Đọc truyện Đặc Thù Không Gian – Chương 327: Thần Vận Mệnh
Long Vũ thấy thế, tức giận hét vang khiến Thiên Nguyên lui về sau. Đồng thời nói với La Lâm:
– Anh….. Anh không tin không thể phá vỡ phong ấn này.
– Vâng.
La Lâm gật đầu, lập tức di chuyển đến bên Long Vũ. Hai người cùng phối hợp thi triển công kích. Một luồng sáng kim sắc tựa như Kim Long lao tới
công phá.
“Ầm ầm…”
Một tiếng nổ vang trời, cả tòa lâu đài sụp đổ ầm ầm, hóa thành tro bụi.
Long Vũ cảm thấy thật đáng tiếc. Nhiều báu vật như vậy mà không thể mang đi.
Tất cả tan thành tro bụi nhưng lờ mờ bóng hình một lão nhân khom mình đứng
đó. Thiên Nhiên thoáng nhìn đã nhận ra bóng hình quen thuộc.
Hắn bay nhanh tới đỡ lão nhân qua đây. Lão nhân tỏ vẻ rất hài lòng, ân cần cười nói:
– Chàng trai, có tiền đồ.
Được khen như vậy, Thiên Nguyên nhất thời tỏ vẻ vui mừng:
– Kính già yêu trẻ là điều nên làm…
– Ha ha…
Lão giả cười nói:
– Đúng vậy, ta quả thật lớn tuổi hơn ngươi rất nhiều.
Sau đó, lão đưa mắt nhìn Long Vũ, cười:
– Long Vũ, La Lâm cám ơn hai người. Ta lại có thể thấy được ánh mặt trời. Thật là trong mơ ta cũng không nghĩ rằng mình lại được tự do. Ha Ha…
Long Vũ, La Lâm…. Ta có thể chỉ cho các ngươi cách tránh khỏi sự theo
dõi của Thiên Đạo. Nhưng phải giúp ta một việc…
Long Vũ nhăn mặt:
– Nếu giúp được ta sẽ cố gắng hết sức…
– Đương nhiên!
Lão già cười:
– Trước hết, ta xin tự giới thiệu. Ta là Bàn Cổ tộc trưởng, cũng là chú
của anh hùng Bàn Cổ… Các ngươi có thể gọi ta là Bàn Chiến.
Long Vũ thấy vậy có vẻ ngạc nhiên. Không ngờ, lão nhân này có thân thế phi phàm như vậy.
Bỗng hắn thắc mắc:
– Bàn Chiến. Ta hỏi ngươi, toàn bộ trời đất này, do người Bàn Cổ khai phá, kiến tạo. Vậy thì các người từ đâu đến?
– Ha ha!
Bàn Chiến cười:
– Ta biết ngươi sẽ hỏi việc này. Thật sự thì ta cũng không biết…..Từ khi
có nhận thức, bọn ta đã ở đây rồi. Bọn ta đến từ đâu cũng không ai
biết…Tuy nhiên, nghiên cứu vấn đề này không giải quyết được vấn đề gì.
Nữ thần Vận Mệnh mới chính là kẻ địch lớn nhất của các ngươi.
La Lâm nhướng mày:
– Không chỉ cứu ngươi, ngươi còn muốn bọn ta giúp đối phó với nữ thần Vận Mệnh.
– Là sao?
Bàn Chiến cười tà:
– Tiểu cô nương, chẳng lẽ ngươi không hiểu nữ thần Vận Mệnh chính là kẻ
thù chung. Nếu các ngươi muốn quê hương của mình được yên ổn, tự do thì
đây là cách duy nhất…
– Ngươi là Bàn Cổ tộc trưởng, vậy mà ngươi không dám sao?
La Lâm hỏi.
– Không được…
Bàn Chiến bình tĩnh, cười nói:
– Ta đã già, không đủ sức, tất cả dựa vào các ngươi. Long Vũ đã kế thừa
hai sức mạnh của Bàn Cổ tộc, đồng thời sở hữu Cửu Châu Cự Long. Người có thể xem là rất may mắn, đã mạnh còn như hổ thêm cánh. Với sức mạnh này, ta mong ngươi gánh vác việc này.
– Không thể tránh khỏi việc đối đầu với nữ thần Vận Mệnh…
Bàn Chiến suy tư:
– Dù các ngươi muốn tránh nhưng ả sẽ đến tìm các ngươi.
– Tại sao?
