Đọc truyện Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy – Chương 55: Mommy ơi, daddy đang ở bên trong
Diệp Tri Thanh nhìn Trạm Kình một cái, sau đó lấy di động của hắn đưa tới. Trạm Kình không nhận, hắn nói mật khẩu cho Diệp Tri Thanh và để cô hỗ trợ gọi điện cho Tề Tiến. Ánh mắt của Diệp Tri Thanh nhìn Trạm Kình hơi hơi đổi, cô không ngờ tới Trạm Kình có thể nói cho mình biết mật khẩu di động của hắn, cũng không nghĩ hắn có thể để cô động vào những nơi lưu giữ bí mật như điện thoại. Diệp Tri Thanh ngay lập tức nhập mật khẩu rồi tìm số của Tề Tiến bấm gọi, sau đấy cô bật loa ngoài, đưa điện thoại tới bên miệng Trạm Kình.
Tề Tiến rất nhanh bắt máy, Trạm Kình như cũ không có bất kì phòng bị nào với cô. Hắn ngồi nói một chút chuyện về tập đoàn Kình Thiên với Tề Tiến, trong đó còn có rất nhiều việc cơ mật.
Diệp Tri Thanh hơi nhướng mày, cô nhìn Trạm Kình thật lâu, lại thấy hắn một chút cũng không có ý muốn tránh cô. Diệp Tri Thanh liền đi đến bên cạnh ngồi xuống, lấy ra điện thoại của mình, ngón tay của Diệp Tri Thanh lướt nhanh ở trên mặt điện thoại.
Mắt Trạm Kình liếc nhìn Diệp Tri Thanh mấy lần, đáy mắt lại hiện lên tia sáng. Hắn tiếp tục nói những công việc cơ mật trước mặt Diệp Tri Thanh, không có chút kiêng dè gì. Nói chuyện công việc xong, Trạm Kình lại nói muốn Tề Tiến tự mình đi đưa Trạm Thừa tới cho hắn.
Cuộc điện thoại vừa kết thúc, phòng bệnh liền rơi vào trầm mặc, cả không gian to lớn lại vô cùng an tĩnh. Tuy nhiên điều đó không làm người ta căng thẳng, ngược lại, nó đem lại cảm giác an bình cho cả Diệp Tri Thanh và Trạm Kình.
Trạm Kình ghé vào bên giường, nhìn Diệp Tri Thanh ở một bên im lặng lướt điện thoại. Cô cúi đầu, tóc của cô sau khi rời giường cũng chưa búi lên mà nhẹ nhàng vén sau tai. Mái tóc buông xõa và gương mặt thanh lãnh của Diệp Tri Thanh khiến cho cô càng thêm nhu mì.
Ánh đèn nhu hòa chiếu lên người cô, khiến cho cả người Diệp Tri Thanh được phủ một tầng ánh sáng mềm mại. Trạm Kình liền cảm thấy, lúc Diệp Tri Thanh nhu hòa an tĩnh như vậy lại càng thêm đẹp mắt.
Hắn lẳng lặng quan sát Diệp Tri Thanh, cả người vô cùng hưởng thụ khoảng thời gian ấm áp này.
Giờ phút này Trạm Kình đã rõ vì sao Trạm Thừa lại vô cùng yêu thích Diệp Tri Thanh. Cô gái này tuy rằng hơi lạnh lùng, nhưng khi cùng cô ở chung lại vô cùng thoải mái. Trên người cô mang theo loại khí chất khiến người ta an lòng.
Giống như anh và Trạm Thừa vậy, khi ở cạnh cô hai người đều thấy hạnh phúc.
“Đinh linh linh linh…… Đinh linh linh linh……”
Không gian an tĩnh lại một lần nữa bị phá vỡ bởi một tiếng chuông di động. Trạm Kình hơi chau mày, ánh mắt hắn lạnh lẽo đảo qua di động của chính mình, trong lòng khó chịu nghĩ xem đến cuối cùng là ai không biết điều gọi điện thoại vào lúc này?
