Đọc truyện Đại Bát Hầu – Chương 434: Ai muốn hỏi
Cờ lớn chữ “Thiên” bay phần phật, quân trận sừng sững trước điện.
Gió của Thiên Đình lành lạnh.
Bên trên góc áo rung động theo gió vẫn còn vết máu loang lổ.
Trên cầu thang bạch ngọc khổng lồ, Thiên Bồng trọng thương chưa lành chống gối, khập khễnh run rẩy leo lên, thân hình đó nhỏ bé như một con kiến.
“Đây là đoạn đường cuối cùng rồi.”
Tất cả thiên binh thiên tướng đều lặng lẽ chăm chú nhìn y.
Na Tra không rõ vô tình hay cố ý, giữ khoảng cách năm bước, cẩn thận dè dặt đi theo sau lưng y. Chân mày Na Tra nhíu chặt, chỉ sợ dáng người trước mặt lung la lung lay giẫm hụt sẽ lăn từ trên cầu thang bạch ngọc xuống.
Nhưng dù không chết trên bậc thang, bước vào cửa điện đó, chờ đợi y sao không phải cái chết sao?
…
Bắc Hải.
Thông Thiên Giáo Chủ bay trên không, hai tay hợp lại, tập trung tinh thần thao túng kiếm trận.
Bốn thanh bảo kiếm quay quanh Khỉ Đá, qua lại đâm xuyên với tốc độ không thể tưởng tượng được. Mặc hắn có ba đầu sáu tay, cũng chỉ có thể bị nhốt chính giữa “Kiếm trận Tru Tiên” này.
Máu tươi bắn tung tóe, rơi lên trên sóng biển, chỉ chớp mắt đã mất đi tung tích.
Tia chớp giữa không trung vẫn đang gầm thét. Âm thanh đó lại bị tiếng ầm vang của xoáy nước bên dưới che lấp.
Vòi rồng điên cuồng quét sạch hết thảy.
Hắm gào thét, la hét, xông trái xông phải, mỗi một lần đột phá đều dẫn đến nhiều vết thương hơn. Mà chỉ chớp mắt, những vết thương đó đã biến mất không còn tung tích, bắt đầu cho vòng đột phá tiếp theo.
Giọt mồ hôi cỡ hạt đậu từ trên trán Thông Thiên Giáo Chủ trượt xuống.
“Kiếm trận Tru Tiên” do bốn thanh Tru Tiên kiếm hợp thành là kiếm trận nổi danh của Thông Thiên Giáo Chủ, được xưng là kiếm trận mạnh nhất trong tam giới. Trận này vừa ra, dù là đại năng cũng khó mà chống đỡ được. Muốn phá, chỉ có thể tránh né mũi nhọn của nó.
Năm đó, kiếm trận này đã khiến rất nhiều đại năng than khổ không thôi.
Nhưng Thông Thiên Giáo Chủ nằm mơ cũng không ngờ mình lại gặp phải đối thủ thế này. Hắn không sợ đau, linh lực như không có cực hạn, không tồn tại cái gọi là hao tổn. Cho dù nhận phải vết thương nặng chừng nào, cũng có thể khôi phục trong thời gian cực ngắn.
Rất rõ ràng, tu vi giờ đây của Khỉ Đá đã dần dần đạt đến cảnh giới Đại La Hỗn Nguyên Đại Tiên đỉnh phong có thể sánh vai với Thông Thiên, gần với Thiên Đạo…
Thái Thượng “Vô Vi”, Như Lai “Vô Ngã”.
Một kẻ tu Hành giả đạo có được tu vi Thiên Đạo, sẽ thế nào đây?
Thông Thiên Giáo Chủ loáng thoáng có dự cảm cực kỳ không tốt.
…
Trong điện Linh Tiêu, một quan khanh chậm rãi đi đến chính điện, chắp tay nói:
– Bệ hạ, Thiên Bồng đã chờ triệu ngoài điện.
Tất cả tiên gia đều yên lặng nhìn chằm chằm vào Ngọc Đế.
– Dẫn vào đi.
Ngọc Đế nhẹ giọng nói.
