Bạn đang đọc Đại Bảo Bối – Chương 99
Chúc Chu nghe ra được, Quan Quan đã hiểu nhầm, bé cho rằng Thời Đường tặng hoa cho anh, anh vui vẻ nhận, đó chính là đang hẹn hò.
Tuy nhiên giò họ đã ở bên nhau rồi, không cần giải thích quá nhiều với Quan Quan, tóm lại đây là chuyện tốt, cứ để bạn nhỏ nghĩ vậy đi.
Không có hại.
Phía Quan Quan, bé nghe được lời Thời Đường nói, thấy hài lòng chỉ cần bé mãi ở bên baba, thì baba làm cái gì bé cũng không phản đối, bởi vì bé tin tưởng baba vô điều kiện, đây là người thân duy nhất đã làm bạn với bé từ khi bé có ký ức tới giờ, là ba của bé, là người bé thích nhất, quan tâm nhất.
Hai cha con lại nói thêm mấy câu đầy tri kỷ, dỗ cho nhóc con rất vui.
Chúc Chu tắm cho bé thơm tho sạch sẽ, vừa nhét con vào chăn, nhóc con đã ngáp một cái, chưa đòi kể chuyện thì đã nhắm mắt ngủ rồi.
Hôm nay bé chơi tới bến, đã mệt lắm rồi.
Chúc Chu ra khỏi phòng ngủ của Quan Quan, ra phòng khách, thấy Thời Đường đang ngồi trên salon đợi anh.
Từ khi hai người yêu nhau, Thời Đường vẫn luôn nhường nhịn Chúc Chu, không yêu cầu anh sang chỗ hắn, bởi vì có Quan Quan nên hắn tự giác sang chỗ anh, đợi anh hết bận sẽ ở cùng hắn.
Ngoan cực kỳ.
Vào lúc này tổng giám đốc tiên sinh không còn vẻ hừng hực khí thế hung hăng, ngang ngược như khi ở công ty nữa.
Là người yêu, Chúc Chu cảm thấy Thời Đường không có chỗ chê, săn sóc bao dung, tuy rằng ít nói mấy lời dịu dàng nhưng từ hành động có thể cảm nhận được sự dịu dàng và quan tâm của hắn, sự khiêm tốn ấy không thể hình dung bằng “trầm mặc, ít nói”.
Có lúc Chúc Chu hơi hoảng hốt, bởi vì rõ ràng họ mới ở bên nhau được một tháng mà thôi, sao ánh mắt Thời Đường lại sâu thẳm như thể họ đã quen nhau từ lâu lắm rồi, cũng đã ở bên nhau thật lâu.
Trong mắt Thời Đường có tình yêu cuồng nhiệt, có sự thân thiết, cũng có vẻ vui mừng kín đáo, cảm giác này khiến trong lòng Chúc Chu hơi hoảng hốt, đương nhiên phần nhiều là vui vẻ, được người yêu thích đương nhiên là một chuyện vui.
Anh đi tới cúi xuống, hôn Thời Đường đang ngửa mặt một cái.
“Hôm nay cảm ơn em vì đã giúp anh.”
Thời Đường cầm lấy tay Chúc Chu, nói: “Mặc dù nói cảm ơn là biểu hiện của sự lễ phép, nhưng giữa chúng ta có thể bở bớt mấy cái này đi.”
Chúc Chu cười, ngồi xuống bên cạnh Thời Đường, hai người chưa nói muốn xem phim gì, mà chỉ rúc vào nhau.
Chúc Chu rất thích ôm Thời Đường, cũng yêu thích cảm giác da thịt cận kề, chẳng hạn như áp hai má lên phần gáy ấm áp của hắn, cảm nhận nhiệt độ của hắn, thậm chí còn không nhịn được mà ngửa mặt cọ lên mặt hắn.
Thời Đường nói: “Có lẽ một tuần nữa là phòng trẻ em của Quan Quan xong cả rồi.
Thật ra cũng không trang trí gì nhiều, chủ yếu là bố trí mấy món đồ lớn, dán giấy dán tường, đổi đồ nội thất.
Anh yên tâm, tất cả đều là đồ sử dụng vật liệu bảo vệ môi trường, không gây ô nhiễm.”
