Bạn đang đọc Đại Bảo Bối – Chương 49
Chúc Chu mang theo cảm giác áy náy không giúp đỡ được gì cho em trai về nhà, nhìn thời gian, từ giờ đến lúc 4 rưỡi đi đón Quan Quan còn một tiếng rưỡi, Chúc Chu sang nhà Thời Đường, kiểm tra nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, xem xem còn thiếu cái gì, xem xong thì mở app đi chợ bổ sung thêm mấy nguyên liệu tối nay cần dùng.
Một giờ cuối cùng anh dùng để xem video nấu ăn, học tập nâng cao tay nghề nấu nướng của mình.
Xem xong còn làm thử cho mình một phần, nếm thử thấy cũng không tệ lắm, để nguội cất tủ lạnh, định bụng để trưa mai cho vào nấu cơm trưa cho mình.
4 giờ 20, Chúc Chu xuống vườn trẻ dưới lầu đón Quan Quan tan học.
Cô giáo chưa nói cho Quan Quan biết anh đã đến, tỏ ý muốn nói chuyện với anh về Quan Quan mấy câu.
Chúc Chu gật đầu đồng ý, hai người ra ngoài hành lang.
Lần đầu tiên Chúc Chu bị cô giáo gọi ra nói chuyện, trong lòng lo lắng, chẳng lẽ Quan Quan đánh nhau với bạn trên lớp? Nếu không thì sao cô giáo lại muốn nói chuyện với anh?
Kết quả là do Chúc Chu cả nghĩ, Quan Quan không đánh bạn, cô giáo cười nói với anh: “Khi Quan Quan học tiết mỹ thuật có biểu hiện rất xuất sắc, thầy giáo cố ý nói với tôi về Quan Quan, cảm thấy phụ huynh cần bồi dưỡng mong muốn ở mặt này cho bé, không nên bào mòn hứng thú của bé.” Cô giáo nửa chào hàng lớp năng khiếu của vườn trẻ, nửa truyền lời của thầy dạy mỹ thuật đã nói với mình.
Quan Quan vẽ rất tốt, cũng rất thích vẽ, trong mười mấy bạn trong lớp thì Quan Quan là nổi bật nhaát, cô cũng đã xem tác phẩm của Quan Quan rồi, thực sự rất đẹp, không nói rõ được nhưng màu sắc rực rỡ tươi tắn, khiến người xem thấy thoải mái, không khen không được.
Chúc Chu lập tức tỏ ý: “Đúng là Quan Quan rất thích vẽ vời, trước lúc chuyển trường bé cũng đi học lớp năng khiếu, nhưng mấy hom trước tôi có nói chuyện lớp mỹ thuật với bé thì bé có chút chống cự.
Tôi nghĩ có thể do mới chuyển trường, còn chưa quen, đợi bé thích nghi thêm mấy hôm, tôi lại nói chuyện với con.
Cô giáo yên tâm, chỉ cần bé thích thì tôi nhất định sẽ ủng hộ con.”
Cô giáo thấy thái độ Chúc Chu rất phối hợp, trong lòng cũng hào hứng, ra hiệu cho lớp phó đi báo cho Quan Quan biết ba đã đến, sau đó lại hàn huyên đôi lời với Chúc Chu.
Quan Quan biết baba đã đến, tạm biệt với Lam Lam, vội vàng chạy ra ngoài tìm Chúc Chu.
Chúc Chu ôm lấy bé, tạm biệt cô giáo, sau đó trên đường về coi Quan Quan thành một cái máy bay nhỏ, trong miệng vừa “Vèo vèo vèo ——” vừa hôm Quan Quan đi từng bước lớn, làm bé thấy mình như đang bay vậy.
Quan Quan vui quá chừng, hô lên: “Máy bay cất cánh đây!” Một đường cười cười nói nói.
Hai ba con vui vẻ về đến nhà, Chúc Chu cho Quan Quan đi rửa tay, sau đó lấy hoa quả đã chuẩn bị từ sớm cho con ăn, không nhiều lắm vì lát còn ăn tối, cho nên hoa quả cũng không có bao nhiêu.
