Đại Bát Hầu

Chương 445: Bên trong Nam Thiên Môn


Đọc truyện Đại Bát Hầu – Chương 445: Bên trong Nam Thiên Môn

Trong một đường ngầm hẹp dài bên dưới Nam Thiên Môn, trên vách tường, những chậu lửa đang bốc cháy xèo xèo, chiếu rọi toàn bộ không gian.

Trên vách tường là những chi tiết khắc hình Huyền Vũ đang giương nanh múa vuốt, giống như lúc nào cũng có thể lao ra vậy.

Ngũ Phương Yết Đế cúi đầu, chắp tay trước ngực, xếp thành một hàng bước đến, thỉnh thoảng lại gặp một nhóm thiên binh chỉnh tề đi qua.

– Quả thật là trọng binh trấn giữ. Ngoại trừ Giác Mộc Giao bị Hoa Quả Sơn xử tử thì thì toàn bộ Nhị Thập Bát Tú đều bị điều tới.

– Nơi này, ngay cả một hòn đá cũng không giống bình thường, chỉ bằng năm chúng ta, dù có dốc loàn lực cũng khó làm được.

– Chênh lệch giữa hai bên quá lớn. Nhưng mà, cũng may là chúng ta cũng được điều động tới, cho thấy là bọn họ chưa hoài nghi chúng ta.

– Cũng có thể bọn họ điều động chúng ta đến đây để càng tiện giám sát. Dù sao so với việc phá hư pháp trận thì cố gắng mở cửa thành còn dễ dàng hơn một chút. Tuy bên kia có người của núi Côn Lôn trấn thủ, nhưng lại lộn xộn hơn ở đây nhiều.

Xa xa, bọn họ đã nhìn thấy Lý Tịnh và chúng tướng.

– Hành động tùy theo hoàn cảnh đi.

Chúng Yết Đế khẽ gật đầu.

Bên ngoài Nam Thiên Môn, công kích vẫn đang tiếp tục.

Vô số tia chớp lập lòe, biến cả thế gian sáng như ban ngày.

Bên ngoài một sơn động, Mai Kỳ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn lên rồi thở dài. Sau lưng, một đám đạo đồ vẫn còn vương nét sợ hãi trên mặt.

Cho dù là người tu tiên, trong hồi tai nạn này thì có khác gì so với phàm nhân chứ?

(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)

Khỉ Đá vẫn như cuồng như dại vung Kim Cô bổng, mỗi một gậy đập xuống đều bắn ra một đợt tia chớp, tạo ra một lần tam giới nổ vang.

– Các ngươi đều muốn chết đúng không? Hôm nay lão tử sẽ giúp các ngươi như nguyện!

Mỗi một đợt tia chớp xẹt qua lại khiến cho vết thương trên người càng thêm chồng chất, rồi lập tức linh lực lại chữa trị tất cả, chỉ còn để lại đau đớn thật lâu không mất.

Vô số đạo đồ đều không tự chủ mà dựa sát vào với nhau, không nói lời nào, chỉ ngơ ngác nghe tiếng nổ vang và tiếng rít gào của yêu hầu ở bên ngoài, mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.

Mỗi một tiếng nổ vang lên đều khiến cho người bên trong Nam Thiên Môn run lên một cái, cho dù bọn họ biết rõ ràng rằng, mặc yêu hầu kia có mãnh mẽ đến đâu thì cũng không thể nào phá vỡ được pháp trận của Nam Thiên Môn.

Cảm giác này, thật giống như là trông thấy tử thần đang ở trước mắt, đang tiến về phía mình không hề giấu giếm.

Chỉ cách một bức tường, bên ngoài đã là một biển máu. Nếu như để cho yêu hầu chống lại được thiên kiếp thì bên trong sớm muộn cũng sẽ trở nên như vậy…

Trong đám đông nhốn nháo, Đa Văn Thiên Vương giả vờ như không có việc gì đi lui tới, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Bạch Tố, bàn tay từ đầu đến cuối vẫn luôn đặt trên chuôi kiếm không buông.