Hắn đang ngắm Diệp Tri Thanh, rất không muốn nghe điện thoại nhưng lại phát hiện đó là điện thoại của Tề Tiến. Trạm Kình vừa cùng Tề Tiến trò chuyện xong, bao nhiêu nghi vấn đều đã giải đáp cho anh ta. Thế bây giờ Tề Tiến gọi điện cho hắn làm gì?
Trầm ngâm một hồi, Trạm Kình ngước mắt nhìn về phía Diệp Tri Thanh. Không cần Trạm Kình mở miệng nói, Diệp Tri Thanh liền duỗi tay đem điện thoại của Trạm Kình mở giúp hắn.
Điện thoại vừa mới mở, còn chưa đợi Trạm Kình mở miệng, giọng nói của Tề Tiến đã vang lên:
“Boss, tôi vừa mới nói người hầu trong biệt thự chuẩn bị một ít vật dụng hàng ngày của Thừa Thừa thiếu gia. Tôi nói cho bọn họ cậu chủ nhỏ Thừa Thừa sẽ đến bệnh viện ở cùng ngài một đoạn thời gian, thế nhưng người hầu trong biệt thự nói, ước chừng hai mươi phút trước, cô Tri Thanh đã trở về đưa Thừa Thừa thiếu gia đi rồi!”
Làm trợ lý của Trạm Kình, Tề Tiến biết rất rõ rằng Diệp Tri Thanh lúc này đang ở cạnh Trạm Kình, hơn nữa cô cũng đang bị thương, cho nên người đưa Thừa Thừa đi cách đây hai mươi phút không phải là cô. Mà người có thể khiến cho người hầu nhận sai là Diệp Tri Thanh, dễ dàng có thể đưa Thừa Thừa đi, chỉ có một thôi!
Ánh mắt Trạm Kình trở nên vô cùng nguy hiểm. Hắn nở nụ cười lạnh lùng:
“Diệp Tri Vận? Cô ta rốt cuộc đã trở về?”
“Người của chúng ta vẫn luôn chú ý tình huống của cô ta, chỉ là đến bây giờ vẫn không có nhận được tin tức Diệp Tri Vận trở về.”
Giọng nói của Tề Tiến càng thêm trầm, vị tiểu công chúa kia của Diệp gia hình như so với bọn họ tưởng tượng còn thâm tàng bất lộ hơn nhiều.
“A… Vừa trở về liền mang Trạm Thừa đi? Cô ta muốn làm cái gì đây?”
Trạm kình càng nói càng lộ thêm vẻ nguy hiểm. Hắn nhìn về phía Diệp Tri Thanh, cô ấy hiện tại rất bình thản ngồi ở đó. Diệp Tri Thanh vẫn luôn muốn gặp lại người chị gái song sinh sau mười chín năm không thấy, cô rất muốn nhìn xem cô ta hiện tại như thế nào. Cũng thuận tiện nhìn xem, Diệp Tri Vận có phải chính là người phía sau màn kia hay không?
Hiện tại xem ra, người chị gái này hẳn rất chú ý tới cô. Mỗi hành động của cô Diệp Tri Vận đều biết rõ, cô ta cũng biết quan hệ của cô và Thừa Thừa không tồi. Thậm chí Diệp Tri Vận còn có thể gần như hoàn mỹ giả mạo cô để lừa gạt toàn bộ người hầu trong biệt thự, mà toàn bộ những người hầu cùng bảo tiêu đó đều đã trải qua huấn luyện đặc biệt.
Trạm Kình nhìn Diệp Tri Thanh, sát ý trên người hắn hơi hơi dịu đi:
“Trên người của Trạm Thừa có trang bị định vị. Em mở phần mềm trong di động của anh lên là có thể biết được vị trí hiện tại của Trạm Thừa.”
