Bạn đang đọc Đại Bảo Bối – Chương 59
Trong mắt Quan Quan, từ lâu Thời Đường đã là người nhà mình rồi, cho nên bé không ngại nói cho Thời Đường biết bí mật nhỏ của mình.
Thời Đường thường xuyên đón bé tan học, tình bạn giữa trẻ nhỏ và người lớn cũng nhờ sự ỷ lại vào người lớn mà bồi đắp nên.
Ngoài tiếp xúc với cô giáo và bạn cùng lớp ở vườn trẻ ra thì ở nhà có hai người bé nhìn thấy nhiều nhất, một người là baba, người còn lại chính là Thời Đường.
Thời Đường rất tốt với bé, còn đón bé tan học, cho nên theo một lẽ dĩ nhiên sẽ được bé xếp vào trong “trận doanh” bên mình.
Bé không rõ chuyện Thời Đường là ông chủ của baba lắm nên không thấy bị giới hạn.
Chuyện này Lam Lam cũng biết, không chia sẻ với Quan Quan được, cho nên vừa thấy Thời Đường là bé đã muốn nhắc tới chuyện này với hắn.
Quan Quan nói xong còn nhìn Thời Đường đầy hứng khởi, nói: “Cháu có thể có thêm một baba đấy nha!”
Thời Đường xoay cái cốc trong tay, nói: “Cháu muốn có thêm một baba sao?”
Quan Quan đặt mông ngồi xuống ghế salon, dựa ra sau, dáng ngồi như ông cụ non, “Baba thích thì cháu cũng thích, bởi vì cháu yêu baba mà.” Câu trả lời này rất chu đáo, hoàn toàn là nghĩ cho Chúc Chu, không giống lời một đứa trẻ sẽ nói, nhưng chính bé đã nói như vậy với giọng điệu bi ba bi bô, giống như bé đã suy nghĩ chuyện này thật nghiêm túc cẩn thận vậy.
Từ lời nói hắn có thể thấy được Quan Quan vô cùng vô cùng yêu Chúc Chu, cũng quan tâm đến anh, nếu không đã không nói như vậy.
Lúc trước Thời Đường cảm thấy trẻ con đều thật ấu trĩ, không hiểu chuyện, nhưng thấy Quan Quan biết cân nhắc cho Chúc Chu như vậy, hắn lại thấy hơi cảm động.
Sau khi quen biết Quan Quan, hắn đã bỏ bớt chút thành kiến đối với trẻ con.
Hóa ra mỗi một đứa trẻ đều có dáng vẻ riêng, không phải đứa trẻ nào cũng không hiểu chuyện, nghịch như khỉ.
Sau đó Quan Quan nói gì hắn cũng không nghe lọt tai nữa, bởi vì trong đầu hắn chỉ có chuyện Chúc Chu xem mắt thôi.
Thời Đường biết “cảm giác khó chịu” là như thế nào.
Trong lòng rầu rĩ, anh chàng đầu bếp đang bận rộn trong bếp nhà mình kia, chẳng mấy chốc nữa sẽ thu dọn đồ đạc đến nơi khác sinh sống, rửa tay nấu canh cho người khác, từ nay về sau hắn lại phải trải qua quãng ngày mỗi hôm đổi một đầu bếp khác nhau.
Hắn còn chẳng có lí do gì để ngăn cản, hắn dựa vào cái gì để ngăn người khác đi hẹn hò, thậm chí là kết hôn chứ?
Cũng sau chuyện này Thời Đường bắt đầu suy nghĩ tới một chuyện.
Đó là làm thế nào để Chúc Chu vĩnh viễn ở lại cạnh hắn, hắn được ăn đồ anh nấu, còn được nhìn thấy Quan Quan đáng yêu.
Con người không thể cứ máu lạnh vô tình, Quan Quan có tình cảm với Thời Đường, Thời Đường cũng không ngoại lệ, tuy trong mắt hắn tình cảm ấy rất nhỏ nhoi, nhưng nó có tồn tại.
Hắn tình nguyện trông Quan Quan, tuy chuyện ấy có liên quan đến Chúc Chu.
