Đại Boss cùng tôi vui buồn

Chương 37


Bạn đang đọc Đại Boss cùng tôi vui buồn – Chương 37

Chương 37: Tình nguyện (hạ) . . .
Truyền hai bình nước ít nhất cần tới ba đến bốn giờ, tôi cảm thấy để cho đại BOSS bị đãi ngộ ở trong phòng bệnh nho nhỏ này theo giúp tôi hẳn là sẽ giận dữ tới mức giậm chân đi = =
Huống chi hiện tại tôi cũng không biết trong đầu tôi có cái gì nữa, nếu đứa trẻ kia là của hắn, tôi bị ngã thì cũng đáng giá .
Nhưng hiện tại kết quả đứa trẻ cùng với hắn không có tới một điểm liên quan, dưới tình huống như vậy, hắn làm như thế quả thật không gì đáng trách. Nhưng chung quy là do tôi quá hẹp hòi, không biết điều, như có thứ gì đó chặn ngang trong cổ họng, khó chịu không thể nuốt xuống .
“Anh đi về trước đi, tôi còn phải ở lại đây lâu lắm.” Quả thật là tôi cảm thấy hắn đã ngồi mười mấy giờ máy bay sau đấy ngay cả nghỉ ngơi đều không có giờ lại trực tiếp đưa tôi đến bệnh viện thực làm cho người ta đau lòng.
Tình yêu giống như là một dãy số, là một quá trình tích lũy không có đường lui, sao có thể bị hủy diệt trong một đêm. Cho dù trong lòng hắn không có tôi, cho dù người hắn nhớ thương là một cô gái khác, thì tôi có biện pháp nào sao?
Hắn không thương tôi, tôi có thể không thương hắn sao? Tình yêu, cũng không phải là mua đồ ăn…

Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, liền thật sự đi thẳng ra ngoài, bộ dạng không một chút lưu luyến. Điều này làm cho lòng tôi không khỏi lạnh hơn tới phân nửa, anh không thể miễn cưỡng quan tâm tôi một chút được sao? = =
Nhưng lúc trong lòng tôi còn đang oán giận, hắn lại trở vào, không để ý thấy tôi đang kinh ngạc cùng với vui sướng không thể đè nén, hắn ngồi xuống sô pha nhắm mắt dưỡng thần .
Chỉ chốc lát sau có một người đàn ông trung niên trong bộ âu phục thẳng thớm mang văn kiện tới đây, cung kính đưa cho hắn, tiếng nói chuyện cực kì thấp, truyền tới tai tôi liền thành hình thức thầm thì khe khẽ .
Tôi có chút tò mò nhìn qua, vừa vặn đúng lúc người nọ quay đầu nhìn lại với ánh mắt mang vẻ tìm tòi nghiên cứu
“Tốt lắm, chú trở về đi.” Đại boss lên tiếng, người liền biến mất giống như một trận gió nhanh chóng.
“Ông ấy chính là chú của tôi trong truyền thuyết, thư ký Hạ đấy sao ?” Tôi rất là tò mò hỏi.
“Ừ.” Hắn không nặng nhẹ trả lời một tiếng: “Cô tốt nhất ngủ một giấc đi.” Lại tiếp tục im lặng.

Tôi làm sao có thể buồn ngủ được, tay trái không thể cử động, tay phải đang dùng điện thoại chát QQ , ngón tay bấm bàn phím như bay
Lắc mông Tiểu Tân: Diệp Tử, đang làm gì đấy?
Soái ca giang sơn tận diệt: trên giường đắp mặt nạ, trên bàn chén mì tôm.
Lắc mông Tiểu Tân: oa, như vậy chẳng phải hạnh phúc sao?
Soái ca giang sơn tận diệt: cái rắm!Đây là chén mì tôm thứ sáu của Lão Tử trong ba ngày nay rồi đấy!
Lắc mông Tiểu Tân: Cái đó cũng không có tệ lắm mà. (biểu tương: che miệng cười trộm)
Soái ca giang sơn tận diệt: cái chính là ba ngày chỉ ăn có sáu chén! (biểu tượng: lệ rơi đầy mặt
~(>_


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.