Chúc Chu gật đầu nói: “Đương nhiên là anh yên tâm rồi.”
“Ngày hôm nay anh đã vất vả rồi.”
“Không vất vả, thấy Quan Quan vui vẻ như vậy, anh thật sự không thấy vất vả chút nào.
Hóa ra đứa trẻ nào cũng thích náo nhiệt, trước đây anh cứ nghĩ có những đứa trẻ bẩm sinh đã thích yên tĩnh.” Mà hôm nay anh phát hiện điều ấy không đúng, trẻ con yên tĩnh có thể là do bản thân cha mẹ thích yên tĩnh, bất tri bất giác cho rằng con mình chỉ tự do tự tại khi ở trong môi trường yên tĩnh, sợ náo nhiệt, sợ giao tiếp, những nhân tố tố về gia đình và cha mẹ chiếm tỉ lệ rất lớn.
Cũng vì có Quan Quan, vì không muốn Quan Quan trở thành một bé con hướng nội, nên dần già chứng sợ xã hội nhẹ của Chúc Chu cũng dần được con cải thiện, dần thích ứng với xã giao bình thường, tuy sâu thẳm trong nội tâm anh vẫn muốn làm trạch nam.
Đôi khi một người sai khi có con, sẽ vì thay đổi rất nhiều vì con, lúc trước anh không hề biết nấu ăn, sau khi muốn có con mới bắt đầu tìm hiểu kiến thức ở phương diện này, biến anh từ một người chỉ miễn cưỡng biết luộc mì, xào khoai tây sợi, làm nộm dưa chuột thành một đầu bếp nhỏ.
Tuy anh đã thay đổi nhưng những thay đổi đó là do anh cam tâm tình nguyện, mà sự thay đổi ấy cũng giúp cuộc sống sinh hoạt của anh càng tốt đẹp hơn, khỏe mạnh hơn.
Cũng không thể con sống cuộc sống mà một ngày ba bữa thì ít nhất hai bữa là ăn ngoài được đâu nhỉ?
Như vậy anh sẽ không xứng được làm một người cha hợp cách.
Chúc Chu lại hỏi Thời Đường có mệt hay không, có muốn đi nghỉ sớm không.
Thời Đường nhìn Chúc Chu: “Em không mệt, em muốn ở bên anh lâu thêm một chút.”
Chúc Chu bị ánh mắt này hun nóng thêm một chút, lập tức cụp mắt, ôm Thời Đường chặt hơn một chút, Thời Đường nhếch miệng, đưa tay vuốt ve hai má Chúc Chu, nói: “Sao anh không nhìn em.”
Chúc Chu muốn ra vẻ mình rất bình tĩnh, nâng mắt lên nhìn Thời Đường.
Thời Đường hôn lên môi Chúc Chu: “Thật muốn mãi mãi ở bên anh như vậy.” Không nỡ tách khỏi Chúc Chu.
Trái tim Chúc Chu rạp rực, chia sẻ may mắn nhỏ của mình với hắn.
“Đúng rồi, không phải lúc trước em bảo anh chia sẻ video nấu ăn lên mạng sao? Anh đăng lên rồi.”
“Hiệu quả thế nào?” Thời Đường ung dung hỏi, ánh mắt vẫn luôn dừng trên mặt Chúc Chu.
“Đăng lên lâu như vậy, người hâm mộ từ một chữ số đã lên ba chữ số rồi! Có lợi hại không!” Ban đầu anh cứ đăng một mạch nhiều video như vậy lên, chẳng có ai xem, lượt xem cũng chỉ có chừng 10 cái thôi, tích lũy đến giờ có số người hâm mộ đạt tới ba chữ số, lượt xem bình quân cũng tầm bốn chữ số, thậm chí có lúc vượt năm chữ số, trong đó còn có mấy blogger chuyên chụp ảnh tay người khác chia sẻ ra bên ngoài.
Cứ như vậy anh có thêm hơn 100,000 lượt xem, nhưng chủ yếu là lấy video anh làm chế thành GIF đăng lên Weibo, không dẫn link cho kênh của anh nên cũng không tăng tương tác mấy.
Thời Đường nhìn Chúc Chu cười híp mắt chia sẻ lượt người hâm mộ đạt ba chữ số của mình, trong lòng thấy dở khóc dở cười, hắn không ngờ lượt người hâm mộ ba chữ số lại có thể khiến anh vui vẻ như vậy.
