi cũng nên.” Tần Dập Dập quyết định thành thật được khoan hồng, tuy nhiên cô luôn đem bản thân đặt ở vị trí đầu tiên.
Mạc Kha làm thầy đã nhiều năm, chưa từng thấy qua học sinh nào mạnh mẽ dũng cảm như thế, tất nhiên là vô cùng tán thưởng: “Đây mặc dù không phải lỗi của em, nhưng người ta thường nói: ruồi bọ không bâu trứng không nứt, chuyện gì cũng phải có nguyên nhân. Có phải em đa đã làm chuyện gì khiến người ta hiểu lầm, rồi dựng lên chuyện sóng to gió lớn này hay không?” Thật ra là hắn muốn khéo léo khuyên bảo Tần Dập Dập sau này nên khiêm tốn một chút.
Tuy nhiên khả năng thấu hiểu của Tần Dập Dập hoàn toàn không cùng một tổ chức Quốc Dân Đảng với hắn, tức giận không ít: “Thầy Mạc, ngài đang chỉ trích bình thường em hành động không biết kiềm chế sao? Muốn nói em câu tam đáp tứ sao? Em với Ngô Bân có mối quan hệ tốt vì bọn em là bạn học từ hổi tiểu học, bạn thân nữa! Mấy giáo viên các người ngày nào cũng lải nhải mấy cái cải cách với cả giải phóng tư tưởng, bây giờ thì sao, một tí chuyện hư hỏng cỏn con đã đưa em lên chém, nói em không tuân thủ nữ tắc không tuân thủ tam cương ngũ thường tam tòng tứ đức !” Tần Dập Dập một khi tức giận thì sẽ nói nhiều, cô tức giận không có ai hiểu lòng cô, cô tức giận vì thầy Mạc không tin tưởng mình.
Mạc Kha bị nói đến á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu, cảm thấy đối với học sinh như thế này thì chỉ có thể dỗ nó: “Thầy không có ý đó, chỉ là người giỏi như em được ký thác kỳ vọng cao, nhà trường hy vọng học sinh giỏi như em có thể tập trung học tập, học thật tốt, để mang lại vinh quang cho trường mà thôi.”
Tần Dập Dập đương nhiên hiểu ý: “Là do em quá kích động, mang về vinh quang cho trường là nghĩa vụ của mỗi chúng em, nhưng em hi vọng nhà trường có thể cho em một sự tin tưởng cơ bản, đừng nên lôi một việc không biết từ đâu ra đổ lên đầu em, nguyên tắc của em là làm người dám làm dám chịu, nếu em sai em nhất định sẽ nhận lỗi, không phải lỗi của em có đánh chết em cũng không nhận!”
Mạc Kha chỉ có thể nói sâu xa: “Thầy biết em là đứa trẻ hiểu biết, sẽ không làm chuyện hoang đường như thế này.”
Tần Dập Dập gần đây rất vất vả mới có thể quang minh chính đại đến văn phòng một chuyến, cùng Thầy Mạc tâm sự, à không, trao đổi bàn luận chứ, giống như ngày xưa: “Thầy Mạc, thầy không xem trọng em giống như các giáo viên khác đúng không, cảm thấy thành tích của em về sau sẽ giảm xuống ? Cảm thấy em là một học sinh không hiểu biết lại không phân biệt được đúng sai?” Cô chớp đôi mắt to nhìn chằm chằm Mạc Kha.
Đôi mắt cô to như quả táo, con ngươi đen như mực, lông mi dài như cánh bướm, chớp chớp quả thực tựa như chạm tới nơi mềm mại nhất của người ta, nhẹ nhàng, ngứa ngứa, tê tê. Mạc Kha bỗng nhiên cảm thấy cả người không bình thường, cười: “Không có, thầy vẫn tin tưởng em mà.”
Phùng Hoan Nhi biết chuyện bối rối xin lỗi: “Dập Dập, tớ không biết ba người gộp lại mạnh như hổ, nên thêm chút gia vị vào chuyện xưa trên thư tình…”
Tần Dập Dập bây giờ đang vui vẻ như chiếm được toàn thế giới vì được Thầy Mạc tin tưởng, không chấp nhặt: “Không có gì, tớ còn phải cám ơn cậu đấy.”
Nói xong cô đeo túi sách chạy đi thật xa, để lại Phùng Hoan Nhi còn đang sờ gáy không hiểu sao lại cảm ơn mình, chẳng lẽ mình mồm rộng lại hóa ra tốt?