Lúc Quan Quan ăn, anh ngồi bên cạnh, sau đó nói chuyện lớp năng khiếu với Quan Quan.
“Quan Quan, hôm nay cô giáo khen con, nói tranh con vẽ rất tuyệt.
Baba cũng biết con thích vẽ, muốn nói chuyện với con một chút vì sao không muốn đi học lớp năng khiếu, có được không?”
Quan Quan vừa nghe thấy là chuyện về lớp năng khiếu, vốn đang cười híp mắt ăn hoa quả nhìn Chúc Chu lại từ từ quay đi, làm bộ như không nghe thấy lời Chúc Chu, chọc chọc hoa quả trong bát, cầm thìa nhỏ đảo tới đảo lui, có chút mất tập trung.
Chúc Chu bế bé lên đùi, vuốt ve khuôn mặt nhỏ của con, mong bé có thể nghiêm túc với vấn đề này.
Nhưng Quan Quan một mực xụ mặt không nhìn Chúc Chu, Chúc Chu cũng không muốn ép bé, thực sự hết cách, không thể làm gì khác ngoài để bé ăn hoa quả trước, không nói chuyện này nữa.
“Vậy con ăn hoa quả trước đi nhé, baba sang nhà chú xem nguyên liệu nấu ăn sắp giao đến.” Anh đã hẹn giao đồ tới tận cửa.
“Vâng.”
Mấy phút sau, sơ chế nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị đồ nấu canh đã chuẩn bị kỹ càng, còn mấy nguyên liệu xào nấu cũng đã đâu vào đấy, Chúc Chu nhìn thời gian còn sớm, không vội bắt đầu sớm, anh nhẹ chân về nhà mình.
Còn chưa vào nhà, mới đứng ở cửa anh chợt nghe Quan Quan lầm bầm lầu bầu ngồi trên ghế salon, nói đúng hơn là bé đang nói chuyện với Siri trên ipad.
“Siri…”
“Mời nói.”
“Baba đưa con đến lớp mỹ thuật thì có phải sẽ không cần con nữa không.” Nghe giọng thì thấy có chút tủi thân.
“Bạn không thích học lớp mỹ thuật sao?” Giọng Siri luôn có cảm giác máy móc.
“Con có thích, nhưng con sợ sẽ thật lâu thật lâu không thấy được baba…”
“…” Có vẻ Siri không biết nên trả lời Quan Quan thế nào, một lát sau mới cứng nhắc đáp: “Không đâu, baba sẽ vĩnh viễn yêu chúng ta.”
“Được rồi.”
Đoạn đối thoại kết thúc.
Chuyện thì đã kết thúc, nhưng thật lâu sau Chúc Chu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Cuối cùng anh cũng biết tại sao Quan Quan lại không muốn đến lớp mỹ thuật, rõ ràng là bé thích như vậy, nhưng lại cứ chống cự.
Bé sợ phải ở lại vườn trẻ quá muộn, một lần nữa trở thành bạn nhỏ bị đón về cuối cùng, chờ anh đến trong cô độc.
Chúc Chu thế nào cũng không ngờ hóa ra con trai của anh còn mềm mại yếu đuối hơn anh nghĩ.
Một cảm giác đau lòng bỗng tập kích anh, khiến hai má Chúc Chu bỏng rát, viền mắt hơi đỏ lên.
Anh đau lòng cho con trai của mình, anh không nghĩ rằng nội tâm Quan Quan lại bất ăn tới vậy.
Bé không có cảm giác an toàn, Chúc Chu có thể cảm nhận được.
Chúc Chu không định để con nhìn thấy cảm xúc bất ổn, đứng ngoài điều chỉnh một hai phút.
Anh đè sự chua xót trong lòng xuống, thu hồi lại nước mắt, hô hấp cũng điều chỉnh xong, tâm tình ổn định lại rồi mới cười đi vào huyền quan, vừa chào hỏi vừa đổi giày.