Cách đó không xa, Bạch Tố một mực không biết gì, vẫn luôn hào hứng giúp Ngao Thốn Tâm sắp xếp lại đống hành lý như núi của nàng, mà Ngao Liệt thì đứng một bên, không biết là đang nói cái gì.

Hai thiên tướng, lúc này đã tránh được tai mắt của tất cả mọi người, xuất hiện cách đám người Ngao Liệt không đến ba trượng.

Đúng lúc này, ánh mắt Đa Văn Thiên Vương và Ngao Thính Tâm lại trùng hợp nhìn về nhau.

Trong nháy mắt, Đa Văn Thiên Vương giật nảy, vội đánh mắt qua chỗ khác, rồi lại lặng lẽ quan sát.

Chỉ thấy Ngao Thính Tâm khẽ liếc Đa Văn Thiên Vương, sau đó nhìn bốn phía xung quanh, dường như đã phát hiện ra điều gì đó.

Không đợi nàng kịp mở miệng, Đa Văn Thiên Vương đã vung tay lên:

– Động thủ!

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ thiên tướng đã rút trường kiếm bên hông ra, lao thẳng về phía đám người nhà Long vương.

Không đợi cho bọn họ kịp phản ứng, hai thanh kiếm đã gác lên cổ của Bạch Tố.

Nhất thời, cả đám đạo đồ xung quanh cộng cả nhà Long Vương đều sợ đến ngây người.

Tuy có chút kinh ngạc, nhưng Ngao Liệt liền nhanh chóng rút trường kiếm. Thế nhưng, chưa kịp chạy về phía Bạch Tố thì gã đã bị ba tên thiên tướng vây lại. Thấy ba thanh kiếm đang chĩa về phía mình, Ngao Liệt liền quát lên:

– Các ngươi muốn gì?

Không ai trả lời gã.

Ngao Thính Tâm đứng cách đó không xa, nhưng không hề có hành động gì. Mà Ngao Thốn Tâm lúc này đã sợ đến choáng váng.

Bốn vị Long Vương lúc này đang ngồi cùng một chỗ, thấy vậy thì có chút run rẩy đứng dậy, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, hướng về phía Đa Văn Thiên Vương, nói:

– Thiên Vương, đây là ý gì vậy? Phải chăng là có hiểu lầm gì ư?

Chỉ về phía Bạch Tố, Đa Văn Thiên Vương khẽ nói:

– Đây là một ả yêu quái, chẳng lẽ Long Vương không biết?

– Yêu quái?

Đạo đồ bốn phía nghe vậy thì bắt đầu bàn tán.

Tây Hải Long Vương nghe vậy thì ngẩn ra. Nước mắt Bạch Tố từng giọt rơi xuống, sắc mặt Ngao Liệt trắng bệch, bàn tay đang nắm lấy chuôi kiếm cũng khẽ run lên.

Các vị Long Vương còn lại thì đều đưa mắt nhìn nhau.

– Xem ra là các người đều không biết.

– Đa Văn Thiên Vương phải chăng là hiểu lầm gì?


Tây Hải Long Vương dùng ngón tay, khẽ run, chỉ về phía Bạch Tố:

– Đây là một vị bằng hữu của tiểu nhi, sao có thể là yêu quái được chứ? Nếu như là yêu quái thì sao lại có thể đi vào Nam Thiên Môn mà lại không bị phát hiện?

– A? Thì ra đây là bằng hữu của Tam thái tử ư?

Đa Văn Thiên Vương chậm rãi rút kính chiếu yêu từ trong tay áo ra, đưa về phía Ngao Liệt, khẽ nói:

– Có muốn thử không?

Thanh kiếm vẫn nắm trong tay, lúc này “keng” một tiếng rơi xuống đất. Ngao Liệt trốn tránh ánh mắt của Đa Văn Thiên Vương, không dám cầm lấy kính chiếu yêu.

Tây Hải Long Vương trợn trừng hai mắt, sợ hãi nhìn về phía Ngao Liệt, mà những vị Long Vương khác thì đều vô cùng ngạc nhiên.

– Đúng là yêu quái ư? Long cung cấu kết với yêu quái?

Đạo đồ bốn phía bắt đầu xì xào bàn tán, chậm rãi vây quanh đám người Long Vương.