“Vậy khi nào thì đột phá bốn chữ số?”
“Nhanh thôi, còn thiếu tầm 10 người nữa thì lên bốn chữ số, tiền hoa hồng sẽ được tăng lên thành 1 ngàn, đến lúc đó anh có thể rút tiền, sau đó mời em và Quan Quan ăn một bữa!” Giọng nói đầy vẻ kiêu ngạo, vẻ mặt có chút tự mãn.
Chúc Chu như vậy khiến bạn không thể nhớ ra anh đã là một người đàn ông chừng 30 tuổi, dù là vẻ ngoài hay tính cách, anh đều khiến người ta có cảm giác như anh chỉ là một cậu bé lớn xác.
Thật ra thu nhập đạt 500 là có thể rút được rồi, nhưng Chúc Chu không vội, muốn đợi tròn 1000 mới rút, đây là thành quả của anh của anh bấy lâu nay đó nha.
Đừng tưởng ít, ít thì vẫn là quả, ăn vẫn ngọt.
Trong khoản thu nhập này, một phần là phần thưởng của website, còn có lượt truy cập của video, còn cả phần thưởng nữa, là ba thứ này gộp lại.
Còn có đội ngũ trên mạng gửi tin cho Chúc Chu muốn ký hợp đồng với anh, nói các loại hoa hồng, phúc lợi sau khi ký kết, mở rộng tiền đồ cho anh, giúp anh tăng thu nhập tăng bao nhiêu lần, chỉ lả phải chia phần trăm, phần trăm cũng không thấp.
Chúc Chu thấy mình làm vì sở thích là chính, không muốn dựa vào nó để kiếm tiền, cho nên anh cũng có hứng thú với lời mời của họ.
“Không tồi, em tin rằng anh sẽ còn làm tốt hơn nữa, lượng người hâm mộ cũng sẽ càng ngày càng nhiều.” Có câu ‘Vàng thì sẽ sáng’, vấn đề chỉ là thời gian thôi.
Có những người có thể tỏa sáng chói mắt, dù ở đâu thì cũng có thể nổi tiếng, mà có những người yêu cầu bạn phải cẩn thận thưởng thức, từ từ cam rthuj, sau đó bạn mới có thể hiểu rõ và thưởng thức tác phẩm của người đó.
Là một thương nhiên, xét từ khía cạnh làm kinh tế, Thời Đường cảm thấy Chúc Chu đáng được ghi nhận, bởi vì video nấu ăn của anh rất ngắn gọn, súc tích, dễ dàng hấp dẫn người khác, món ăn cũng đơn giản dễ hiểu, âm thanh, bố cục và công thức nấu anh, thậm chí là âm nhạc đều chứng minh thường thức và trình độ của anh.
Thời Đường nói xong còn bồi thêm một câu: “Weibo của em có thể theo dõi tài khoản của anh không?”
Chúc Chu cũng có Weibo, lần nào đăng video lên mạng anh cũng chia sẻ về Weibo của mình, Weibo cũng có lượt theo dõi đạt bốn chữ số, tốc độ tăng lên từa tựa trên website.
Chúc Chu cũng không có để ý nhiều lắm, cũng không tính toán nhiều, nói ngay: “Đương nhiên là được rồi, em theo dõi anh thì có lợi cho anh lắm, có khi người theo dõi em còn sang bớt chỗ anh ấy chứ.”
Thời Đường nói: “Được rồi, giờ em đi theo dõi anh, tên Weibo của anh là gì?” Lúc trước hắn có đi tìm tên Chúc Chu trên mạng nhưng không tìm được gì.
Chúc Chu nói: “Anh không dùng tên thật, nickname trên mạng của anh là “Baba của Quan Quan’, em cứ tìm là thấy.”
Nghe ‘Baba của Quan Quan’, Thời Đường tỉnh ngộ ngay, hóa ra là vậy.
Tìm kiếm, theo dõi, chia sẻ, liền một mạch.