“Bảo bối, ăn xong hoa quả chưa con?”
Quan Quan đặt ipad xuống, ăn nốt miếng lê tuyết cuối cùng rồi đáp: “Ăn hết sạch rồi ạ.” Bé cầm cái bát rộng lên quơ quơ, giống như chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra, tất cả vẫn như thường.
Khi Quan Quan cầm bát không cho anh nhìn, trái tim cha già của Chúc Chu thiếu chút nữa là rơi vỡ đầy đất, may mà anh kịp ổn định lại.
Việc này dẫn đến tối đó anh làm cơm cho Thời Đường mà tâm tình có chút không yên.
Trước mặt Quan Quan anh còn giữ được vẻ mặt tươi cười, vừa xoay người anh đã muốn thở dài, nhưng anh nhịn được.
Đương nhiên Thời Đường cũng phát hiện ra sự biến hóa của anh, bởi vì anh hôm nay không giống với trạng thái thoải mái vui vẻ khi trước, kém hơn rất nhiều, bảo hắn không nhận ra cũng khó.
Lúc Quan Quan đang ngồi vẽ không phòng khách, Thời Đường đi vào bếp, chủ động hỏi anh có phải có chuyện gì hay không.
Kỳ thực trong lòng Thời Đường cũng có chuyện.
Hôm nay hắn nhìn thấy Chúc Chu vào văn phòng đã phát hiện vẻ khác thường của Chúc Phạn rồi.
Người kia vốn đang trò chuyện vui vẻ với hắn, vừa thấy Chúc Chu thì ánh mắt cứng lại, tuy rất nhanh đã che giấu đi nhưng hắn vẫn bắt được.
Sau đó Chúc Phạn xuống lầu, hắn ăn cơm, ăn cơm xong còn cố ý đến sân thượng dưới lầu hút thuốc, tiếp đó liền thấy được xe Chúc Phạn đỗ dưới lầu vẫn không hề rời đi.
Cứ vậy qua mấy phút, Chúc Chu xuất hiện.
Hai người nói chuyện với nhau mấy phút, Chúc Phạn có vẻ như có chút tức giận, quay người rời đi, Chúc Chu đứng tại chỗ trong chốc lát rồi mới đi vè phía ga tàu điện ngầm.
Điều này làm Thời Đường suy tư hồi lâu, rõ ràng là việc tư của người khác, nhưng Thời Đường không có cách khiến mình không nghĩ về nó nữa.
Hắn phát hiện bây giờ mình rất lưu ý đến Chúc Chu, sau chuyện của Diệp Hàng hắn luôn lo lắng rằng Chúc Chu sẽ “phản bội” hắn, lại thêm chuyện lần này của Chúc Phạn, Thời Đường lại lo lẽ nào hắn nhìn nhầm, Chúc Chu thực sự là gián ddiệp thương mại theo phong cách riêng.
Nhưng hắn tiếp xúc với đối phương đủ lâu, người ta cho hắn một cảm giác là một baba tính cách trì độn, suy nghĩ đơn giản lại nấu ăn ngon, không hề có chút khôn khéo nào, có thể làm gián điệp được sao?
Chẳng lẽ lại là siêu tin tặc thủ đoạn cao siêu, diễn viên diễn giỏi còn thêm tay nghề nấu ăn cũng rất tuyệt?
Nếu như là mấy điểm trên thì hắn đáng bị trộm mất tư liệu, dù sao đối phương cũng chuyên nghiệp đến độ đến con cũng mang theo, ký hợp đồng, còn đến ở nhà của hắn, mà còn đăng ký chứng minh thư của mình và con, bất cứ lúc nào cảnh sát cũng có thể kiểm tra.
Thông qua tư liệu có thể xác thực hai người thực sự là cha con.
Thời Đường không muốn suy diễn cho việc thêm phức tạp, tạm thời đè sự nghi ngờ xuống, hay là hỏi Chúc Chu xem có chuyện gì muốn nói hay không đi.