Thiên Nguyên nói leo.
– Hỏi rất hay…
Bàn Chiến giải thích:
– Phá hủy cung điện hoàng kim, ả tiện nhân đó cũng đã biết sự hiện hữu của các người. Các ngươi đã là kẻ địch của ả…
– Ngươi cố ý làm như vậy!
La Lâm bực tức nói:
– Rõ ràng ngươi muốn đưa bọn ta vào bẫy… thật hèn hạ…
– Ha ha…
Bàn Chiến cười lớn:
– Chúng ta vốn cùng chung một mục đích, nếu không có ta, các ngươi cũng sẽ chiến đấu vì sự yên ổn và hòa bình của vũ nội thôi.
– Cùng với Quang Minh Tồn Thần, nữ thần Vận Mệnh là kẻ uy hiếp sự tồn tại của vũ nội.
Bàn Chiến nói quá:
– Không lâu nữa. ả sẽ tới tìm các ngươi. Điều này chứng tỏ, vết thương
của ả chưa hoàn toàn bình phục, các ngươi còn có cơ hội. Các ngươi nên
chủ động tìm đến hơn là để ả động thủ trước.
Nghe Bàn Chiến nói vậy, không khí có chút nặng nề.
La Lâm không bỏ mắt khỏi Bàn Chiến, cảm thất lão già kia thật nhục nhã…..
Phá vỡ sự yên lặng, Bàn Chiến từ từ nói:
– Nha đầu, đừng trách ta. Ta lợi dụng các ngươi nhưng cũng giúp các ngươi không ít. Có thể nói, nếu không có nữ thần Vận Mệnh, các ngươi là kẻ
mạnh nhất…. không có đối thủ…
– Không, nói là vậy, nhưng cả vũ trụ đều có sự hiểu biết về vị diện, các ngươi là vô địch.
Bàn Chiến cười nói:
– Vũ nội có rất nhiều thế giới. Ta cũng từng chu du vũ trụ, gặp không ít cường giả. Nếu so với các ngươi thì bọn họ vẫn thua xa.
– Thực tế, với năng lực hiện thời thân thể các ngươi có thể phá toái hư không trong vũ trụ bao la này.
Bàn Chiến nói thêm:
– Đương nhiển, muốn được như vậy, các ngươi phải biết điểm đến. Vũ trụ
mịt mù, hố đen rất nhiều, nếu không cẩn thật sẽ bị cuốn vào đó.
Long Vũ cầm vạt áo, tựa như đang suy tư, từ từ nói, giọng nói kìm sự lãnh liệt:
– Bàn Chiến… Ta đồng ý, nhưng phải nói cho ta cách làm cho Quang Minh Tôn Thần thoát khỏi Thiên Đạo…
Bàn Chiến trầm mặc, ngẩng đầu lên nói:
– Hắn đã chết thì đơn giản…
– Vô nghĩa!
La Lâm tức giận:
– Ngươi nghĩ bọn ta ngu lắm hay sao mà không nghĩ đến việc đấy. Nhưng hắn là hóa thân của ngọn lửa Quang Minh. Hắn có khả năng diệt thế, ép hắn
mọi người cũng sẽ chết.
Long Vũ tức giận:
– Ý ngươi là như vậy sao?
Hắn cười lạnh lẽo:
– Bàn Chiến, tuy rằng ngươi có thể giúp bọn ta rất nhiều nhưng bọn ta không cam tâm để cho ngươi lợi dụng.
Bàn Chiến nhíu mày, sắc mặt tỏ vẻ tẻ nhạt, trầm giọng nói:
– Long Vũ, tại sao ngươi hay cứ xen vào lời ta thế? Các ngươi có để ta nói hết không?
– Nói đi!
Long Vũ chằm chằm nhìn Bàn Chiến:
– Ta hi vọng ngươi không đùa giỡn ta…
Bàn Chiến híp mắt nhìn Long Vũ:
– Ngươi đã tạm thời chặt đứt sợi dây ràng buộc của vũ nội và Thiên Đạo.
Lúc này, ngươi hoàn toàn có khả năng giết Quang Minh Tôn Thần. Các ngươi đã bị lừa, căn nguyên của hắn không phải là ngọn lửa Quang Minh.
Long Vũ cười nói:
– Lại bắt đầu nói láo.
Long Vũ híp mắt, lạnh giọng nói:
– Ngươi luôn muốn nói cho xong chuyện.
