Đọc truyện Đại Bát Hầu – Chương 8: Sa mạc
Khi dương quang lần nữa ập vào trong mắt thạch hầu, đầu lưỡi của hắn chạm đến một ít vật thể nhỏ mịn, cứng ngắc.
– Cát?
Hắn gắng sức ngẩng đầu lên.
Đây là bờ biển, nước biển theo từng đợt vỗ vào bãi cát, chạy dọc theo bãi cát là một rừng phi lao.
– Chúng ta… Chúng ta được cứu rồi!
Hắn chợt mở to hai mắt, hi vọng lại một lần nữa quay về!
Cố gắng giãy dụa đứng lên, lại phát hiện chim hoàng yến đang hôn mê nằm bên cạnh.
Cẩn thận đỡ nàng vào lòng bàn tay, thạch hầu đi về phía rừng phi lao.
Hoàn cảnh khiến cho người ta trưởng thành, lúc này thạch hầu đã không phải là thạch hầu lúc mới đặt chân tới thế giới này, hắn đã có đủ các kỹ năng sinh tồn của một con khỉ.
Nơi này không phải Hoa Quả Sơn, chỉ riêng khí hậu đã thể hiện ra điểm này.
Nơi này cũng không có nhiều trái cây, song dù như thế, nơi này vẫn có thể tìm được một ít quả tùng hay quả hồ đào… có thể lót dạ.
Chuyện này không làm khó được thạch hầu, nhưng lúc này vấn đề cấp bách nhất đối với hắn không phải đói mà là khát.
– Cố gắng lên, nhất định phải chịu đựng, chờ một lát. Ta sẽ tìm được nước nhanh thôi. Không được chết, lập tức sẽ có nước.
Chim hoàng yến hô hấp dần dần yếu ớt khiến thạch hầu không khỏi kinh hãi, trong cơn hoảng hốt hắn không ngừng lặp lại mấy câu nói này, ra sức tìm kiếm ở trong rừng.
Tiện tay hái lá cây cũng không quản có độc hay không, trực tiếp nhét vào trong miệng nhai nghiền, cố gắng từ đó hút lấy một chút chất lỏng để duy trì năng lượng.
Ở trong rừng phi lao chạy cả buổi sáng, hắn mới tìm được nước, đó là một đạo sơn tuyền chảy xuống từ đỉnh núi.
Mặc dù ít, nhưng đối với một chim một khỉ thì đã đủ lắm rồi.
Bởi vì lúc này chim hoàng yến vẫn đang hôn mê, thạch hầu phải dùng miệng để mớm cho nàng.
– Nhất định phải sống.
Hắn nói.
Hồi lâu sau, mắt chim hoàng yến khẽ giật giật, nhấp nhấp mỏ, nuốt nước vào bụng.
Sau đó tìm chút ít hạch đào, thạch hầu đập vụn trộn vào nước đút cho chim hoàng yến.
Thật vất vả mới khiến chim hoàng yến hơi hơi ổn định lại, nàng mở mắt hỏi:
– Chúng ta thoát chết như thế nào?
– Ta cũng không biết, hình như ta thấy một con cá chép vàng. Chắc là vị thần tiên hoặc là yêu quái nào đó.
Thạch hầu dùng tảng đá đập vỡ hạch đào, sau đó đưa đến miệng chim hoàng yến, rồi hắn cũng bắt đầu ăn.
– Làm sao ngươi biết là thần tiên hay yêu quái?
– Trên biển mà có cá chép à? Trong ấn tượng của ta thì không có, huống chi còn màu vàng. Nhưng ta biết long rất thích biến thành cá chép.
– Ngươi biết nhiều thật… giống một con người, mà không giống khỉ.
Chim hoàng yến hâm mộ nói, trong ánh mắt vẫn tràn đầy lo âu.
Nói xong, chim hoàng yến thiếp đi.
Đêm hôm đó, bọn họ ngủ lại trong rừng rậm, hầu tử trông chừng cho chim hoàng yến nằm nghỉ trên một gốc cây già.
Đây là một đêm không trăng, giơ tay không nhìn thấy ngón, trong bóng tối thỉnh thoảng truyền đến tiếng mãnh thú tru lên, trong bụi cỏ dưới tàng cây tựa hồ có thứ gì đó đang giãy dụa, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Hầu tử ngừng hô hấp, hắn hoàn toàn không biết trong bóng tối kia ẩn chứa loại mãnh thú nào, hắn sợ chỉ cần mình thở mạnh một hơi cũng sẽ dẫn tới họa sát thân.
Suốt một đêm, hắn cũng nửa tỉnh nửa mê.
Cho đến khi mặt trời mọc, hầu tử mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện nửa đoạn hài cốt của một con nai máu chảy đầm đìa dưới tàng cây…
– Tiếp theo phải làm sao đây?
Chim hoàng yến cúi đầu nhỏ giọng hỏi.
