Đại Bát Hầu

Chương 14: Ba loại không thu


Đọc truyện Đại Bát Hầu – Chương 14: Ba loại không thu

Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu qua cửa sổ, mùi đàn hương từ trong đỉnh bay ra, chậm rãi hòa vào không khí.

Trong phòng hai người đã ngồi đối diện rất lâu, lặng yên không nói tiếng nào.

Tu Bồ Đề cũng chỉ nhìn, tiếp tục nhìn, tiếp tục nhìn, khiến cho thạch hầu không khỏi toát mồ hôi.

Ánh mắt sắc bén kia tựa như xuyên thấu tâm can hầu tử, vẻ mặt thỉnh thoảng lại có biến hóa.

– Lão đầu này có độc tâm thuật, hắn muốn đọc cái gì đây?

Chuyện Tu Bồ Đề có độc tâm thuật thạch hầu đã sớm biết, cũng đã sớm thông suốt, bằng không lúc quỳ gối trước cửa thạch hầu sao dám nói những lời ấy —— dù sao ngươi không nói hắn cũng biết, không bằng nói thẳng ra.

Nhưng bị người ta ngồi đối diện đọc tâm, cảm giác vẫn vô cùng không thoải mái.

Nhưng nhất định phải được vào môn phái, quỳ gối trên bồ đoàn dù sao cũng tốt hơn quỳ trên thềm đá.

Suốt một năm qua, đầu gối đã quỳ đến mức chai đi rồi.

Cho đến khi mặt trời lặn về phía tây, trăng sáng lên cao, Phong Linh len lén vào phòng thắp đèn, vừa cho thêm hương liệu vào lư hương, Tu Bồ Đề mới đưa tay ra đấm lưng, thu hồi tầm mắt.

– Ngươi giống cái hồ tôn, liền họ Tôn, có câu là đánh vỡ minh ngoan cần ngộ không, nên gọi là Tôn Ngộ Không. Lời này, chính là ngươi nói?

Dứt lời, Tu Bồ Đề ý vị thâm trường cười cười.

– Cái này rõ ràng chính là ngươi nói.

Thạch hầu nghĩ thầm.

– Cũng được, cứ coi như là ta nói. Sau này, ngươi sẽ gọi là Tôn Ngộ Không.

– Tạ ơn sư phụ ban tên!

Tôn hầu tử thức thời ngoan ngoãn dập đầu.

Trao đổi cùng một người có thể đọc được nội tâm của đối phương, loại thống khổ này không lời nào có thể diễn tả. Hầu tử quyết định không thèm nghĩ nữa, một bộ lợn chết không sợ nước sôi.

Dù sao đi một bước tính một bước, xe tới trước núi tất sẽ có đường.

Tu Bồ Đề vuốt vuốt râu dài, cười nói:

– Đầu khỉ nhà ngươi, có biết vì sao vi sư không chịu thu ngươi?

– Đệ tử không biết, xin sư phụ giảng cho.


Hầu tử cung kính đáp.

– Người tu đạo, chính là dòm ngó thiên địa chi sổ, hành vượt giới chi pháp, tu thành, có thể thôi diễn thiên mệnh, thay đổi biến thiên, phất tay hóa mưa, đây là đại năng. Nếu là người thích tranh đấu tàn nhẫn, tất sẽ gây họa chúng sanh. Vì vậy, vi sư có ba loại không thu.

– Hả?

– Tính cách cố chấp, kiệt ngạo bất tuân, không thu. Cao ngạo ương ngạnh, không sợ trời đất, không thu. Mà thứ ba…

Tu Bồ Đề vươn ra ba ngón tay, đếm tới “ba” cố ý dừng một chút, nụ cười đọng lại trên mặt nhìn chăm chú Tôn hầu tử.

– Ừ? “Ba” là..

– Không rõ lai lịch, không thu!

Dừng một lát, Tu Bồ Đề nói tiếp:

– Ba loại này, ngươi nếu chỉ chiếm một hai loại cũng thôi đi, hết lần này tới lần khác đầu khỉ nhà ngươi lại có cả ba. Trong thiên hạ chỉ sợ khó mà tìm ra người thứ hai giống ngươi.

– Cái gì?

Tôn hầu tử mở to hai mắt, trong lòng nói thầm một câu:

– Ta làm sao lại thành không rõ lai lịch?

Tu Bồ Đề phất lên phất trần, hứng thú nhìn chăm chú vào hầu tử, chậm rãi nói:

– Vậy ngươi nói xem, ngươi từ đâu tới đây?

– Ta từ Đông Thắng Thần Châu Hoa Quả Sơn!

Hầu tử thốt lên.

Bất quá hắn lập tức phát hiện không đúng, bởi vì vừa nghe lời này của hắn, nụ cười trên mặt Tu Bồ Đề càng đậm, ánh mắt nhìn hầu tử lại làm cho hắn run lên.