Đa Văn Thiên Vương rút trường kiếm, chậm rãi nâng cằm của Bạch Tố, lúc này nước mắt đã rơi đầy mặt.

– Yên tâm, tạm thời sẽ tha cho ngươi một mạng. Nghe nói ngươi còn giả danh nghĩa của Long cung, thu mua không ít đan dược. Việc này phải tra cho rõ ràng.

Ánh mắt Tây Hải Long Vương quét qua Ngao Liệt và Bạch Tố, bàn tay càng lúc càng run lên.

– Mang đi!

– Không được ~! Các ngươi không được làm vậy! Nàng ấy không làm bất cứ việc gì cả!

Ngao Liệt bỗng nhiên gào lên.

Toàn bộ mọi người thấy thế thì đều ngây dại, mà Bạch Tố thì càng hoảng sợ nhìn gã.

Đa Văn Thiên Vương chậm rãi xoay người, nhìn Ngao Liệt, nói:

– Tây Hải tam thái tử, mạt tướng không bắt ngươi đã là nể mặt mũi của lão Long Vương, xin tự trọng!

Trong lúc bối rối, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Ngao Liệt khom người nhặt trường kiếm của mình, chỉ về phía Đa Văn Thiên Vương:

– Mở cửa! Các ngươi đã không muốn chứa chấp chúng ta thì chúng ta đi ra ngoài. Không ai được bắt nàng cả.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ mà nhìn vị thái tử Long cung đang hoảng loạn này, trong nhất thời không biết nói điều gì.

Đa Văn Thiên Vương chậm rãi liếc về phía Tây Hải Long Vương:


– Lão Long Vương, đây không phải là mạt tướng không nể mặt người đâu đó.

Chỉ thấy Tây Hải Long Vương thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu, cắn răng một cái, nhanh chóng bước lên, chỉ vào Ngao Liệt, quát:

– Nghịch tử! Còn không mau buông kiếm! Chẳng lẽ ngươi muốn chôn cùng một con yêu quái hay sao?

– Phụ vương, bảo bọn họ thả Tố nhi đi, vậy là xong! Yêu quái bị thiên quân bắt thì còn có kết cục gì chứ?

– Ngươi biết ả là yêu quái?

Tây Hải Long Vương giật mình, trợn mắt, nói:

– Biết rõ ả là yêu quái mà ngươi còn dẫn ả vào Long cung? Rồi lại dẫn ả ta vào Nam Thiên Môn? Còn nói là muốn kết hôn với ả? Ngươi điên rồi ư?

Nếu không phải Đông Hải Long Vương và Nam Hải Long Vương đang giữ lấy thì có lẽ Tây Hải Long Vương đã nhào về phía Ngao Liệt rồi.

Né tránh ánh mắt của phụ vương mình, Ngao Liệt bước sang bên cạnh một bước, kiếm trong tay từ đầu đến cuối đều chỉ vào phía Đa Văn Thiên Vương:

– Buông nàng ra!

– Bắt Tây Hải tam thái tử!

Đa Văn Thiên Vương mặt không đổi sắc, nói.

Nghe vậy, xung quanh Ngao Liệt có ba thiên tướng, lúc này đều tiến lên, vây Ngao Liệt lại.

Đúng lúc này, Ngao Thốn Tâm nhanh chóng bước lên trước người của Ngao Liệt:

– Ta xem hôm nay ai dám động đến đệ đệ ta!

Thiên tướng thấy vậy đều cả kinh, nhìn về phía Đa Văn Thiên Vương.

Một vị thiên tướng đến bên người Đa Văn Thiên Vương, thấp giọng nói:

– Đây là Tây Hải tam công chúa Ngao Thốn Tâm… Vợ cũ của Dương Tiễn.

– Ta biết rồi.

Đa Văn Thiên Vương đẩy thiên tướng đó ra, nói với mấy vị Long Vương.

– Các lão Long Vương, do chúng ta động thủ hay là do các vị động thủ, các vị quyết định. Lý Thiên Vương đã hạ lệnh phải bắt bằng được nữ yêu này. Nếu như Tây Hải tam thái tử nhất định ngăn cản thì mạt tướng chỉ có thể nói một tiếng “Xin lỗi”.