Bàn Chiến thất thần, lặng lẽ chốc lát, lắc đầu nói:
– Long Vũ, ngươi không nên kích động, mọi việc không như ngươi nghĩ. Nói
thật cho ngươi hay, Quang Minh Tôn Thần chính là một Chu Tiên Thảo ngày
ngày được ngọn lửa Quang Minh chiếu vào mà sinh ra.
Long Vũ hơi ngạc nhiên:
– Ngươi chắc rằng ngươi không nói bậy?
– Đương nhiên!
Bàn Chiến híp mắt nói:
– Ta nói thật, chuyện này tại vũ nội, ngoài ta cùng thần Vận Mệnh, không còn ai biết.
– Nhưng tại sao hắn lại có thể sử dụng ngọn lửa Quang Minh?
Long Vũ còn chút nghi ngờ.
– Khi hắn còn là Chu Tiên Thảo, hắn đã hấp thụ ngọn lửa Quang Minh tháng
tháng năm năm vì thế trong cơ thể hắn có chút quang minh hỏa diễm.
Bàn Chiến nhìn hắn nói:
– Mỗi lần hắn với ngươi giao chiến chỉ là phô trương thanh thế.
Cuối cùng, Bàn Chiến nói:
– Ta khẳng định, với một chút ngọn lửa Quang Minh trong cơ thể, hắn không thể hủy diệt vũ nội.
Long Vũ trầm mặt lại còn đang suy nghĩ xem lời hắn nói là thật hay giả.
Nếu Bàn Chiến nói thật, mọi việc càng trở lên dễ dàng hơn….Lấy tu vi của
hắn khó tránh khỏi việc giết hắn. Nhưng trong mấy trăm chiêu kết liễu
hắn thì không phải vấn đề.
– Làm sao ta có thể tin?
Long Vũ cười phì hỏi một câu.
Bàn Chiến hơi nhăn mặt, hắn không suy nghĩ đến chuyện này. Hắn chỉ nghĩ làm cách nào để Long Vũ tin tưởng đây?
Y bỗng ngẩng đầu lên, tỏ vẻ kinh ngạc, liếc nhìn Long Vũ:
– Ngươi không tin cái gì?
Long Vũ nao nao, không ngờ hắn sẽ hỏi vậy. Trên mặt hắn tỏ vẻ tươi cười:
– Không có gì cả, ta thấy không ổn. Ngươi nên cho ta một lý do để ta tin điều đó.
Suy nghĩ một lúc, đôi long mày Bàn Chiến đột nhiên run lên, như có chuyện muốn nói, chợt bình thản nói:
– Ngươi nghĩ xem…… không có gì đáng lo cả, hắn là kẻ tham sống sợ chết.
Nếu như không phải thế cũng không cần lo lắng. Chưa đến lúc nguy kịch
hắn cũng không cần thiết phải diệt thế.
Cả hai người đều là kẻ thông minh, Long Vũ suy nghĩ:
– Nghe có vẻ hợp lý, để ta thử xem…
Bàn Chiến nhìn hắn cảm thấy vô cùng khoái chí, cười nói:
– Muốn biết thật hay không, phải thử… Ngươi không tin lão đầu tử ta nhưng ngươi không nên nghi ngờ Bàn Cổ tộc.
Long Vũ thầm nghĩ, cũng là người Bàn Cổ tộc, không lẽ làm hại cả vũ nội của mình sao.
– Thật ra, ta cảm thấy ngươi không cần diệt sạch…. Cố mà khoan dung độ lượng.
Bàn Chiến thâm trường nhìn Long Vũ:
– Ngươi có thể phong ấn Quang Minh Tôn Thần, để cho hắn đường sống. Như
vậy vừa có thế thoát ly Thiên Đạo vừa có thể bảo toàn tính mạng của hắn.
Long Vũ gật đầu mỉm cười:
– Xem ra ngươi rất chu đáo.
– Bàn Chiến, sau này ngươi dự tính gì?
Long Vũ đột nhiên hỏi.
Bàn Chiến cười nói:
– Ta sẽ tạm thời đi khỏi đây…
– Ta có thể đảm bảo sự an toàn của ngươi, nguoi theo ta về thế giới thật đi.
Long Vũ nói:
– Nếu thần Vận Mệnh truy sát, ta sẽ liều chết bảo vệ ngươi.
Long Vũ nói như vậy, Bàn Chiến cũng không còn gì để nói, dù sao cũng chỉ có
Long Vũ cùng La Lâm có khả năng đối kháng với thần Vận Mệnh.