– Triệu Thiên Bồng!
– Triệu Thiên Bồng!
…
Từng tiếng hô nối nhau truyền đi.
Thiên Bồng nhấc chân bước qua ngưỡng cửa cao cao. Dưới mái tóc dài rối tung, sắc mặt y trắng bệch như tờ giấy.
Y ôm vết thương trên bụng, lê từng bước tiến lên. Trong cái nhìn chăm chú của các tiên gia, y bước đến chính giữa điện, chậm rãi ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn chăm chú vị quân vương y đã hầu hạ hơn ngàn năm.
Không dập đầu, không lạy, không hành lễ.
Quan khanh ở bên cạnh muốn nói gì đó, nhưng lại bị Ngọc Đế giơ tay ngăn cản.
Ngọc Đế ngồi thẳng người, tựa lên long ỷ, yên tĩnh nhìn Thiên Bồng, xoa xoa chiếc nhẫn ngón cái, nhẹ giọng nói:
– Thiên Bồng à, chúng ái khanh muốn khanh giải thích tại sao yêu hầu đó lại cứu khanh. Khanh hãy nói đi, nếu không nói được lý do, chỉ sợ lần này trẫm cũng không cứu được khanh.
– Không cứu được thần…
Thiên Bồng cười nhạt, che miệng cười, cười đến mức sau đó lại trở thành tiếng ho dữ đội.
Máu tươi chảy ra từ giữa những kẽ ngón tay, nhỏ xuống sàn đá trắng bóng dưới chân.
Chúng tiên gia có mặt đều cả kinh.
Hai vị thiên tướng trái phải theo y đi vào điện vội muốn tiến lên đỡ, nhưng lại bị y giơ tay ngăn cản.
Y run rẩy, cười, chậm rãi mở lòng bàn tay, để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ đống máu nhớp nháp ở trên đó.
– Cái này, có thể xem là câu trả lời không?
– Cái này… xem là câu trả lời?
Các tiên gia ở đây, ngay cả Ngọc Đế cũng rối rít giật mình.
Thiên Bồng bước về phía các tiên gia bên trái, chúng tiên gia hít vào một ngụm khí lạnh, nhao nhao né tránh.
Thiên Bồng xoay người nhìn về phía các tiên gia bên phải, chúng tiên gia đều lắc đầu khua tay, loạn cào cào.
– Các ngươi ngay cả máu cũng không dám chạm vào… ha ha ha ha… khụ khụ… Người ngay cả máu cũng không chạm vào, các ngươi lấy tư cách gì chất vấn tướng sĩ chiến đấu đẫm máu ở tiền phương chứ?
Nhất thời, cả điện Linh Tiêu chỉ còn lại tiếng cười ngông nguồng của Thiên Bồng.
Trên long ỷ, Ngọc Đế ngồi đó, mặt không cảm xúc.
Thiên Bồng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua người các tiên gia, thở dài nói:
– Bây giờ, có thể nói cho Thiên Bồng, rốt cuộc là ai muốn hỏi ta không?
Chúng tiên đưa mắt nhìn nhau, nhưng ai cũng tránh né ánh mắt của y, hơi rụt người lại.
Ánh mắt y cuối cùng dừng lại trên người Thái Bạch Kim Tinh.
Chỉ thấy Thái Bạch Kim Tinh nhíu chặt mày đối mắt với Thiên Bồng.
Tất cả mọi người đều lặng lẽ nhìn chăm chú hai người.
Qua lúc lâu, Thái Bạch Kim Tinh ho khan hai tiếng, đè thấp giọng nói:
– Chuyện này lão phu từ đầu tới cuối đều không nói một câu nào.
Nói xong, Thái Bạch lẳng lặng chỉ về Phúc Tinh ở bên cạnh.
– Ta?
Phúc Tinh giật mình, vội vàng nói:
– Bản tọa chỉ là, chỉ là nghi ngờ, yêu hầu đó tại sao lại cứu ngươi, đúng chứ? Chuyện này chẳng lẽ không thể nghi ngờ sao? Các ngươi không thấy kỳ lạ à?