Hắn trầm tư suy nghĩ, nhưng chẳng thể nghĩ ra biện pháp nào hoàn mỹ cả.
Điều ấy khiến cho hắn trở nên lầm lì suốt bữa sáng.
Hắn không ngờ chuyện này lại làm khó hắn.
Trong cuộc đời hắn, có rất ít chuyện có thể làm khó hắn.
Nhưng không sao, hắn tin mình có thể tìm được biện pháp giữ Chúc Chu lại.
Có lẽ trong năm nay hắn nên xét đến việc tìm một đầu bếp khác.
Thời Đường giỏi suy tính được mất, luôn mưu tính lợi ích cho mình cũng không định nghĩ quá sâu, hắn thấy mình không muốn từ bỏ tay nghề nấu ăn của Chúc Chu.
Tối đó khi Chúc Chu đang ăn cơm, Lam Hòa Trần gửi tin nhắn cho anh.
“Mẹ tôi đang nhìn tôi chằm chằm, để ý từng hướng đi của tôi, sợ tôi lừa bà, cho nên tôi cúi đầu nhắn tin cho anh, anh giả vờ hồi âm cho tôi đi.” cực kỳ thẳng thắn.
Chúc Chu thấy tin nhắn, không nhịn được nở nụ cười, hồi âm: “Được, tối nay bên cậu ăn gì?”
Đợi Chúc Chu trả lời tin nhắn xong, Thời Đường không nhịn được nữa, giả bộ bâng quơ hỏi: “Gần đây có vẻ anh rất bận rộn, mới có chuyện tốt gì sao?” lời dò hỏi không được nhuần nhuyễn lắm, hiển nhiên thường ngày hắn không làm chuyện như thế này.
Chúc Chu có chút ngại ngùng, lắc đầu nói: “Không có gì đâu.” Chuyện của anh và Lam Hòa Trần có chút phức tạp, anh cũng không biết phải nói với người khác như thế nào, nhất là khi đối phương là chủ thuê của anh, chuyện này không tiện để nói cho lắm đâu.
Thời Đường trêu ghẹo một cách cứng ngắc: “Không phải đang hẹn hò đấy chứ?”
Lần này đến lượt Chúc Chu không kịp chuẩn bị, mắt trợn to mấy phần, anh không ngờ Thời Đường sẽ nói như vậy.
Thời Đường thấy biểu tình đó của Chúc Chu, thầm cho rằng đó là vẻ giật mình vì bị hắn đoán trúng, cho nên phải chăng anh đã đến bước hẹn hò rồi?
Nhanh vậy sao?
Thời Đường không kiềm nổi sự rung động trong lòng mình, còn thấy rất khó tin.
Hắn mới đi công tác gần nửa tháng, anh ấy đã ổn định rồi ư?
Mặc dù giờ Chúc Chu ngày càng giao tiếp tự nhiên với Thời Đường, nhưng thỉnh thoảng vẫn có lúc không biết làm thế nào, không biết trả lời câu hỏi ra sao, giống lúc này vậy, anh với Lam Hòa Trần chỉ diễn kịch, nhưng chuyện này quá riêng tư, có cần nói cho chủ thuê biết nguyên nhân thật sự không?
Nhưng nếu không nói, cứ thừa nhận như vậy lại thấy không ổn lắm, phủ nhận thì càng kì.
Trong thoáng chốc, Chúc Chu tiến thoái lưỡng nan, dáng vẻ do dự ấp úng rơi vào mắt Thời Đường lại thành ngầm thừa nhận.
Cảm giác không thoải mái trong lòng Thời Đường càng thêm mãnh liệt, cảm xúc này rất ít khi xuất hiện chỗ hắn, điều ấy khiến hắn không thoải mái, nhưng cụ thể tại sao lại không thoải mái thì hắn nghĩ không ra.
Cảm giác này quá xa lạ, hắn không thể làm gì khác hơn là hỏi vấn đề hắn lo lắng nhất.
“Không biết anh có… vì hẹn hò, mà sau này khi kết hôn thì sẽ từ chức luôn không?” Giọng nói dần trở nên lạnh lùng.