– Nếu ngươi thật tới từ Đông Thắng Thần Châu, lúc này không nên ở chỗ này! Ngươi có biết, ngươi đã đến sớm khoảng ba trăm năm a.

Mặt hầu tử chợt co quắp lại.

Cùng người như thế nói chuyện, tùy thời đều sẽ hư thoát.

– Sư phụ, đừng nói những chuyện không liên quan này nữa, khi nào thì dạy đồ nhi đạo pháp?

Lại yên lặng nhìn chăm chú hầu tử hồi lâu, Tu Bồ Đề chậm rãi quay đầu nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, thản nhiên nói:


– Không nói cũng được, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, ngày mai dậy sớm, vi sư sẽ an bài chuyện ngươi tu tiên cầu đạo.

Lúc lui ra khỏi cửa hầu tử cảm giác trên lưng mình lạnh lẽo.

Rất nhanh, Phong Linh đứng sẵn ngoài cửa liền dẫn hầu tử rời đi, lại di chuyển trong đạo quan nửa ngày mới tới gian phòng an bài cho hầu tử.

Đây là một gian phòng đơn, bên cạnh là phòng bếp, không kề cận với gian phòng của những đạo đồ khác, chỉ có một gian duy nhất, tựa như biểu thị đối đãi đặc thù mà Tu Bồ Đề giành cho hầu tử.

Giúp hầu tử châm lên một chén đèn dầu, Phong Linh lại đặt một bộ đạo bào màu xám chỉnh tề lên trên bàn, cười hỏi:

– Sư phụ đã đặt tên cho sư thúc rồi à?

– Phải.

Hầu tử mạn bất kinh tâm nhìn lướt qua gian phòng, đây là một gian nhà gỗ nhỏ mộc mạc cỡ hai mươi thước vuông, bởi xây dựa vào động, chỉ có một mặt có cửa sổ. Trong phòng đặt một chiếc giường, bên cạnh giường là một chiếc bàn thấp.

Đây là phối trí tiêu chuẩn của thời đại này, không tính là tốt, nhưng cũng không quá khó coi.

– Chính là “Tôn Ngộ Không”?

Phong Linh ngồi xuống trên giường, đẩy trái cây sớm đã chuẩn bị trên bàn tới trước mặt hầu tử.

Hầu tử cũng không khách khí, cầm một quả lê đưa lên miệng.

Thì thầm nói:

– Tất nhiên là Tôn Ngộ Không rồi, chuyện này làm sao có thể sai được.

– Sau này ta phải gọi ngươi là Tôn sư thúc rồi?

Phong Linh cẩn thận hỏi.

– Đừng.

Hầu tử khoát tay nói:

– Ngươi cứ gọi ta là hầu tử, nghe quen rồi. Tôn sư thúc… xưng hô như vậy nghe không tự nhiên.

Hắn vừa dứt lời, vẻ mặt Phong Linh lập tức thoải mái, cười hì hì hỏi:

– Hầu tử, sư tôn đã chọn đạo mạch cho ngươi chưa?


– Đạo mạch? Đạo mạch là gì?

– Đạo gia vốn có có hai mạch, một mạch là hành giả, lấy hành chứng đạo. Một mạch khác là ngộ giả, lấy ngộ chứng đạo. Trong đạo giám mọi người đều chọn ngộ giả đạo, đây là đồ đệ nhập môn phải lựa chọn mà. Làm sao vậy? Sư tôn không nhắc tới ư?

– Không nhắc tới.

Hầu tử lắc đầu.

– Không nhắc tới?

Phong Linh cau mày:

– Các ngươi nói chuyện ước chừng năm canh giờ, làm sao… Chẳng lẽ ngay cả ta cũng không muốn kể ư?

– Lão đầu tử chỉ ngồi nhìn ta, làm ta lạnh cả sống lưng. Nói cũng chỉ có mấy câu.

Phong Linh nghĩ một chút, gật đầu nói:

– Chuyện này trước kia cũng từng có, sư tôn thích đọc tâm, đồ đệ mới nhập môn tất sẽ phải đọc qua một lần, nhưng lâu như vậy lại là lần đầu. Ngươi cứ nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai ta sẽ tới tìm ngươi.

– Được.

Phong Linh đi, chỉ còn lại thạch hầu một mình nằm trên chiếu lạnh.

– Mấy lời vừa nãy là có ý gì?

Hầu tử nghĩ.

Nội dung câu chuyện cùng giọng nói, rõ ràng cho thấy bên trong ẩn giấu huyền cơ.

– Ba loại không thu?

Hầu tử càng nghĩ càng không đúng, chẳng qua hiện tại người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, vô luận bên trong có ẩn giấu điều gì, học xong đạo pháp rồi mới nói.

– Vô luận như thế nào, cuối cùng cũng đã vào được rồi.