Phúc Tinh vươn hai tay nhìn chúng tiên gia ở xung quanh.
Các tiên gia xung quanh lại lắc đầu khua tay, cách xa Phúc Tinh một khoảng.
Phúc Tinh hoảng sợ chỉ về phía Thọ Tinh:
– Chuyện này là Thọ Tinh nhắc tới trước, bản tọa chỉ tán thành mà thôi.
– Chuyện này lão phu nhắc tới lúc nào chứ?
Thọ Tinh vội vàng lùi một bước, nhìn trái nhìn phải, túm lấy một vị tiên gia khác ở bên cạnh:
– Chuyện này là hắn nhắc tới trước, lão phu hồi đó đã cảm thấy không thích hợp, Thiên Bồng Nguyên Soái sao có thể thông đồng với địch chứ?
– Sao lại là ta? Ta… Ta từ đầu tới cuối đều không nói câu nào mà!
Tiên gia vô tội đó hét lên.
Cục diện loạn cào cào cả lên.
Thiên Bồng hít sâu một hơi, lặng im nhìn, nhìn cái đám thiên thần như mấy tên hề đang đùn đẩy lẫn nhau.
Y chậm rãi quay người, nhìn về phía Ngọc Đế trên cao, nhẹ giọng nói:
– Nếu chúng tiên đều không muốn hỏi. Vậy Thiên Bồng muốn biết, bệ hạ muốn hỏi sao?
Tất cả âm thanh đều ngưng bặt.
Giờ phút này đây, chúng tiên đều câm như hến, ai cũng ngước mắt, ánh mắt qua lại giữa Ngọc Đế và Thiên Bồng, nhưng không ai mở miệng ngăn cản y.
Na Tra lặng lẽ rụt vào trong đám người, vừa vặn đứng ngay bên cạnh Thái Bạch Kim Tinh.
Trên long ỷ, Ngọc Đế vẫn ngồi yên lặng. Trầm mặc một lúc lâu, Ngọc Đế nhấp một ngụm trà:
– Chuyện này, chẳng lẽ làm một Nguyên soái, ngươi thấy không nên cho trẫm, cho Thiên Đình, cho các tướng sĩ một lời giải thích sao? Tại sao mỗi lần ngươi đối chiến với yêu hầu kia đều thất bại? Tại sao yêu hầu kia lại cứu ngươi vào lúc ngươi sắp chết? Tại sao lại chỉ cứu mỗi mình ngươi?
Đôi mắt hạc của Ngọc Đế híp thành một đường chỉ, nhìn chằm chằm Thiên Bồng không chớp mắt.
Tất cả tiên gia đều kinh ngạc nhìn về phía Ngọc Đế.
Thái Bạch Kim Tinh cười bất đắc dĩ, vẫn là dáng vẻ chuyện không liên quan tới mình.
Na Tra gấp rồi lại gấp phong thư lại, cất vào bên hông.
Hai mắt Thiên Bồng mở to, ngơ ngác đứng đó.
Cả điện Linh Tiêu, lặng im không một tiếng động.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
…
Sóng biển tập kích dọc theo mỗi một góc bờ Bắc Hải. Mây đen mang theo tia chớp bao phủ toàn bộ Bắc Câu Lô Châu.
Giữa không trung không có mặt trời, cỏ cây vẫn không khô héo.
Địa phủ đã hoàn toàn thất thủ. Đám hồn phách lượn lờ trên nhân gian. Ác hồn thì gào thét trong các góc hẻo lánh.
Cả thế giới đều điên cả rồi.
Trên đường núi nối tiếp với các thành thị đều đầy ắp người.
Vì sợ hãi, tất cả mọi người đều dọn nhà chạy trốn, nhưng dù họ có chạy trốn đến đâu, đều không thể thoát khỏi cơn ác mộng này.
…
Bắc Hải.
Bốn thanh kiếm nối tiếp nhau bị bắn ngược về lại, lơ lửng bên cạnh Thông Thiên Giáo Chủ.
Khỉ Đá duy trì trạng thái ba đầu sáu tay, thở hổn hển nhìn chằm chằm Thông Thiên Giáo Chủ.
