Đọc truyện Đặc Vụ Trọng Sinh Xuyên Nhanh Thành Nữ Thần Toàn Năng – Chương 2: Đại Tiểu Thư Nhà Giàu 2
“Nếu nhà bác gái có việc, cháu cũng không làm phiền nữa.” Dù sao đây cũng là chuyện của nhà họ Diệp, Phó Gia Thần cũng không có ý muốn ở lại xem náo nhiệt.
Diệp phu nhân để Diệp Kha tiễn anh ta, giờ trong đại sảnh chỉ còn Diệp Hàm và quản gia.
Khi Diệp Kha và Phó Gia Thần đi rồi thì biểu cảm trên mặt Diệp phu nhân chợt biến thành lạnh nhạt.
Bà ta hỏi vài câu mang tính hình thức, coi như quan tâm Diệp Thiều Hoa.
Sau đó, dặn dò quản gia đưa Diệp Thiều Hoa đi làm quen với nhà họ Diệp xong, cũng không để ý tới cô nữa.
Nếu vào đúng lúc Diệp phu nhân vừa mới kết hôn.
Có thể bà ta sẽ chú ý đến sự tồn tại của Diệp Thiều Hoa.
Nhưng bây giờ thì khác, từ nhỏ Diệp Kha và Diệp Hàm đã rất thông minh, mặt nào cũng nổi bật hơn so với Diệp Thiều Hoa tầm thường.
Nên lúc biết ba Diệp phải nhận nuôi Diệp Thiều Hoa.
Diệp phu nhân cũng không từ chối.
Chẳng qua là một đứa con gái tầm thường của vợ cũ mà thôi, so với hai con của bà còn kém xa.
Vì vậy, khi nhìn Diệp Thiều Hoa, bà không những không khó chịu, trái lại có cảm giác thắng lợi kỳ lạ.
“Đại tiểu thư, hôm nay là chủ nhật.
Ngày mai tôi sẽ đưa cô đến trường báo danh.” Quản gia dặn dò cẩn thận.
Diệp Thiều Hoa duỗi eo, hờ hững đáp.
Giúp việc đưa cho cô một ly nước, cô thuận tay nhận lấy.
Lúc này, Diệp Hàm vừa từ sofa đứng dậy, nghe giống như đang nói chuyện điện thoại với ai, giọng nói không tận lực áp xuống, nên thấy rõ được sự hưng phấn: ” Đấu vòng loại bắt đầu từ tám giờ tối, hay dùng xe của em đi.
Xe em là loại xe có phiên bản giới hạn ba em mua từ nước ngoài về!”
Nghe được câu này, Diệp Thiều Hoa xoay người lại, bỗng nhiên nhớ tới điều gì, không khỏi cười đầy ẩn ý: “Em trai, động cơ của em mã lực* không đủ, dự thi sẽ xảy ra tai nạn.”
*Mã lực: Công suất.
Diệp Hàm đã ngắt máy, lại nghe được Diệp Thiều Hoa nói.
Cậu ta khó chịu nghiêng đầu, giọng điệu mang chút kiêu ngạo: “Động cơ mã lực không đủ? Chị biết xe tôi là dòng xe gì không mà dám nói như vậy? Còn nữa, đừng gọi tôi là em trai, tôi chỉ có một chị gái!”
Nghe được những lời Diệp Hàm nói, Quản gia và giúp việc nhìn Diệp Thiều Hoa với ánh mắt lạnh thấu xương.
Xem ra vị Đại tiểu thư này cũng không an phận như vẻ bề ngoài.
Vừa tới nhà họ Diệp đã khua chân múa tay với Nhị thiếu gia, thật cho rằng mình là Đại tiểu thư nhà họ Diệp?
Diệp Thiều Hoa uống nước xong đặt ly trên bàn.
Trước khi đi còn nhếch môi, tâm tình rất tốt nói với Diệp Hàm: “Tin hay không thì tùy.”