Hầu tử vui vẻ cười cười, từ túi áo lấy ra một cây vũ mao màu vàng, nắm trong tay nhìn hồi lâu, nhìn tới nhập thần: “Ngươi nói đúng hay không? Tước Nhi.”

Hồi lâu sau, hắn coi nó như bảo bối cất đi.

Một đêm trằn trọc không ngủ, ngày hôm sau, trời vừa sáng, hầu tử đã thức dậy bắt đầu rửa mặt.

Nếu như trước đây quỳ trước cửa lôi thôi lếch thếch cũng không sao, hiện tại dù sao cũng đã chính thức nhập môn, không thể như vậy được.

Đừng nói đến Tu Bồ Đề, trước mặt các sư huynh đệ khác lưu lại ấn tượng tốt cũng là cần thiết.

Chiếc áo vải mặc trên người vốn lấy từ dưới chân núi, mặc lên người hơn một năm không giặt, bây giờ đã rách nát vô cùng, chỉ cần đưa lại gần liền ngửi được mùi hôi hôi chua chua nồng nặc.

Nghĩ đến rốt cục cũng được sống như “Người”, trong lòng hầu tử không khỏi vui sướng.

Phòng bếp bên cạnh đã thắp sáng đèn dầu, từ khe cửa nhìn vào có thể thấy hai đạo đồ mặc tạp dề bận rộn bên trong, khói bếp nhẹ nhàng thăng lên.


Đi qua phòng bếp, hầu tử trực tiếp đi tới bên giếng nước ngoài nhà múc nước, cũng không để ý nhiều đứng giữa trời tắm táp.

Theo lý thuyết tắm táp giữa trời như vậy vốn là chuyện không ra thể thống gì, cũng may hắn là một con khỉ, lông lá toàn thân đã che kín hết.

Đang tắm một lát thì đạo đồ trẻ tuổi trong phòng bếp chạy ra, kéo thùng nước đẩy cửa, vừa nhìn thấy hầu tử lập tức hoảng sợ chạy về, hầu tử loáng thoáng nghe được hai người trong phòng bếp đang đàm luận về mình.

Với hầu tử chuyện bị người bàn luận đã thành thói quen, cũng không muốn quản làm gì, điềm nhiên tắm rửa sạch sẽ.

Lúc này, trên hàng lang lầu các nơi xa có một vị đạo sĩ trung niên râu dài đứng chắp tay, xa xa quan sát hầu tử.

Người này mặc đạo bào màu xanh, tóc dài đen nhánh, nhưng hai bên tóc mai đã hoa râm, khóe mắt có nếp nhăn, ống tay áo có thêu một chữ “Vân” màu vàng, nhìn khí vũ có thể đoán được địa vị của hắn cực cao.

Ở bên cạnh hắn, một đạo sĩ trẻ tuổi khom người nói:

– Sư phụ, đó chính là đồ đệ mà sư tôn thu nhận hôm qua.

– Đầu khỉ này quỳ ở ngoài cửa đã suốt một độ xuân thu, vi sư cũng đã gặp mấy lần, chẳng qua…

Đạo sĩ trung niên khẽ nheo mắt lại, hồi lâu sau mới giãn ra, thở dài nói:

– Ngay cả độc tâm thuật của vi sư cũng không có hiệu quả, sao có thể tin nổi. Ở ngoài cửa quỳ suốt một năm cũng không rời đi, có thể thấy được hầu tử này chấp niệm sâu đậm. Tâm tính như vậy… Sư phụ vì sao lại thu làm đồ đệ, còn là nhập thất đệ tử, thật sự làm cho người ta khó hiểu a.

Đạo sĩ trẻ tuổi cúi đầu nhẹ giọng cười nói:

– Theo ta thấy, chẳng qua là sư tôn nhất thời nổi hứng, đợi…

Đạo sĩ trung niên trừng mắt, đạo sĩ trẻ tuổi vội vàng ngậm miệng.

Đạo sĩ trung niên chậm rãi ngửa đầu nói:

– Vi sư là sư huynh của hắn, mắng đầu khỉ này mấy câu thì cũng không sao. Nhưng ngươi lại nói sư tôn sư thúc như vậy, nếu để cho người bên cạnh nghe được, đừng trách vi sư trách phạt ngươi!

– Cẩn tuân sư phụ dạy bảo! Cẩn tuân sư phụ dạy bảo!

Đạo sĩ trẻ tuổi vội cúi đầu chắp tay.

Đạo sĩ trung niên xoay người chậm rãi đi vào nội thất, hỏi:

– Đầu khỉ này có tên họ chứ?

Đạo sĩ trẻ tuổi vội vàng đi theo:

– Bẩm sư phó, họ Tôn, tên Ngộ Không. Đêm qua Phong Linh đã đến báo danh, nói là do sư tôn đặt.

– À? Hôm nay có phải lên đường nghe giảng?

– Chưa từng nhắc đến chuyện này.

– Không đến cũng được, lão phu cũng được thanh tĩnh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.