Bàn Chiến nghiêm nghị nói:
– Không thành vấn đề, ta sẽ thuận theo ý ngươi. Ta và ngươi đều bình quyền, không ai ra lệnh cho ai, cũng không tự ý hành sự.
– Ha ha…
Long Vũ cười nói:
– Ngươi yên tâm, đến lúc đó ta sẽ để cho Thiên Nguyên phục dịch ngươi.
Bàn Chiến tỏ vẻ kiêm nghị, hơi hơi mong chờ chuyện đó.
Thiên Nguyên sững sờ:
– Sao lại là ta?
Bàn Chiến nhìn hắn oán hận nói:
– Sao…. Ngươi không muốn à?
– Ta….rất sẵn lòng…
Thiên Nguyên nói.
– Các ngươi nhất định có thông dâm?
Long Vũ nhíu đuôi lông mày, tò mò hỏi:
– Các ngươi rốt cuộc đã thương nghị cái gì?
– Ta dậy hắn cách tu luyện.
Bàn Chiến nói thẳng, hai mắt nhíu lại, lạnh giọng:
– Thiên Nguyên, ngươi phải nghe kĩ, ta có thể dậy ngươi tu luyện hỗn độn
nguyên lực nhưng ngươi nên chuẩn bị tâm lý. Bởi vì để luyện thành công
phải chịu rất nhiều đau đớn…
– Không thành vấn đề…
Thiên Nguyên nói.
– Ngươi có quyết tâm không?
Long Vũ khẽ cười nói:
– Không phải….Bàn Chiến, ngươi có thể chứ? Ngươi không phải đang định lừa Thiên Nguyên sao?
Bàn Chiến đầy tự tin, chẫm rãi nói:
– Sao lại không thể, toàn bộ dũng sĩ Bàn Cổ tộc đều do ta dậy dỗ.
– Nếu đủ thời gian, ta tuyệt đối có khả năng đưa Thiên Nguyên mạnh ngang tiểu tử Bàn Cổ.
Bàn Chiến càng nói càng to:
– Đến lúc đó, ta sẽ đưa ngươi đi khai thiên phách địa chơi….
Long Vũ thấy Bàn Chiến rất tự tin, ra vẻ nói:
– Sẽ không lợi hại như vậy chứ?
Bàn Chiến tựa tiếu phi tiếu, có chút quỷ dị, hắn liếc nhìn:
– Sao? Ngươi tư chất hơn hẳn Thiên Nguyên, nếu theo ta, chẳng bao lâu
ngươi có thể sánh ngang với ta lúc còn trẻ, có thể khai thiên tích địa….
Nghe vậy, Thiên Nguyên bực tức:
– Nếu như ta phải bao lâu.
Bàn Chiến hạ giọng:
– Tính ra cũng phải trên dưới trăm vạn năm…
Tới đây, hắn nhìn Long Vũ nói:
– Thật sự, ta rất muốn nhận ngươi làm đệ tử…..Ta nói thật, không giỡn.
Long Vũ cười trong lòng:
– Việc này hãy để nói sau.
Bàn Chiến nhìn chằm chằm:
– Không có sau này, nếu ngươi muốn, nói cho rõ ràng. Nếu không muốn thì quên đi…
– Ngươi đúng là có tương lai…
Bàn Chiến liếc mắt nhìn Long Vũ, ẩn chứa đầy suy ngẫm.
Long Vũ hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng cười đáp:
– Nói cho ngươi hay, ta không ham khai thiên tích địa…
Bàn Chiến không ngờ Long Vũ giảo hoạt như vậy, cười nói:
– Một mình tạo ra một thế giới, không có nhưng thú sao?
Long Vũ cười khổ nói:
– Không cùng đường, không chung chí hướng.
Bàn Chiến lại gần người Long Vũ, y từ trước đến nay không biết từ bỏ. Nếu là chuyện hắn muốn, hắn sẽ làm bằng được.
Hơi vẻ do dự, hắn nói:
– Ngươi vẫn còn cơ hội. Nếu sau này đổi ý hãy nói với ta.
Hắn hít sâu một hơi, cảm giác mình đã làm đúng.
Nếu đệ tử mình có thể đánh bay nữ thần Vận Mệnh.
Như vậy hắn mới hoàn toàn yên tâm.
Vấn đề là có thể cùng nhau giải quyết.
