Bạn đang đọc Đại Boss cùng tôi vui buồn – Chương 1
Chương 1: Soái ca luỵ quốc . . .
Vừa vào đến cửa đã nhìn thấy một người đàn ông đứng ở góc cửa sổ xa xôi đang xắn tay áo, nút áo không đồng đều nhưng được cài rất cẩn thận, tinh xảo.
Tôi có thể thấy được nửa mặt một người tên là Lý Quân Thành, đôi khi tôi hoài nghi tại sao anh ta không sửa lại tên đi. Ban đầu tên anh ta nhất định là Lý Khuynh Thành, không nói đến tuấn mạo khuynh quốc khuynh thành, quan trọng là nụ cười của anh ta có thể làm kim chỉ nam chuyển hẳn sang hướng bắc. Nói như vậy không hề khoa trương chút nào, tôi đã từng nhìn thấy một nữ sinh đánh ghen vì anh ta, ra tay vô cùng nặng ở trong quán bar, trọng điểm là: cô nữ sinh đó đã đánh nhau với một cậu nam sinh.
Lộ ra phần bên phải khuôn mặt chính là người vô cùng khiêm tốn Lôi Thần, tên thì nghe rất khí thế, nhưng anh ấy lại là người lương thiện nhất trong bốn người. Anh vừa bị bạn gái “đá” xong giờ vẫn chưa gượng dậy nổi, giờ đây không thương phụ nữ mà cũng chẳng yêu đàn ông. Nhưng tôi luôn cố chấp cho rằng anh vẫn còn nhớ thương cô gái tên là Lã Tang Tang kia, chỉ nhìn bộ dạng mê muội vì tình cảm không tiến lên được của anh ta là biết.
Lộ ra phần mặt bên trái chính là phúc hắc soái ca Hướng Khôn, trong tiểu thuyết, mỗi một tên phúc hắc đều phải gặp được một người thuộc loại Tiểu Bạch của hắn, xác thực, xác thực là chân lý. Sau khi hắn “cưới” được phu nhân Tả San Hô về, bất tri bất giác đã vào đội hình của chúng tôi. Tuy rằng đến bây giờ tôi vẫn không thể hiểu nổi vị anh hùng lưỡng quần cùng giai nhân này đã yêu nhau như thế nào. Nhưng dù sao hai người bọn họ cũng rất đẹp đôi, đương nhiên, sắp tới sẽ kết hôn. Quen biết cô ấy mới được một tháng, tôi đã suýt thổ huyết sáu lần, cho nên sự hài hòa này rốt cuộc là mệnh đề thật hay mệnh đề giả tôi cũng thật sự không biết.
Chỉ ngó được đến cái ót chính là đại nhân của tôi. Mới trước đây tôi nghe bà nội nói rằng tất cả những người có hai lốc xoáy trên đầu đều là heo đầu thai, nhưng sự sinh sôi của hắn đã huỷ diệt toàn bộ những lý luận của các bậc tiền bối, biến chúng thành những mơ mộng hão huyền. Nói cách, hắn thông minh một cách đáng sợ. Tên không quá kêu nhưng có thể làm kinh sợ người ta: Quan Ứng Thư. Người cũng tao nhã như ngọc như tên, cho hắn khả năng dụ hoặc rất lợi hại. Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt hắn ta là tôi lại nghĩ tới một nam chủ mặt than ngạo mạn, đầy thành kiến, tuy rằng hắn lạnh lùng, lại đầy khí suất và khí tràng vân vân.. nhưng cũng có giới hạn thôi chứ, lúc nào cũng như muốn người ta phải tán dương từng hành động của mình vậy. Sắc mặt ba trăm sáu mươi lăm ngày đều không chút biến đổi, nhưng, tôi cũng không có ý kiến phản đối gì lắm, tổng kết lại, mặt không chút thay đổi so với bão táp đột nhiên đột kích tới còn dễ đối phó hơn.