Chúc Chu để đũa xuống, xua cả hai tay, nói: “Không không không, tôi sẽ không bỏ việc đâu.
Đã ký hợp đồng thì sẽ làm đến cùng, cậu yên tâm đi.” như thể nói nhanh hơn chút thì Thời Đường mới tin lời anh vậy.
Thời Đường nghe vậy thì nhanh miệng nói: “Quả nhiên là anh đang hẹn hò.” Nói xong còn nuốt tiếng hừ lạnh lại, hắn dựa vào cái gì mà hừ lạnh?
Chúc Chu há miệng ra, vẻ mặt tái nhợt, giải thích, “Chỉ là đang tán gẫu với bạn bè thôi mà.”
Bởi vì giải thích quá muộn, Thời Đường không tin tưởng lắm, hắn cảm thấy anh chỉ đang khách sáo với mình thôi.
Rõ ràng đã nhận được lời cam đoan không tùy tiện bỏ việc của Chúc Chu, rằng anh sẽ làm đến khi hợp đồng hết hạn, nhưng Thời Đường phát hiện lòng mình vẫn chưa thấy yên ổn.
Cảm giác nôn nóng bủa vây nội tâm Thời Đường, khiến hắn ăn mà chẳng nếm được vị gì, canh như nhạt thếch, món ăn cũng chẳng thơm.
Chúc Chu cũng không còn hợp mắt như trước.
Chỉ có Quan Quan nãy giờ vẫn tập trung ăn cơm là vẫn đáng yêu trước sau như một.
Nhưng làm thế nào mà Quan Quan đáng yêu có thể xóa tan muộn phiền trong lòng Thời Đường chứ?
Mãi đến khi Chúc Chu dọn dẹp xong đưa Quan Quan đi, Thời Đường tắm xong ngồi trong thư phòng vẫn chưa bình tĩnh lại, cả người không có tinh thần.
Chúc Chu đi hẹn hò, hắn lo lắng khó chịu cái gì?
Thời Đường thấy mình thật vô lí.
Mà tại nhà họ Chúc, lúc này sắc mặt Chúc Phạn cũng đang âm trầm, tâm tình có vẻ không được tốt lắm.
Sau lần tan rã trong không vui với Chúc Chu, tâm tình Chúc Phạn vẫn không tốt nổi.
Y không hiểu Chúc Chu nghĩ gì, cuộc sống nhàn nhã tốt đẹp thì không muốn, cứ thích đi làm đầu bếp cho người ta, làm đầu bếp thì làm đi, đến con nhỏ cũng kéo qua.
Trước đây anh ta thiếu tiền cần việc thì y có thể hiểu được, giờ đã có quỹ ủy thác gửi hai phần sinh hoạt phí cho anh và con rồi, anh hoàn toàn có thể chuyển về biệt thự lớn ở, lái xe sang, việc gì phải đi làm người giúp việc cho người khác một cách khổ cực như vậy.
Tô Tuyết Chi thấy tâm trạng con trai mấy hôm nay không tốt, mỗi lần về nhà sắc mặt đều khó coi, tưởng công ty gặp phải nguy cơ gì, kết quả bà hỏi ra mới biết, hóa ra là vì chuyện của Chúc Chu.
“Con nói cậu ta đến nhà người khác làm cơm cho người ta?” Sau khi nghe chuyện, Tô Tuyết Chu cũng giật mình, hơi dịch người, dường như có chút đứng ngồi không yên.
Chúc Phạn uống trà, lạnh nhạt đáp: “Vâng.”
Tô Tuyết Chi nói: “Sao cậu ta lại… Con đã giải quyết chuyện bên quỹ ủy thác chưa?”
“Giải quyết rồi.”
“Tiền không bị cắt mất một phần đâu nhỉ? Vẫn gửi như bình thường chứ?”
“Hết thảy đều bình thường.”
“Vậy tại sao…”
“Có thể là do thích làm cơm cho người khác chăng.” Chúc Phạn nói đầy trào phúng.