Xong xuôi đâu đấy, có thể do hôm nay Quan Quan ngủ rất sâu, Chúc Chu nghĩ một lúc, không để Thời Đường về nhà luôn mà hỏi một câu
“Em có muốn vào xem phòng ngủ của anh không…” Ở bên nhau chưa lâu, nhưng cũng không ngắn, thế mà vẫn chưa mời hắn vào thăm thú lần nào.
Sao mà Thời Đường từ chối được chứ, tuy bây giờ hắn rất muốn đăng ký một tài khoản để tên là “Cha của Quan Quan” nhưng tạm thời gác lại chuyện này cũng được, Chúc Chu mời hắn vào xem phòng ngủ của anh, sao mà hắn bỏ lỡ được?
Giữa người yêu với nhau, mấy hoạt động như vậy ít nhiều gì cũng có thể khiến người kia thay lòng đổi dạ.
Chúc Chu cũng chuẩn bị kỹ càng rồi.
Thời Đường hứng lên, nhưng hắn cũng hiểu rõ, nếu như Chúc Chu không muốn thì chắc chắn hắn sẽ không cưỡng ép anh.
May mắn thay, mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, hôm sau, 7 giờ sáng Thời Đường mới rời khỏi phòng Chúc Chu.
Chúc Chu để hắn đi trước, không muốn để Quan Quan phát hiện, bé con còn nhỏ, đương nhiên có thể kín đáo chút nào hay chút ấy.
Thời Đường rất dịu dàng, tuy lâu rồi Chúc Chu không làm mấy chuyện đó nhưng cũng không thấy quá khó chịu, hai người rất hòa hợp, Thời Đường còn dịu dàng hỏi cảm thụ của anh, sau đó điều chỉnh từng chút một.
Sau khi Thời Đường rời đi, Chúc Chu lại ngủ thêm một lát.
Thời Đường bảo hôm nay hắn sẽ không tới công ty, chủ động muốn biểu hiện một chút, chuẩn bị bữa sáng cho hai ba con.
9 giờ, Thời Đường bày bữa sáng ra bàn, đi gọi Chúc Chu vừa ngủ dậy.
Khi gõ cửa phòng Quan Quan, nghe được tiếng bé lanh lảnh đáp lại.
“Con tỉnh rồi đây!”
Thời Đường vừa gọi Chúc Chu thì anh đã tỉnh, anh nghe tiếng Thời Đường và Quan Quan nói chuyện với nhau, sau đó rời giường rửa mặt, đi ra xem Quan Quan.
Mở cửa ra xem, nhóc con còn đang nằm lì trên giường nghịch đồ chơi, tự biên tự diễn, không ai gọi bé thì bé cũng chẳng rời giường đi tìm ai.
Nhìn thấy Chúc Chu, Quan Quan mới nũng nịu nói: “Baba, con muốn đi tiểu!” Nói xong bé lại thấy Thời Đường đứng phía sau, rất là ngạc nhiên, lần đầu bé thấy Thời Đường vào buổi sáng, có thể không ngạc nhiên sao?
Chúc Chu vẫn mặc áo ngủ, bất đắc dĩ đi tới, “Biết ngay là con lười xuống giường mà, nếu ba không tới thì con định nhịn mãi à?”
“He he —— baba bế!” Quan Quan không phản bác, lười biếng đưa tay muốn Chúc Chu bế bé.
Thủ tục làm nũng bám giường vào sáng sớm này Chúc Chu đã quen từ lâu rồi.
Anh vội dỗ Quan Quan, cũng quên luôn lần đầu của hai người phải có vẻ mặt thế nào, vượt qua giai đoạn ngượng ngùng lúng túng một cách rất tự nhiên.
Thời Đường rất hưởng thụ những lúc như vậy, nhìn Chúc Chu đi tới đi lui chăm sóc Quan Quan, chỉnh tóc tai cho con, cài khuy áo, sau đó giục Quan Quan đi giày, giống như họ đã sinh sống cùng nhau từ lâu rồi, hành động cử chỉ tự nhiên như thường lệ, Thời Đường còn đưa khăn mặt giúp nữa, điều này cho hắn cảm giác mình được tham dự vào.
Thời Đường đi cạnh hai ba con, cùng nhau sang nơi hắn ở, chỉ có một cảm giác.
Hắn thích trạng thái hiện tại.
Vô cùng, vô cùng, vô cùng, vô cùng thích..