“Anh làm sao vậy?” Thời Đường đã quen ra vẻ bề trên với người ben cạnh, cho nên việc hỏi han cũng ra vẻ như không quan tâm, cũng hi vọng cấp dưới của mình có thể đáp lại, báo rõ chuyện đã xảy ra.
Chúc Chu cũng không bận tâm thái độ cao cao tại thượng của Thời Đường, chỉ không ngờ Thời Đường sẽ hỏi anh, lập tức nói xin lỗi: “Không có việc gì, chỉ là mấy chuyện liên quan đến con có chút quấy nhiễu thôi, sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ nấu cơm, món cuối cùng xào xong ngay đây.”
Thời Đường nói: “Chuyện con quấy nhiễu?” Hắn nghe xong càng thấy có hứng thú.
Chúc Chu liếc mắt nhìn Thời Đường đứng cạnh không có ý rời khỏi, hạ giọng không muốn để Quan Quan ngoài phòng khách nghe thấy, nhỏ giọng nói: “Đúng thế, Quan Quan vốn thích vẽ vời, mà lúc trước tôi thường gửi bé ở lại muộn, lúc nào cũng đến đón bé cuối cùng.
Bé có chút chống cự, có bóng ma trong lòng, cho nên tình nguyện không đi học lớp mỹ thuật cũng không muốn xa tôi quá lâu.
Tôi còn muốn đăng ký cho bé lớp ngoại ngữ, lớp ngoại ngữ ở đây chất lượng rất cao, tôi không muốn để con bỏ lỡ.” Làm cha mẹ đều muốn con mình học thêm một chút, đặc biệt là khi tư chất của con không tệ.
Thời Đường xoa cằm ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Lớp mỹ thuật với ngoại ngữ mấy giờ thì xong?”
“Lớp chồi 4 rưỡi tan học, ở giữa nghỉ ngơi 30 phút, 5 giờ bắt đầu học lớp mỹ thuật, học tới 5 giờ 40, nghỉ 30 phút rồi học tiếng anh, chơi một lúc, uống chút nước, 7 giờ phải tới đón.” Mà 7 giờ vừa hay là lúc Chúc Chu đang bận chuẩn bị bữa tối, tất nhiên sẽ phải để Quan Quan ở vườn trẻ đợi một lúc, ít nhất phải đến khi Chúc Chu làm xong cơm tối cho Thời Đường, chừng 7 rưỡi, có khi là 8 giờ.
Thời Đường nói: “Nếu anh không ngại thì tôi có thể giúp anh đón Quan Quan.
Vừa hay tầm 6 rưỡi, 7 giờ là tôi về đến nhà, nếu có chuyện không về được, không đón kịp thì anh có thể tạm dừng công việc trên tay đi đón bé về.
Có vẻ thế rất hoàn hảo đấy.” Không biết còn tưởng hắn đang phân tích biểu đồ báo cáo hàng quý, thái độ rất nghiêm túc.
Chúc Chu còn không nghĩ có thể làm như vậy, hơn nữa nếu để Thời Đường đi đón thì anh không lo lăng bao nhiêu, có thể là thái độ kính nể với mấy phần tử tri thức tinh anh, cùng với việc lúc trước đối phương đã cứu anh, cho nên anh cũng tín nhiệm người ta hơn, nhưng chủ yếu là sợ khiến cho đối phương thêm phiền.
“Như vậy sẽ không làm phiền ngày chứ?” Mỗi lần Chúc Chu tỏ thái độ cẩn thận từng li từng tí đều nhịn không được mà thêm kính ngữ, kỳ thực còn tăng khoảng cách giữa hai người, không đủ thân thiết.
Vậy mới nói, ở phương diện đối nhân xử thế Chúc Chu thực sự không am hiểu gì, có lúc lại đắc tội với người ta qua lời nói.
Cũng may Thời Đường chỉ quan tâm đến đồ ăn, không tính toán với chuyện này..