Tô Tuyết Chi càng nghĩ càng không yên lòng, tình cảm giữa bà và chồng quá cố dù có tương kính như tân nhưng vẫn hiểu rõ tính cách của nhau, chồng bà cũng tôn trọng từng quyết định của bà, chuyện giáo dục con trai đều nghe theo bà hết.
Chính nhờ sự phối hợp và tôn trọng của ông mà Tô Tuyết Chi chưa từng ỷ vào thân phận mẹ kế mà gây khó dễ cho con riêng của chồng.
Ban đầu là xem mắt rồi kết hôn, sau khi kết hôn mới bắt đầu chậm rãi bồi dưỡng tình cảm, sau khi ông ấy rời đi, Tô Tuyết Chi không thể không thừa nhận mình có tình cảm với người chồng quá cố.
Cho nên bà cũng biết người con lớn này có ý nghĩa thế nào đối với chồng bà.
Sao ông ấy có thẻ chịu để con mình đi làm đầu bếp cho nhà người chứ?
Ông ấy mà biết sẽ hận bà đến chết mất thôi.
Tô Tuyết Chi đứng dậy khỏi ghế salon, nói, “Mẹ phải gặp nó một chút.
Chúc Phạn, chuyện quỹ ủy thác là con làm sai, nếu không sao anh con lại chạy đi làm đầu bếp cho người ta chứ.
Ba còn mà biết thì nhất định sẽ trách chúng ta.”
Chúc Phạn nghe vậy, không lên tiếng.
Tô Tuyết Chi nắm chặt hai tay, càng nghĩ càng sốt ruột, trong lòng như thể đã làm ra chuyện đuối lý mà tự trách không thôi.
Chúc Phạn thấy mẹ mình như vậy, an ủi mẹ: “Con gặp anh ta rồi, đã nói cho anh ta biết anh không cần đi làm đầu bếp cho người ta nữa, nhưng anh ta không muốn từ chức, không muốn rời đi, quyết tâm muốn làm tới cùng.”
Tô Tuyết Chi nói, “Mẹ còn không biết tính tình của con sao? Nhất định là con không nói rõ cho nó, rõ ràng năm ngoái công ty đã có khởi sắc mạnh mẽ, quỹ ủy thác đã có thể gửi tiền đầy đủ, con lại muốn phòng tài vụ hoãn số tiền đó lại.
Mẹ biết tính con, hẳn con cũng không định nuốt chút tiền này, nhưng sao con lại muốn cản việc gửi tiền, cố ý làm khó nó? Con làm như thế, cha con mà biết sẽ thất vọng đấy.” Sau khi biết chuyện Chúc Chu tự đi làm đầu bếp cho nhà khác, Tô Tuyết Chi không thể yên lòng.
Bà nghĩ đến mấy năm nay cuộc sống của mình an nhàn, đứa bé kia lại khổ cực như vậy, vốn tưởng chuyện đã đâu ra đấy thì cuộc sống của cậu ta sẽ không quá kém, không khiến bà phải bận tâm.
Trong lòng Tô Tuyết Chi khó chịu, về phòng ngủ, Chúc Phạn nhìn bước chân vội vã của bà, hỏi: “Mẹ định làm gì vậy?”
“Mẹ phải đi gặp anh con.”
“Đã muộn thế này rồi, hẳn anh ta đã ngủ.
Mẹ muốn gặp thì nên hẹn trước, nếu không anh ta chưa chắc đã có thời gian đi gặp mẹ.”
Tô Tuyết Chi nghe vậy thì dừng lại, quay đầu nói với Chúc Phạn: “Phương thức liên lạc của cậu ta có thay đổi không? Nếu đổi thì con gửi cho mẹ, mẹ hẹn thời gian với nó trước, miễn cho con nói chuyện không thuận tai lại khiến nó không thoải mái.” Hiển nhiên là bà không tin Chúc Phạn có thể nói chuyện với Chúc Chu một cách tử tế.
Chúc Phạn cũng không để sự ghét bỏ của Tô Tuyết Chi vào lòng, vâng một tiếng, nói, “Lát con sẽ gửi cho mẹ.”
Tô Tuyết Chi cúi xuống ôm mèo vào lòng, đi lên lầu, về phòng ngủ của mình..