Tây Hải Long Vương một tay chỉ vào Ngao Liệt, lồng ngực phập phồng, sớm đã tức giận không nói thành lời.

Đông Hải Long Vương nháy mắt với vài tên chiến tướng Long cung. Những tên tướng cua này liền nhanh chóng bước tới, vây quanh lấy Ngao Liệt.

– Các ngươi muốn làm gì?

– Tam thái tử, xin lỗi!

Lời còn chưa dứt thì sáu người đã lao lên.

Trong nháy mắt, Ngao Liệt đã bị đè sát mặt đất.

– Cái đám nô tài chết tiệt này! Buông ra ~! Buông ra! Không để bọn họ bắt Tố nhi ~!


Cách đó không xa, hai thanh kiếm đã gác chéo lên cổ Bạch Tố, nàng chỉ có thể ngơ ngác nhìn, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Ngao Thính Tâm chậm rãi đi đến bên cạnh Ngao Liệt, khom người ghé vào lỗ tai của gã nói điều gì đó. Ngao Liệt vừa mới há miệng thì đã bị nàng vò một chiếc khăn tay, nhét vào trong miệng, sau đó xoay người, nói với Đa Văn Thiên Vương:

– Thiên Vương vất vả rồi. Chuyện của Tam thái tử, thúc phụ ta sẽ xử lý.

Đa Văn Thiên Vương nhẹ gật đầu, xoay người, dưới ánh mắt sợ hãi của Ngao Liệt, cùng với vài tên thiên tướng áp giải Bạch Tố rời đi.

Trong nháy mắt, trong đám đạo đồ vang lên tiếng chửi rủa.

– Giết ả đi!

– Ả chắc chắn là thám tử của con yêu hầu kia!

– Giết ả! Giết ả!

Vô số đồ vật ném về phía bọn họ. Một viên đá đập trúng trán của Bạch Tố, trong nháy mắt, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống.

Nàng chỉ lẳng lặng đứng, cúi đầu, không nói một lời.

Bị đè cứng trên mặt đất, Ngao Liệt đau khổ giãy giụa, trơ mắt mà nhìn.

Đa Văn Thiên Vương giơ hai tay lên, nói:

– Việc này thiên quân sẽ xử lý, mọi người đừng vội…

Lời còn chưa dứt, Đa Văn Thiên Vương liền trông thấy có rất nhiều đạo đồ chen chúc lao về phía bọn họ, bao vây lấy bọn họ.

Vốn là thiên tướng đang vây Bạch Tố, lúc này lại như trở thành hộ vệ của Bach Tố vậy.

– Giao ả ra đây! Nếu ả ta là yêu quái thì sao các ngươi lại bảo vệ ả? Chẳng lẽ Nam Thiên Môn bây giờ lại cấu kết với yêu quái rồi ư?

Mắt thấy nói đạo lý là không được nữa, Đa Văn Thiên Vương liền nghiêng mặt sang một tên thiên tướng bên cạnh, nói khẽ:

– Mang thêm một ít nhân mã sang đây!

– Tuân lệnh!

Linh Tiêu bảo điện, Ngọc Đế đang ngồi trên long ỷ ngẩn ngơ, mà đám tiên gia bên dưới thì lại đang đổ mồ hôi.

Âm thanh ầm ĩ truyền đến, Ngọc Đế khẽ hỏi:

– Có chuyện gì vậy?

– Nghe nói… Long cung dẫn theo một ả yêu quái vào trong Nam Thiên Môn.

Ngọc Đế nghe vậy thì hừ lạnh:

– Thế gian có câu “Quốc chi tương vong tất có yêu nghiệt”, xem ra, đạo lý này ngay cả Thiên Đình cũng không có sai chút nào. Bảo Lý Tịnh không cần nương tay, dụng tâm thẩm vấn, cho dù là liên can đến ai cũng phải điều tra đến cùng!

(Quốc chi tương vong tất có yêu nghiệt: quốc gia sắp sụp đổ nhất định là vì có yêu nghiệt – có sự quái lạ, có điều bất thường)

– Rõ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.