Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy

Chương 50: Cô là hàng giả


Đọc truyện Daddy Tàn Nhẫn Yêu Mommy – Chương 50: Cô là hàng giả

Yết hầu của Mạc Thước Bình như bị ai đó dùng tay bóp chặt, mọi âm thanh đều bị chặn lại ở cổ họng, như thế nào cũng không nói ra được, bà ta mở to hai mắt nhìn há hốc miệng không nói được lời gì, bộ dáng ấy trong thật buồn cười.

Lão Cổ kém xíu nữa không nhịn được cười ra tiếng, trong lòng khẽ giơ ngón tay cái cho Diệp Tri Thanh, đúng là lợi hại, chỉ một câu của cô đã khiến mụ ta câm mồm.

Giọng nói của Diệp Tri Thanh nhàn nhạt và lạnh, nhưng ở trên người cô giống như có một cỗ khí sắc bén khiến người ta sợ hãi, mà không dám làm càn trước mặt cô.

Đồng thời, anh còn cảm thấy một luồng khí rất giống mình phát ra trên người của cô, đó là loại cảm giác của những người từng trải trên chiến trường trên tay dính đầy máu.

Nhưng khí tức đầy mùi máu này của cô cùng hắn không giống nhau, nó có gì đó như cố kiềm ném, vậy mà từ trong ra ngoài làm người ta sợ hãi, còn lộ ra một sự cao quý toát ra từ trong xương cốt, đều đó làm người ta tự cảm thấy xấu hổ.

“Tri Vận? Cuối cùng cậu đã trở về rồi à?” Dương Phái Y nhìn thấy Diệp Tri Thanh đầy ngỡ ngàng, nhưng mà rất nhanh chóng cô ta đã phản ứng lại, “Không phải, cô không phải là, cô là… Diệp Tri Thanh?”


Dương Phái Y là chị gái của Dương Phái Mạn, mẹ của họ là Thiệu Tuệ Văn em gái ruột của Thiệu Tuệ Như, tình cảm của hai chị em vô cùng tốt, lúc tìm được Diệp Tri Thanh thì bà cũng đã báo cho em gái mình, đương nhiên, bà cũng than phiền về chuyện con gái oán hận, không muốn nhận lại mình nói cho Thiệu Tuệ Văn nghe.

Trong khoảng thời gian này, Thiệu Tuệ Văn luôn an ủi và soi sáng cho bà, đồng thời cũng muốn được gặp lại và xem xem đứa cháu gái thất lạc 19 năm này trông như thế nào, chỉ là do Diệp Tri Thanh luôn an dưỡng ở biệt thự của Trạm Kình mà hắn lại cự tuyệt bất cứ những người họ hàng có liên quan đến Diệp gia tới dò hỏi, cho nên đến tận bây giờ vẫn chưa có cơ hội, không nghĩ tới hôm nay ở chỗ này lại gặp được Diệp Tri Thanh, “Tri Thanh, chị là Dương Phái Y, là chị họ của em, em còn nhớ rõ chị không?”

Cô ta thấy băng vải quấn trên người của Diệp Tri Thanh nên quan tâm hỏi, “Tri Thanh, em bị thương sao? Có nghiêm trọng không? Có phải rất đau đớn không?”

Cô chỉ lạnh lùng nhìn lại, “Cảm ơn cô đã quan tâm, tôi rất tốt.”

“Tri Thanh, chị là chị họ của em, là người thân của em, nên ở trước mặt chị không cần kiên cường vậy đâu, em thật sự tốt chứ?” Diệp Tri Thanh tự mình băng bó vô cùng kĩ lưỡng, cho dù là bác sĩ chuyên nghiệp có liếc mắt một cái cũng không nhận ra độ nghiêm trọng của vết thương, và điều tất nhiên cô ta cũng không thể nhìn ra được có tốt hay là không tốt.

“Tôi thực sự rất tốt.” Diệp Tri Thanh gật đầu nhẹ với cô ta, ra hiệu cho anh tài xế tránh sang một bên, sau đó mở cửa phòng ra, rồi cô cũng đứng sang một bên để Dương Phái Y và Mạc Thước Bình nhìn thấy rõ người bệnh đang “ngủ” trên giường, “Trạm Kình vừa mới làm xong phẫu thuật cũng vừa chợp mắt ngủ, tình trạng của anh ta tốt, mọi người không cần quá lo lắng.”

Ý tứ của Diệp Tri Thanh rất rõ ràng, là hai người muốn nhìn thì chỉ có thể đứng ở cửa xa xa nhìn vào, vì hắn mới làm xong phẫu thuật nên yêu cầu phải được nghỉ ngơi yên tĩnh, nếu hai người thực sự quan tâm hắn, thì phiền các người đừng quấy rối sự nghỉ ngơi của hắn.

Cô lời ít ý nhiều dễ hiểu, Dương Phái Y và Mạc Thước Bình nghe đều hiểu, ánh mắt của Dương Phái Y loé lên liếc nhẹ về phía cô rồi nhẹ giọng nói với Mạc Thước Bình, “Dì Bình, Trạm Kình vừa ngủ, nhìn qua cũng tốt lắm, chúng ta không cần quấy rầy anh ấy nghỉ ngơi.”