Dựa theo cốt truyện, Diệp Hàm là một thiếu niên ngoài lạnh trong nóng.
Dù rằng cậu ta rất hung dữ với Diệp Thiều Hoa.
Nhưng chỉ có cậu ta là người duy nhất đánh Phó Gia Thần một trận vì Diệp Thiều Hoa.
Buổi tối, Diệp Hàm không về.
Ba Diệp bận chuyện công ty cũng về rất muộn.
Mãi đến sáng thứ hai, Diệp Thiều Hoa mới thấy toàn bộ thành viên nhà họ Diệp.
Ba Diệp đang đọc báo chí tài chính.
Diệp Hàm ngồi một bên tràn đầy tâm sự, nhìn sắc mặt không được tốt lắm.
Diệp Kha ôm máy tính.
Mọi thứ xung quanh vô cùng hài hòa.
Diệp Thiều Hoa xuống dưới tầng thì thấy Diệp Kha ngồi cạnh ghế sofa ôm máy tính.
Trước đây, nếu không phải chấp hành nhiệm vụ đi nằm vùng, thì cũng bị quản lí kéo đi đóng phim.
Quanh năm suốt tháng chưa từng có thời gian nghỉ ngơi.
Giờ khó mà có thời gian thư giãn, cũng rất ít khi được ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh như bây giờ.
“Thiều Hoa đã lớn vậy rồi.
Ba nghe chủ nhiệm trước kia của con kể, khen con chơi cờ vây rất giỏi, còn từng giành giải nhất trong thị trấn.” Khi ba Diệp nhìn thấy Diệp Thiều Hoa, trong giây lát sững sờ.
Diệp Thiều Hoa lớn lên trông rất giống mẹ, nhưng mẹ cô trước kia vốn rất tự ti nên diện mạo xinh đẹp bị bà làm tổn hại tám phần.
Giờ đổi thành Diệp Thiều Hoa, cô lại không có sự tự ti giống mẹ cô, mặt mày mặc dù có nét tương đồng với mẹ mình nhưng Diệp Thiều Hoa lại nhiều thêm một vẻ đẹp thần bí.
Nhìn thấy thái độ của ba Diệp, Diệp phu nhân thờ ơ như không có gì xảy ra, cầm khăn giấy lên lau miệng: “A Kha, ăn cơm trước đã, đừng bận nghiên cứu nữa.
Lát nữa mẹ bảo quản gia đưa con tới Nhất Trung xin nghỉ.”
Ba Diệp nghe thế mới bừng tỉnh, tầm mắt cũng nhìn sang Diệp Kha, tràn đầy yêu thương: “Suýt nữa thì quên mất.
A Kha, bên phòng thí nghiệm thế nào rồi con?”
Nhắc đến chuyện này, Diệp Kha gõ xuống một hàng mã số cuối cùng.
Dù tâm tính có trưởng thành đến đâu thì Diệp Kha cũng chỉ mới mười bảy tuổi.
Để đạt được thành tựu như bây giờ càng khiến Diệp Kha không thể giấu nổi kiêu ngạo trên mặt: “Thầy Trình muốn con làm nghiên cứu với ông ấy sau khi con lên học ở Đại học Bắc Kinh.”
Lại nói đến cha Diệp, ông có tài năng trong kinh doanh buôn bán.
Nhà Diệp phu nhân cũng nổi tiếng giàu có, lại cố tình sinh ra một thần đồng cực kỳ có năng khiếu với máy tính như Diệp Kha.
Ngay khi còn học lớp mười đã tham gia các một cuộc thi tại trường, được mời đến làm việc tại phòng thí nghiệm quốc gia.
Người như Diệp Kha thật có tư cách khinh thường các bạn cùng trang lứa.
Các phòng thí nghiệm quốc gia đều được bảo mật chặt chẽ.
Thầy Trình là người phụ trách phòng thí nghiệm, đồng thời cũng là viện sĩ của Đại học Bắc Kinh.