Thạch hầu nắm tảng đá đập nát vỏ hạch đào, lấy nhân ra nhét vào trong miệng. Miệng hắn nhai nuốt thật nhanh, lại không đáp lời.
Hắn đang nghĩ cách để mình quên đi hồi ức sợ hãi đêm qua, nhưng càng như vậy càng không thể nào quên được.
Ở chỗ này không có bầy khỉ, hắn chỉ có một thân một mình, hoặc là nói, hắn là một con khỉ lạc đàn.
Hồi lâu, chim hoàng yến cũng vùi đầu xuống, không hỏi nữa.
Đợi đến khi ăn xong hạch đào, thạch hầu mới nhấp nháy mắt nhìn về phía hậu sơn:
– Ta sẽ tiếp tục đi về phía tây. Nếu như ngươi không muốn đi, hãy về Hoa Quả Sơn, chờ ta trở về.
– Hầu tử, tu tiên thật sự quan trọng như vậy ư? Còn quan trọng hơn cả mạng sống?
Hầu tử không đáp.
Chim hoàng yến cũng không nói gì thêm.
Hầu tử mới hồi thần lại từ trong cơn sợ hãi, còn chưa kịp nghỉ ngơi liền dẫn theo chim hoàng yến vẫn đang suy nhược leo sang phía tây của ngọn núi.
Mặc dù ngọn núi này không cao lắm, song đối với hầu tử còn chưa hoàn toàn phục hồi thì đúng là hơi quá sức.
Đến khi đi lên tới đỉnh núi, rốt cục thạch hầu mới hiểu được tại sao chim hoàng yến lại hỏi như vậy —— đi tiếp, chưa chắc đã dễ dàng hơn sống ở nơi này.
Ở rất nhiều phương diện thạch hầu hiểu biết hơn chim hoàng yến, nhưng cũng có chút phương diện chim hoàng yến lại trội hơn thạch hầu —— đặc biệt là phương diện địa lý.
Phía sau ngọn núi này, là một mảnh sa mạc vô biên vô hạn.
Đó là một nơi mặt đất nứt nẻ khắp nơi, dõi mắt nhìn qua cơ hồ không có sinh linh, hoang mạc rộng lớn chỉ có mấy cành cây khô chết héo cùng với mấy con chuột đang đánh nhau tranh giành thức ăn
Chỉ cách biệt một ngọn núi, một bên xanh um tươi tốt, mà bên kia lại không có một ngọn cỏ.
Đại dương rất nguy hiểm, song lục địa cũng không kém chút nào, đặc biệt là đối với một con khỉ.
– Còn muốn đi tiếp không?
Chim hoàng yến giãy dụa đứng lên trên vai thạch hầu, thở dài nói:
– Ta là chim, có thể bay. Trước nay ta không quan tâm lắm tới khoảng cách trên lục địa, cho đến…
– Cho đến khi gặp chuyện không may khi ra biển lần này?
– Phải.
Thạch hầu trầm mặc, hắn đứng trên đỉnh núi lưu luyến quan sát sa mạc phía tây rất lâu.
– Chim hoàng yến, ngươi đã tới nơi này đúng không? Nơi này là Nam Chiêm Bộ Châu rồi, không sai chứ.
– Phải.
– Nếu như ta muốn vượt qua phiến sa mạc này, cần bao lâu?
– Ta dùng khoảng sáu ngày để bay qua.
Chim hoàng yến cúi đầu, do dự nửa ngày, nói tiếp:
– Trên phiến sa mạc này có bầy sói… Sau khi đi qua sa mạc, sẽ có một trấn nhỏ của loài người, mặc dù có rừng rậm, nhưng trong rừng rậm lại có thợ săn… xa hơn là…
Chim hoàng yến không nói thêm gì nữa, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Ở trên mảnh đất này không có một nơi nào là an toàn cho thạch hầu, đoạn đường này toàn bộ đều do những nơi như thế nối tiếp mà thành —— thợ săn, mãnh thú, hoang mạc…
Cơn gió rát mặt cuốn cát đá xẹt qua bên người thạch hầu, phất động lông tơ trên mình hắn.
Đối với con đường phải đi, hắn đã từng suy nghĩ rất nhiều, nhưng hắn vẫn quá ngây thơ.
Đường Tam Tạng đi Tây Thiên lấy kinh phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, thạch hầu không nổi tiếng như vậy, lúc đầu cũng không có nhiều yêu quái thèm thuồng thịt của hắn.
Nhưng…
Đoạn đường này trước không nói có thể tu thành tiên hay không, có thể sống được hay không cũng đã là một vấn đề.
Trở về?
Lần trước may mắn vượt qua biển rộng, lần này còn có thể may mắn vậy ư?
Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng rót thành một câu mắng mà chim hoàng yến nghe không hiểu:
– Mã lạc qua bích (son of bitch)!