Suy nghĩ của Tần Dập Dập kỳ thật vô cùng đơn giản cùng thẳng thắn, bây giờ cô đã là nhân vật phong vân ở trường học, lại đang ở đầu sóng ngọn gió mối họa mang tên thư tình, tùy tiện một cái gió thổi cỏ lay cũng có thể làm cho quần chúng hóng hớt về vụ bức thư, ngược lại cô óc thể danh chính ngôn thuận công khai thường xuyên ra vào văn phòng Thầy Mạc, cô sẽ đánh dấu đề bài không hiểu muốn thỉnh giáo, trong mắt người ngoài chính là Tần Dập Dập do không hiểu vấn đề nhiều lần nên bị thầy giáo gọi đến “Uống trà” …
Nhưng mà cô không biết, trên đời này người hiểu rõ cô không chỉ có một mình cô…
Ngô Bân cùng Tần Dập Dập là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, biết nhau từ lúc còn để chỏm tóc. Lúc nào thì cô bi bô tập nói cho tới lúc nào không còn tè dầm, khi nào thì khóc rống lên không ngừng chỉ vì một khối socola, khi nào thì thay chiếc răng đầu tiên hắn đều biết rõ, tất cả mọi thứ của cô hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Từ lúc lên trung học, hắn vụt cao lớn lên, Tần Dập Dập phải ngẩng đầu lên mới thấy, điều này khiến cô rất bất mãn. Hai người thường cãi nhau ầm ĩ trên đường về nhà.
“Bánh bột ngô, từ bây giờ tôi sẽ không gọi biệt danh hồi nhỏ của cậu nữa, cậu đừng nói ẹ tôi sóng gió hôm nay ở trường được không?” Về đến nhà Tần Dập Dập mới nhớ ra phải bịt miệng người nào đó lại.
Ngô Bân nhíu mày: “Không phải nói không gọi biệt danh sao? Muốn tôi đồng ý cũng được thôi, nhưng cậu phải đồng ý với tôi một việc.”
“Được được được, mười việc cũng được.” Có việc cần nhờ người ta đương nhiên là yếu thế hơn. Những kiểu điều kiện loại này từ nhỏ Tần Dập Dập đã đếm không hết, thêm một hai cái cũng chả sao, chỉ là da mặt sẽ dày hơn sau khi quỵt nợ mà thôi.
“Bây giờ tôi chưa nghĩ ra, chờ tôi nghĩ ra rồi sẽ nói cho cậu.” Ngô Bân cũng không biết khi nào mặt mày đã nẩy nở, đã không còn tính trẻ con, mà có vẻ có chút phong lưu phóng khoáng.
“Nói thế là đồng ý rồi nhé, mẹ tôi mà đuổi đánh tôi khắp sân thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu” Cô giơ nắm đấm uy hiếp.
“Không hiểu cái tên Từ Vĩ Dân kia thích cậu ở điểm nào không biết, hay mắt mù rồi, cậu bạo lực không dịu dàng không nói, còn nói dối không chớp mắt, từ trên xuống dưới chả thấy một ưu điểm nào…” Ngô Bân làm ra vẻ trầm tư suy nghĩ.
Phút chốc, bụi bặm ngày mùa thu quét trên đường báo hiệu bất ổn sói rống quỷ kêu… Gió thu thổi lá ngô đồng xào xạc, giống như đứa em trai sắp kể lại chuyện xưa.
“Thầy Mạc, bài này giải thế nào ạ? Đề bài nói ra đường parabol đúng không? Sao em lại tính ra thành hình elip?” Tần Dập Dập lại ở trong văn phòng tuy không tính là rộng nhưng sáng sủa chăm ngoan hiếu học.
“Thầy vừa giảng lúc nãy rồi mà…” Mạc Kha im lặng nhìn cô, đối với sự lơ mơ của cô đành bó tay.
“Ồ? Thế sao?” Tần Dập Dập ngượng ngùng không nói nữa, thật ra là cô thấy trong văn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ mà không nói gì thì sẽ rất xấu hổ…
“Bình thường học sinh không cẩn thận cũng sẽ bị sai giống em, em cẩn thận tính lại lần nữa, xem cuối cùng phương trình đường cong là dạng gì .” Hắn kiên nhẫn chỉ bảo.
Chủ đề này Tần Dập Dập đã từ từ nhắm hai mắt để quên đi: “Thì ra là thế. Đúng rồi thầy Mạc, kì thi toán tháng vừa rồi của ban chúng em thế nào ạ? Thứ hạng ở các lớp có thay đổi gì không?”
Mạc Kha không biết nói gì hơn: “Dập Dập, vấn đề này từ lúc tan học em đã hỏi thầy không dưới 8 lần, ban chúng ta thi rất khá, các em rất cố gắng, không phụ thầy kì vọng đã đoạt được vòng nguyệt quế.”
“Yeah, yeah, thật là tốt quá đi.” Còn một vấn đề nữa nhưng cô không biết phải mở miệng như thế nào.
“Em có chuyện gì muốn nói vói thầy à? Cả buổi chiều cứ ấp a ấp úng, không phải định chờ tới lúc ăn cơm tối đấy chứ .” Mạc Kha nhịn không được mở miệng, nhìn tiểu nha đầu lừa đảo cả chiều cứ muốn nói lại thôi, kỳ thật trong lòng hắn cũng có chút chờ mong…