Ngay đến thị trưởng của Ninh thành cũng phải nể mặt ông ấy ba phần.
“Thiều Hoa, con nhìn xem, đây là em gái con, em gái con rất lợi hại, còn là một thiên tài.
Báo chí hàng đầu của Ninh Thành cũng đã đưa tin rất nhiều lần, con phải cố gắng học hỏi em con thật nhiều.” Ba Diệp vui mừng để tờ báo trong tay xuống, ánh mắt nhìn Diệp Kha đầy tự hào.
So với Diệp Kha, cờ vây của Diệp Thiều Hoa là không đủ.
Diệp phu nhân thấy ba Diệp đã quên đi những gì Diệp Thiều Hoa có.
Bà ta bưng tách trà lên một lần nữa, mí mắt hạ xuống, che đi ánh nhìn châm biếm trong mắt.
Ăn xong bữa sáng, lái xe nhà họ Diệp mang xe ‘bảo mẫu’ ra, đưa ba người tới trường Nhất Trung.
Dường như Diệp Kha rất bận rộn, ở trên xe cũng vội vàng biên soạn số liệu.
Những người không hiểu về mật mã sẽ coi những thứ này như một dãy số hỗn loạn.
Diệp Thiều Hoa ngồi cạnh Diệp Kha.
Cô biết trong thiết lập cốt truyện gốc, Diệp Kha là một kỳ tài về máy tính.
Cô tò mò liếc nhìn máy tính của Diệp Kha, muốn xem cấp bậc và trình độ của Diệp Kha đến đâu.
“Cô nhìn gì?” Quản gia thấy vậy, nhíu mày.
Ông vẫn còn nhớ vị Đại tiểu thư vừa quay về giữa chừng này không hề an phận.
“Xem số liệu.” Diệp Thiều Hoa liếc mắt nhìn qua, mất hứng thu lại ánh mắt.
“Chị có thể xem hiểu sao?” Người thạo nghề khi nhìn thấy tốc độ lập trình của Diệp Kha đều sẽ sợ hãi thán phục.
Mà Diệp Thiều Hoa lại chỉ liếc qua, rõ ràng là người thường không biết gì, Diệp Kha mới cố ý hỏi.
Nhưng cô ta không biết, người ngồi bên cạnh cô ta, là tổ tông chuyên ‘chơi đùa’ với máy tính.
Nhiệm vụ của Diệp Thiều Hoa ở thế giới này, là nói mình đứng thứ hai, trên thế giới cũng không có người dám xưng đệ nhất.
Nên ánh mắt mới bình thản như vậy.
Diệp Thiều Hoa đưa tay tì lên trên cửa sổ xe, đỡ cằm, thờ ơ nói: “Có thể.”
“Có thể?” Quản gia liếc nhìn Diệp Thiều Hoa, lạnh nhạt nói: “Đại tiểu thư, năm mười lăm tuổi, Nhị tiểu thư đã có thể tự phát triển phần mềm kiểu mới.
Cô ấy là người nhỏ tuổi nhất, cũng là người có tiềm năng lớn nhất trong phòng thí nghiệm Ninh thành…”
“Được rồi, chú Vương, chú cần gì phải giải thích với loại người này.” Mặt Diệp Hàm đầy nghi hoặc, nhìn kỹ Diệp Thiều Hoa đã lâu.
Tối hôm qua, chiếc xe đua kiểu mới của cậu thật sự đã xảy ra chuyện.
Nếu không phải trước khi thi đấu, ma xui quỷ khiến đi dặn dò tay đua xe, thì sợ rằng lúc này thành viên đua xe của câu lạc bộ đã mất mạng.
Nghĩ đến thôi đã khiến cả người cậu toát mồ hôi lạnh.
Tự nhiên lại nhớ đến lời nhắc nhở của Diệp Thiều Hoa.