Bàn Chiến khẽ cười nói:
– Việc này không nên chậm trễ, ngươi mau tìm nơi ẩn náu của nữ thần Vận Mệnh đi….. Để ả hổi phục, là phiền to.
– Nhất thời không nên vội.
Thiên Nguyên nói.
Bàn Chiến thở dài:
– Các ngươi không hiểu tình thế của ả, ả mạnh lên từng giây, từng phút. Cho nên phải nhanh.
Bàn Chiến nói:
– Bắt đầu từ bây giờ đi… Phong ấn lâu như vậy, ta thực sự cũng không thể tìm được ả…. Lực bất tòng tâm…
Thiên Nguyên vốn muốn an ủi Bàn Chiến, nhưng buột miệng, nhớ tới một câu: Vua già vẫn còn là thái thượng hoàng. Bàn Chiến tuy rằng khác trước, những
không thể coi thường. Chí ít, hắn không phải địch nhân.
Bàn Chiến nhìn cười cười:
– Yên tâm, không lâu nữa ngươi sẽ có được sức mạnh vô cùng lớn.
– Từ nay trở đi, ngươi chính thức là đệ tử của Bàn Chiến này… Ngươi đồng ý không?
Bàn Chiến nghiêm túc nói:
– Tộc trưởng ta vốn có hàng trăm kẻ van xin, người được ta coi trọng hiện không nhiều. Thiên Nguyên, ngươi nên nhận lấy thịnh tình của ta…
Thiên Nguyên ngẫm nghĩ một chút, quả thật như thế.
Nói vậy, hắn như biến thành ngựa giống.
– Sư phụ Bàn Chiến, ta sẽ chăm chỉ. Hơn nữa, ta rất cố gắng.
Thiên Nguyên nói.
– Ha ha, được.
Bàn Chiến nghiêm nghị hỏi:
– Không sai, tiêu chuẩn của dũng sĩ năm xưa trong tộc ta cũng không được như vậy… Xem ra chúng ta có hi vọng phục hưng.
Bàn Chiến nói thêm:
– Chỉ khi ngươi tu luyện thành công hỗn độn nguyên lực mới được xem là ngựa giống của Bàn Cổ tộc.
– Vậy Long Vũ ca ca cũng là…
La Lâm bịt miệng cười nói.
Long Vũ xua tay:
– Không…
…
…
Sau khi gặp Bàn Chiến, mọi việc có vẻ ổn thỏa. Ít nhất Vũ cũng biết Quang Minh Tôn Thần chỉ là phô trương thanh thế.
Với tu vi hiện tại của Long Vũ có thể tiêu diệt hắn hoàn toàn.
Vì thế nên vũ nội cũng yên bình.
Ban đầu vốn cần gần mười năm để giải quyết, nhưng không ngờ cũng không cần thiết như thế.
Nhưng hiện giờ hắn cũng không có thời gian đi tìm Quang Minh Tôn Thần. Thông qua La Lâm tìm nữ thần Vận Mệnh.
Nhưng mà sự việc có vẻ phiền phức.
La Lâm cùng Long Vũ chia nhau ra hành động.
Hắn rất lo lắng, từ lúc phá phong ấn đã nửa tháng. Nếu thần Vận Mệnh hồi phục, ả đã tìm tới.
Hiện giờ không thấy ả lộ diện, chắc hẳn chưa phục hồi. Có lẽ vì lần trước phong ấn nên thương thế quá nặng.
Tình thế hiện tại, Long Vũ và La Lâm không qua lo lắng về ả. Coi như không đánh lại thì chạy thoát thân.
Long Vũ cẩn thận bàn bạc cùng La Lâm, cảm thấy khá thấy ổn. Đồng ý đề nghị
của Bàn Chiến rồi chia nhau ra hành động, bắt đầu từ Thiên Ngoại Thiên.
Mười ngày sau, Long Vũ phát hiện. Y cảm nhận được cực âm phía nam Thiên
Ngoại Thiên có một sức mạnh lạ. Có vẻ không đáng kể nhưng rất thật. Hơn
nữa, có thể đây là khí tức của nữ thần Vận Mệnh.
Long Vũ tìm hiểu rõ ràng, mới báo cho La Lâm,
La Lâm hồi âm mười ngày sau sẽ tới.