Đôi mắt hắn đã dần biến thành màu đỏ thẫm.
Hắn trợn tròn mắt, dồn hết sức lực gào lên:
– Tới đi, sao lại không tới nữa hả?
Giọng nói đó vừa ra đã vượt qua tất cả mọi âm thanh giữa trời đất. Lông tơ trên người hắn đều dựng đứng cả lên. Những tia chớp nhỏ bé chạy dọc theo chúng.
Hắn của giây phút này đây, đã sớm rơi vào trạng thái nửa mất khống chế.
Thông Thiên Giáo Chủ vươn tay nắm một trong bốn thanh kiếm, ánh mắt chậm rãi lướt qua.
Trên lưỡi kiếm phóng ra ánh sáng nhiều màu đã bị đánh hổng lỗ chỗ, đây là chuyện chưa từng có từ ngày kiếm trận thành hình.
– Lão phu không giết chết được ngươi, nhưng nhốt ngươi thì vẫn dư sức.
Tay Thông Thiên Giáo Chủ nhẹ vuốt, lưỡi kiếm đầy lỗ hổng lại khôi phục dáng vẻ ban đầu. Thông Thiên Giáo Chủ cầm kiếm, mang theo ba thanh kiếm còn lại chậm rãi tiến về phía Khỉ Đá:
– Có lẽ ngươi có được ý chí rất mạnh, nhưng dù thế nào đi nữa, lệ khí cũng sẽ đến cực hạn. Đến lúc đó, chính là giờ chết của ngươi!
Thông Thiên Giáo Chủ tiện tay huơ một cái, một luồng kiếm khí màu trắng hình bán nguyệt bắn nhanh ra, lướt qua vai Khỉ Đá, rơi vào mặt biển đằng sau hắn.
Biển cả vốn đang cuộn trào mãnh liệt bị cắt ra thành hai, dù là xoáy nước hay là vòi rồng đều trong nháy mắt bị cắt ngọt. Phải chốc lát sau chúng mới chậm rãi khép lại, khôi phục như lúc đầu.
Thông Thiên Giáo Chủ mặt không thay đổi nhìn Khỉ Đá, vươn tay nắm lấy một thanh kiếm khác. Mấy phép thuật cùng lúc được thêm lên người ông ta, ánh sáng bảy màu chiếu sáng cả chân trời.
Trên mặt Khỉ Đá chậm rãi hiện ra nụ cười. Hắn thè lưỡi liếm liếm Kim Cô bổng của mình, lộ răng nanh, rồi bỗng cười quái dị:
– Vậy thì xem ai chết trước.
Ngay sau đó, hắn trở mình hóa thành một tia chớp tập kích về phía Thông Thiên Giáo Chủ.
Sóng xung kích mạnh mẽ thoáng cái khuếch tán, thổi tan tầng mây đang luẩn quẩn trên trời, chấn động nước biển đang ầm vang dưới chân.
Trong những tia lửa sáng chói, hai cái bóng đan xen vào nhau, qua lại kịch đấu giữa không trung. Kiếm khí thuận tay vẩy ra cắt chém mặt biển như là cắt bánh ngọt.
Bọn họ đánh từ trên trời xuống tới mặt biển, lại từ mặt biển đánh xuống dưới đáy biển, không ngừng nghỉ giây phút nào.
Tất cả mọi thứ đến gần bọn họ, dù là nước biển, là mây khói, hay là nham thạch dưới đáy biển, hoặc là bất cứ sinh linh nào đều sẽ bị phá hủy ngay lập tức.
…
Trong Đâu Suất cung, lại một mảnh vỡ đá Thiên Đạo chậm rãi hóa thành bột phấn, phiêu tán.
Lão Quân ngơ ngác nhìn, qua lúc lâu, chợt chậm rãi bật cười ra tiếng.
– Hủy đi “Vô Vi” của lão phu, các ngươi tốt hơn được gì chứ?
…
Trong Tà Nguyệt Tam Tinh động, Tu Bồ Đề vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Ông cúi đầu nhấp một ngụm trà, thở dài:
– Còn chưa đủ.