Bốn soái ca lẽ ra đều là đại nhân vật nhiều người biết tới, tài sản của ai cũng đủ để đem ra triển lãm, nhưng nói thật tôi chưa từng cảm thấy họ hơn người. Ngược lại từ khi bắt đầu làm ở công ty, một kẻ có cuộc sống như một cái đinh như tôi, cảm giác mỗi ngày đã từ cái đinh tiến hóa lên thành con quay. [*Vanila: Ý chị ík là, người lười biếng như chị ík, đặt đâu ngồi đấy, giờ đây đã phải trở thành con “quay”, quay đi quay lại đến chóng mặt]
Từ sau khi tôi tăng ca làm buổi sáng sáu ngày mỗi tuần, lần nào về nhà cũng nhìn thấy bốn người họ ăn không ngồi rồi, lúc đó tôi chỉ biết, thế giới này làm gì còn có cái gọi là công bằng chứ, công bằng là cái gì vậy? Ăn ngon sao? Mặt đẹp sao?
Không phiền nhiễu vì bọn họ nữa, tôi về thẳng phòng để thay quần áo ngủ. Sáng sớm hôm nay phải đối mặt với cái máy tính không xử lý nổi số liệu, mắt của tôi vừa chua xót lại còn chát, nếu không ngủ thì có thể đoán trước tương lai ngày mai, tôi sẽ không còn thấy được ánh sáng mặt trời nữa.
Còn chưa kịp ngã xuống đã chợt nghe thấy tiếng chấn động vạn năm không đổi, thực ra tôi khá hâm mộ sức sống bừng bừng của nó. Hoang mang rối loạn e sợ rút điện thoại ra từ trong túi, nếu là một vị khách gọi thì tôi đây sẽ thật sự chết không chỗ chôn .
“A lô, xin chào.” Ngay cả đèn báo hiệu cũng tự nhiên “chăm chỉ” nhấp nháy liên tiếp.
“Một cốc trà ô long lạnh.” Ngắt đầu bỏ đuôi, đơn giản rõ ràng chặn đúng chỗ hiểm, ngữ khí kiêu ngạo. Phong cách nhất quán của một người nào đó.
Tôi nhận mệnh kéo thân mình mỏi mệt đi hầu hạ bốn vị thiếu gia. Aiz. Tôi sắp trở thành Lâm Đại Ngọc1 (1Nhân vật trong Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần) mất rồi!
Khi phải lấy thêm trà tốt cho bọn họ, tôi không thể không oán thầm một chút. Đây thật sự là trà xịn nha, màu sắc nước trà vàng óng ánh, mặc dù là cũng chỉ là lá cây, nhưng lại có hình dạng phú quý khôn cùng, ven tách còn ánh lên sắc đỏ, cực kỳ giống một bông hoa mẫu đơn ung dung đẹp đẽ quý giá. Quả không hổ danh là loại trà ô long cực phẩm.
Ngày thu nắng đẹp dễ khiến người ta biếng nhác, cả người và mí mắt đều không nâng lên nổi. Khi bọn họ vẫn còn đang bị thôi miên bởi mấy trò cờ bạc “Hai vạn” “Đông phong” “Hồ”, tôi ôm lấy con thỏ bông hồng mua trên mạng, ngồi xuống chiếc ghế đệm lông xù, có thể tôi quả thực đã dựa vào Quan Ứng Thư, người duy nhất trên chiếc sô pha, hoặc không phải, bởi ý thức càng ngày càng hỗn độn.
Ý niệm cuối cùng trong đầu chính là đột nhiên hiểu được vì sao lúc trước Quan Ứng Thư lại mãnh liệt yêu cầu muốn mở rộng ban công trên đây đến vậy, đòi sửa chữa, cho thêm một chiếc bàn bằng đá cẩm thạch cùng trang bị hiện đại, quả nhiên chiếc sô pha này tạo ra một không gian vừa kín đáo vừa dễ chịu, mê hoặc lòng người.
Cái chính là, vì sao nằm trên sô pha lại có cảm giác hoảng sợ như vậy?