Từ khi Uyển Nhi về cô ta lúc nào cũng nhõng nhẽo theo anh nửa bước không dời, còn anh thương yêu cô như bảo bối. Ở bên cạnh họ cô không khác gì một người thừa.
Ngồi ăn cơm với nhau, chỉ hai người nói nói chuyện còn cô chỉ biết lặng lẽ nhìn hai người họ.
“Thiên Linh để tôi dọn cùng cô”
“Thôi tôi tự làm được rồi cô lên phòng trước đi”
“Ừm”
Cô ta lên phòng thay đồ ngủ, tay ôm gối rồi chạy nhanh sang phòng anh
“Lâm phong tối nay em muốn ngủ cùng anh”
Anh lại xoa đầu cô
“Ngoan về phòng em đi đừng nhõng nhẽo như trẻ con nữa”
“Hồi bé chúng ta vẫn hay ngủ cùng nhau mà ” cô chu môi lên nói
“Nhưng giờ em lớn rồi mau về phòng mình đi”
Cô ta hậm hực ôm gối về phòng. Anh đã thay đổi thật rồi. từ trước đến giờ anh chưa bao giờ từ chố́i lời đề nghị của em, tình cảm của anh giờ cũng không còn như trước có phải Lục Thiên Linh chính cô ta đã làm anh thay đổi. Lục Thiên Linh tôi không muốn đấu với cô nhưng thứ gì đã là của tôi thì không ai có thể lấy được.
Như mọi hôm đáng nhẽ cô ta theo anh đến công ty nhưng hôm nay cô ta lại có hứng ở nhà.
Nhìn thấy Uyển Nhi cô hơi bất ngờ vì mọi hôm giờ này cô ta đã theo anh đến công ty rồi,,
“Hôm nay cô không đến công ty à”
“Không, nay tôi muốn ở nhà”
-Cô muốn ăn gì không để tôi làm.
Cô ta nghĩ một lúc rồi cười nhếch miệng
“Tôi ăn gì nhẹ thôi..bánh mỳ kẹp bơ hay gì đó cũng được”
Lục Thiên Linh để tôi xem nay cô giải thích thế nào với Phong.
Cô vào trong bếp lấy bánh kẹp với bơ đậu phộng cùng ly sữa mang ra cho cô ta.
“Cảm ơn cô..làm phiền cô rồi đáng nhẽ những việc này lên để người hầu làm”
“Không có gì dù sao tôi cũng đang rảnh mà”
“Choang” Cô vừa đi được vài bước thì nghe tiếng thủy tinh rơi vỡ quay lại nhìn thì đã thấy cô ta nằm dưới đất mặt tái mét, sữ đổ lênh láng trên sàn.