Lời này của Dương Phái Y giúp Mạc Thước Bình khôi phục lại sau phản ứng sợ hãi của mình và bà cũng chợt nhận ra mình lại bị con nhóc tóc vàng này làm cho sợ, thế là sắc mặt của bà ta trở nên vô cùng khó coi, đặc biệt còn bị cô nói lời không khách gì như thế, làm bà ta giận tới mức quát thẳng vào Diệp Tri Thanh, “Cô là ai đây? Dựa vào đâu không cho ta đi vào thăm nó? Tôi chính là mẹ của Trạm Kình!”

“Tôi là bác sĩ phụ trách cho anh Trạm, tôi biết bác lo lắng cho anh ta nhưng anh ấy mới làm xong ca phẫu thuật, cần được nghỉ ngơi. Nếu bác có lời gì muốn nói thì viết ra giấy, tôi giúp bác giao tận tay cho anh ta.” Lời nói của cô vô cùng rõ ràng, nếu là mẹ của Trạm Kình thì hẳn là càng lấy an nguy của hắn làm trọng, càng không được quấy rầy hắn, nói chi là lớn tiếng ồn ào ở đây.


Mạc Thước Bình cùng Dương Phái Y đều là người thông minh, nghe hiểu ý bên ngoài lời đó, Dương Phái Y đồng ý nói với Mạc Thước Bình, “Dì Bình, Tri Thanh là bác sĩ phụ trách cho Trạm Kình nên rất rõ ràng tình trạng hiện tại của anh ấy, nói anh ấy cần được nghỉ ngơi thì chắc chắn phải được nghỉ ngơi nên chúng ta không cần vào quấy rầy anh ấy thêm.”

“Bác sĩ phụ trách? Một người tàn phế mà cũng đảm nhận làm bác sĩ phụ trách? Bệnh viện này không có người khác hay sao? Thế mà lại để cho một người tàn phế đảm đương bác sĩ phụ trách cho con trai tôi?” Mạc Thước Bình không chấp nhận mà ngược lại càng gầm lớn lên.

Tàn phế?

Trạm Kình híp híp mắt, đáy mắt là một mảnh đen tối lạnh lẽo xẹt qua.

Lão Cổ nghe thế hung tợn trừng mắt với Mạc Thước Bình, cái gì gọi là tàn phế? Nếu cô Tri Thanh là người tàn phế thì bà chính là đồ rác rưởi không bằng một con chó hoang!

Mắt cô sắc bén quét về phía bà ta, trực tiếp đem cửa phòng đóng lại, “Bác này, xin lỗi nhé, tuy vết thương anh ấy cũng không nhẹ nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, hơn nữa qua tuổi 18 rồi thì anh ấy có quyền được quyết định ai là bác sĩ phụ trách cho mình, không cần người mẹ như bác đây quản.”

Diệp Tri Thanh nói lời không hề kiêng dè nể nang gì, chỉ kém nói thẳng ra là bà không xứng làm mẹ người ta thôi.


Lão Cổ đứng đó thiếu chút nữa sẽ vì Diệp Tri Thanh mà hô to, nói rất đúng! Người như bà già này xứng đáng làm mẹ người ta sao? Nhìn xem bộ dáng của bà có chỗ nào giống không? Rõ ràng con trai vừa mới bị thương, mới trải qua ca phẫu thuật, yêu cầu được nghỉ ngơi, thế mà bà lại ở trước phòng bệnh hô to gọi nhỏ, thật không biết điểm dừng mà.

Nếu không phải bà ta là mẹ ruột của boss thì anh đã sớm xách đầu quăng ra ngoài rồi.

Không những lão Cổ bội phục mà cả Dương Phái Y cũng như thế, cô thực sự cái gì cũng dám nói, dám nói ra những lời như vậy?!

Mạc Thước Bình bị một lời này của cô mà tức giận tới khuôn mặt bay màu, gương mặt trang điểm kĩ lưỡng cũng vì thế mà vặn vẹo, giọng nói sắc nhọn như móng tay cào qua tấm thủy tinh, “Cô tự cho mình là ai hả? Hay thực sự cho rằng mình là con gái cưng của Diệp gia? Hừ, cô chỉ là con bé ăn mày mà nhà họ Diệp vứt bỏ thôi, Diệp gia không muốn nhận cô đâu! Một đứa ăn mày, một người tàn phế có tư cách gì nói chuyện với tôi? Cô có tin hay không, tôi sẽ làm cô rời khỏi Hải thị này?”

Trong giới hào môn trước nay đều không có bí mật nào được giấu kín hoàn toàn, cũng như việc Diệp Tri Thanh trở về làm “chấn động” và ai cũng biết đứa con gái mất tích 19 năm đã quay lại.

Chỉ là đứa con gái út này đã trở về một tháng nay rồi nhưng Diệp gia còn chưa nhận lại nó, đã có không ít người vì thế mà hoài nghi, liệu có phải Diệp gia cơ bản là không muốn nhận lại con gái mình không, hoặc là… đứa nhỏ này là hàng giả.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.