Sau đó Diệp Tri Thanh liền mở ra phần mềm định vị, cô nhìn thấy được vị trí của Trạm Thừa thì hơi ngạc nhiên. Diệp Tri Thanh liền đưa di động cho Trạm Kình nhìn:
“Không cần đi tìm đâu.”
Trạm Kình rũ mắt nhìn thoáng qua, hắn lần nữa lạnh lẽo cong cong môi. Thật đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công. Diệp Tri Vận vậy mà có can đảm tự mình tới tìm hắn, thật là làm tốt lắm.
Diệp Tri Thanh đưa điện thoại di động để ở trước mặt Trạm Kình, cô từ ghế đứng lên, đi lại trong phòng:
“Nếu như anh tạm thời không có việc gì để nói với cô ta. Vậy để tôi giúp anh tìm hiểu người chị gái này của tôi nhé!”
Bỗng nhiên Diệp Tri Thanh lại không khách khí như vậy làm Trạm Kình có hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh cảm xúc đó đã bị sự vui mừng đánh bay. Cô gái nhỏ này bây giờ đã biết dựa vào hắn rồi. Thật tốt quá!
“Tôi có thể làm được. Thế nên nhiệm vụ này cứ giao cho tôi. Tôi bảo đảm có thể để hắn nhìn thấu lớp ngụy trang của chị ta.”
Diệp Tri Thanh phất phất tay với hắn, không nói gì nữa mà trực tiếp đi vào bên trong.
Trạm Kình nhìn theo bóng lưng của Diệp Tri Thanh, ánh mắt hơi đổi. Hắn cho rằng mình đã hiểu rất rõ Diệp Tri Thanh nhưng không ngờ những sự hiểu biết đó của hắn chưa là gì cả, trên người cô còn có rất nhiều bí mật. Điều đó khiến cho Trạm Kình thật sự muốn tìm ra tất cả các bí mật của cô, hắn muốn bản thân có thể là người mà cô có thể chia sẻ những câu chuyện của mình.
Ở ngoài cửa, lão Cổ thấy “Diệp Tri Thanh” mang theo Trạm Thừa đi đến, anh ta lập tức híp mắt lại. “Diệp Tri Thanh” đang đứng trước mặt anh ta đây cùng Diệp Tri Thanh mà anh ta quen vô cùng giống nhau. Trên người cô cũng mang theo khí chất thanh lãnh, cho dù là có quen biết Diệp Tri Thanh, chỉ sợ người đó trong nháy mắt sẽ bị mê hoặc.
Lão Cổ liếc mắt một cái liền nhận ra “Diệp Tri Thanh” đang đứng trước mặt đây chính là hàng giả. Hơn nữa, anh ta cũng nhận ra ngay thân phận của vị “Diệp Tri Thanh” giả này. Anh ta biết giờ này hẳn Diệp Tri Thanh vẫn phải ở phòng bệnh, sao có thể chạy ra đây được. Mà cái vị “Diệp Tri Thanh” giả này còn lộ ra sự mệt mỏi, vô cùng không khỏe của mình rất rõ ràng.
Sự không khỏe này đối với người bình thường có lẽ là không có việc gì, nhưng đối với người đã từng ở trên chiến trường vào sinh ra tử như anh ta, trực giác nhạy bén đã khiến anh rất nhanh nhận ra người trước mặt tuyệt đối có vấn đề.
Lão Cổ lạnh lùng cười, cô ả này vẫn luôn thích chơi mấy cái trò xiếc kia, trước kia như vậy, hiện tại cũng vẫn như vậy. Diệp Tri Vận đúng là ngày càng khiến cho người ta ghê tởm.
Bạn nhỏ Trạm Thừa thấy người tài xế, lập tức hướng anh ta vẫy vẫy tay:
“Chú Cổ!”
Ngay sau đó, Trạm Thừa dùng vẻ mặt vui sướng lôi kéo “Diệp Tri Thanh” đứng bên cạnh thằng bé, hớn hở nói:
“Mommy, daddy đang ở bên trong, chúng ta nhanh vào đi thôi!”