Bạn đang đọc Đại Boss cùng tôi vui buồn – Chương 27
Chương 27: Tâm trí mông lung (thượng)…
Lúc hai vị mĩ nữ Trúc Diệp và Lã Tang Tang khiêu vũ thì tôi đã ngã phải ngã trái, nằm gục trên quầy bar, nhìn xuyên qua thứ chất lỏng màu xhắn còn lại non nửa mà ngắm nhìn vẻ xinh đẹp của mọi người. Không biết là do ánh sáng hay do chỉ nhìn thấy sườn mặt người khác mà tìm không ra bóng dáng vị đại minh tinh Tần Y Y.
Tôi có chút tiếc nuối liền uống một ngụm, vị cay nồng, sau khi tiến vào yếu hầu thì cực kì khó chịu, nhưng chỉ trong chốc lát đã khiến thần trí có chút khoái cảm mơ hồ. Tôi thích loại cảm giác này, không cần phải suy nghĩ về mọi thứ giữa tôi với hắn.
Rốt cuộc ánh sáng trước mắt cũng chậm rãi biến mất, cả người rơi vào bóng tối vô tận…
Mơ mơ hồ hồ ý thức được mình đang ở trên xe, tôi cầm lấy một thứ gì đó mềm mại, xa xa gần gần làm cho người ta cảm thấy có chút khô nóng, ấm áp khiến tôi lại tiếp tục muốn ngủ.
Mê man trong cơn say rượu thật sự một chút cũng không thoải mái, luôn nửa tỉnh nửa ngủ, rõ ràng là choáng váng đầu óc đến hoa mắt, nhưng vẫn cảm giác được mọi động tĩnh xung quhắn.
Ví dụ như lúc tôi khát nước, tự nhiên sẽ có một cái chén đưa đến miệng tôi, một dòng nước mát lành chảy vào trong miệng, giúp tôi bớt khô nóng. Lúc tôi hơi chép miệng, liền có một cái gì đó tiến lại gần, mềm mại mà mang theo lực đạo vô tận, mang theo một mùi hương nhàn nhạt không rõ.
Tôi theo bản năng vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm một chút, thử nếm xem có phải là cái gì đó ăn ngon không. Nhưng đây rốt cuộc là cái gì ? Tôi chỉ dùng một chút lực, vậy mà lại bị lực gấp trăm lần đáp trở lại, còn có cái gì đó mềm mại ấm áp vươn tới trong miệng tôi, khiến tôi không chịu nổi, hô hấp đều dồn dập lên…
Chậm rãi mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt của Quan Ứng Thư, tôi sợ đến mức răng nhắn không tự chủ được mà run cầm cập, hắn nhướng mày, cuối cùng cũng buông tôi ra. Cách khoảng 10cm liền hung hăng trừng mắt với tôi, tôi lúc này mới hiểu được khi nãy răng nhắn run lên đã vô tình cắn phải thứ gì trong miệng, mặt “Ohắn” một cái giống như lửa bốc cháy, cháy tới mức không còn hình dáng….
Tôi liều mạng mà trốn, hắn lại ngồi bất động tại chỗ, dùng con mắt sâu không đáy mà nhìn tôi.
“Ngày mai phải đi làm mà còn dám uống nhiều rượu như vậy, tôi thấy lá gan của cô càng lúc càng lớn rồi”. Hắn tức giận
Ách ? Sau khi bị cắn lưỡi sẽ có phản ứng như thế à ? Tôi âm thầm thả lỏng tâm can đang treo lơ lửng giữa không trung : “Tôi chỉ uống một ly…”
“Tửu lượng thấp mà còn dám làm càn? Đúng là to gan lớn mật!”
… Nói đi nói lại đều là khen lá gan của tôi tốt, tôi có chút ngượng ngùng: “Không phải, thực ra lá gan của tôi cũng không lớn lắm….”
= =
Đại Boss nắm tay thật chặt lại buông ra, cuối cùng đứng dậy rời đi. Tôi ra sức thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại có chút ai oán tim đập dồn đập, cả người tâm tình rối rắm giống như bánh quai chèo*
Lấy tay cầm đồng hồ nhìn thời gian lại càng hoảng sợ: 02:32? Đại Boss trễ thế này còn chưa đi ngủ?
Nhưng mà chỉ trong chốc lát, tôi không chống cự nổi đầu óc choáng váng lại rơi vào giấc ngủ…
Ngày hôm sau lúc sáng sáng bị đồng hồ đánh thức mới gọi là đau khổ nhất, đầu đau đến mức muốn nổ mạnh, có cảm giác mỗi dây thần kinh mỗi tế bào đều đang kêu gào nổi loạn, tôi vô lực rời giường dọn dẹp.
Cái tính tình biến thái của thủ trưởng nhóm tôi phải tránh như tránh rắn rết.
Lúc ăn sáng đại Boss không nói chuyện, vẻ mặt giống như không ngủ được mà sa sút, thật ra khi hắn rời giường đều luôn tức giận, cho nên mặc dù tôi vì chuyện tối hôm qua mà trong lòng cảm thấy áy náy với hắn cũng không có can đảm mở miệng xin lỗi.
Huống chi đã nhiều lần như thế lặp đi lặp lại làm ra những chuyện không thể tha thứ được… Tôi cảm nhận sâu sắc nghiệp chướng nặng nề. Nhớ tới cái mơ mơ màng màng kia, ách, hôn lưỡi, tôi không khỏi vụng trộm liếc mắt ngắm hắn một cái, trái tim bên trái lại đập bình bịnh nhảy múa vui vẻ = =
Bất quá may mắn là hôm nay lúc tôi xuống xe hắn cũng không tra hỏi gì, giống như mọi việc đêm qua đều là trong dự đoán…
Trong thời gian nghỉ ngơi, tôi cảm thấy có chút có lỗi với Trúc Diệp, liền gọi điện thoại nhận lỗi: “Tiểu Diệp tử, đêm qua lời nói của tớ có chút vô liêm sỉ, cậu đừng để ý nha, tớ chỉ là…”
Tôi còn chưa nói xong chuyện đã bị đoạt mất: “Cậu rốt cuộc có chuyện gì? Tớ biết cậu vì tình cảm không tốt mà khẩu bất trạch ngôn” (lời nói không có chuẩn bị, suy xét)
Lòng tôi có chút cảm động, chung quy vẫn có người hiểu rõ tôi.
“Hiện tại đừng nói gì vội, giữa trưa có thời gian chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, tớ mời cậu!” Tôi hiếm có dịp thả lỏng ví tiền, thử loại cảm giác hào phóng
“Tốt, tớ đã lâu chưa ăn tôm, còn có nghe Lý Quân Thành giới thiệu một khách sạn cua đồng danh tiếng lắm”
Lý Quân Thành đề cử…. Ô ô ô
~(>_