Có thể, cậu đã biết trước chuyện Diệp Thiều Hoa lớn lên ở một thị trấn nhỏ.
Làm sao biết về xe đua?
Diệp Hàm tuyệt đối không tin.
Đến ngay cả tay đua xe chuyên nghiệp của câu lạc bộ cũng không thể nhìn ra mà Diệp Thiều Hoa lại có thể nhìn ra.
Có lẽ, đây chỉ là một sự trùng hợp, Diệp Thiều Hoa đánh bậy đánh bạ đoán trúng thôi.
Diệp Kha cũng che miệng cười: “Chị ấy không hiểu những thứ này, đừng trách chị ấy.”
Diệp Thiều Hoa ngoáy ngoáy lỗ tai.
Trình độ kỹ thuật loại này, những người được đào tạo sơ sơ trong tổ chức trước đây của cô đều có thể làm được.
Vì thế, cô thực sự không cảm thấy Diệp Kha có gì lợi hại cả.
Trong xe lúc này, mỗi người một suy nghĩ riêng, không ai nói chuyện.
Sau khi đến Nhất Trung thì chia nhau ra làm việc.
Quản gia đưa Diệp Thiều Hoa đi tìm hiệu trưởng.
Thư viện của trường là do ba Diệp tặng.
Vì vậy, hiệu trưởng cũng có quen biết với người nhà họ Diệp.
Ông ta dứt khoát bố trí cho Diệp Thiều Hoa vào lớp 12 tốt nhất trường Nhất Trung, còn đích thân đưa Diệp Thiều Hoa và quản gia đến đó.
Hôm qua, giáo viên chủ nhiệm của lớp tốt nhất, cô Trương đã nhận được học bạ của Diệp Thiều Hoa nên đứng chờ sẵn ở cửa lớp học.
Khi thấy hiệu trưởng đưa Diệp Thiều Hoa đến thì nhíu mày: “Hiệu trưởng, tôi đã cân nhắc cẩn thận, lớp của tôi không thể nhận học sinh này.”
Hiệu trưởng không ngờ cô Trương sẽ không nể mặt mình như vậy, ông đẩy mắt kính xuống: “Diệp quản gia ở trước mặt, cô ít ra phải cho tôi chút mặt mũi chứ? Hơn nữa học sinh Diệp cũng từng là học sinh giỏi nhất khi ở trường cũ mà.”
Cô Trương nghe vậy, lắc đầu: “Hiệu trưởng, chúng ta công tư phân minh.
Đây là lớp thí nghiệm của Nhất Trung, ai cũng là nhân tài, trụ cột tương lai của quốc gia.
Thành tích học sinh Diệp ra sao, chính ông cũng đã xem qua.
Người đứng đầu trường của em ấy cũng không thể vào lớp tôi.
Em ấy ở lớp chúng tôi, tôi sợ sẽ khiến thành tích khá giỏi của lớp chúng tôi tuột dốc.
Kỳ thi đại học sắp đến rồi, tôi không muốn vì em ấy mà làm ảnh hưởng đến cả lớp.”
Thành tích bình quân và xếp hạng điểm kiểm tra của mỗi lớp đều có liên quan đến công lao của giáo viên chủ nhiệm lớp đó.
Khi cô Trương thấy học bạ của Diệp Thiều Hoa là đã không muốn để cô vào lớp mình rồi.
—— Lời nói với mọi người ——
Các tình yêu, đã lâu không gặp, thần nữ ra nhiều hơn rồi, moah moah~
Từ nay về sau, cứ đến 9 giờ sáng là có chương mới.
^_^
Ps: Không nghĩ tới vừa đào hố đã có quà nha.
Cảm ơn tất cả mọi người đã tặng kim cương cho Hoa Hoa.
Đại Hoa có một loại cảm giác mãnh liệt bị bao nuôi 23333
Ps: APP có mở bao tiền lì xì, mọi người nhanh đi cướp nha moah moah.