Long Vũ không đợi được lâu vậy, thám thính thử rồi báo lại sau. Sau một ngày một đêm, có vẻ đã xác định được vị trí của luồng sức mạnh. Sức mạnh này có vẻ nhẹ nhàng, sâu lắng, không có chút địch ý nào.
– Có ai không?
Long Vũ gọi vang phía sau núi tuyết, y cảm giác được sự tồn tại của một kết giới. Cảm giác luồng sức mạnh từ đây.
Nếu không có Cửu Châu Cự Long, nếu không chỉ bằng cảm quan của hắn tuyệt đối không phát hiện được sự sống.
Không ai trả lời.
Có chút do dự, Long Vũ đi thẳng vào phía trước. Không có gì cản trở y, thậm chí không có cả lực cản.
Ra khỏi kết giới, Long Vũ như lạc vào một không gian kì quái. Cảnh sắc rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cung điện hoàng kim. Hương hoa nồng nàn, làm
cho người ta có cảm giác sảng khoái, phấn chấn.
– Có ai không?
Long Vũ lại hỏi.
Không có bất kì âm thanh nào.
Long Vũ tò mò kiểm tra bốn bề, đồng thời âm thầm cảnh giác, lo lắng có chuyện xảy ra.
Nửa giờ trôi qua, bốn bề tĩnh lặng, cũng không cảm giác thấy gì nguy hiểm. Long Vũ vung Thiên Sư pháp kiếm ra, quát một tiếng:
– Có ai không? Nếu không ra ta sẽ phá hủy nơi này…
Nói xong, Long Vũ vận công.
Tức khắc cảnh sắc biến đổi.
Chỉ trong chớp mắt, một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ hiện ra trước mắt
hắn. Một tòa Bạch Ngọc điêu long thế phượng phía trên, xuất hiện nữ tử
mặc áo lụa.
Nữ tử nhìn Long Vũ tỏ vẻ phẳng phất tươi cười
Theo bản năng, Long Vũ hướng tới nhìn kĩ nữ nhân. Nàng rất xinh đẹp, mái tóc như thác nước choàng xuống vai và thắt lưng. Khuôn mặt như mờ ảo, nhìn
không thể cảm nhận được, cặp đùi dài, trắng như ẩn như hiện dưới lớp lụa trắng, lại thêm vẻ phong tình.
Không biết tại sao, Long Vũ cảm thấy nữ nhân trước mặt có vẻ hư ảo, không cảm thấy thực tại.
– Trên người ngươi có khí tức Bàn Cổ tộc…
Nữ nhân đột nhiên hỏi bất ngờ:
– Ngươi đến báo thù?
Dứt lời, không khí thay đổi, một luồng sức mạnh bao trùm lấy Long Vũ.
Long Vũ hơi biến sắc. Nơi này vốn là của nàng, vạn vật ở đây đều do nàng cai quản. Long Vũ tùy ý xông vào hẳn có chút nguy hiểm.
Long Vũ không tỏ vẻ sợ hãi.
Hắn là ai? Chính là vũ nội cực mạnh tôn giả. Giờ đây Long Vũ không còn sợ
bất kì điều gì, hơn nữa còn ham muốn chinh phục tất cả.
Hỗn độn nguyên lực trong người sục sôi, Long Vũ tiến thẳng như chỉ thủy, thoát ra khỏi sự trói buộc của không gian.
Bất kể là cái gì phía trước, không thể cản được.
Giờ phút này, toàn bộ cảm xúc đều biến mất mà thay vào đó là sự lãnh đạm.
Không lâu sau, nữ nhân biến sắc, hương đàn nhẹ thở dài hỏi:
– Ngươi không phải người Bàn Cổ tộc sao lại đến tìm ta?
Giọng nói của nàng mềm nhẹ, cảm giác như tắm gió xuân.
Long Vũ cũng trả lời, hờ hững khẽ cười nói:
– Ngươi chính là thần Vận Mệnh mà ta muốn giết?
Hắn thầm nghĩ, nữ tử này thật là biến thái. Đã là bà già cụ mục linh rồi mà còn cải trang thành cô gái hai mươi tuổi. Giả bộ cừu non ngây thơ, thật biến thái.
– Sao? Ngươi thấy ta không giống sao?
Lời nói có vẻ dỗi hờn, bỗng nhiên nói:
– Là Bàn Chiến sai ngươi tới?
– Xem ra ngươi chính là thần Vận Mệnh…
– Nói, Bàn Chiến sai ngươi tới giết ta phải không?
Ngữ khí người đẹp này cáu ghắt, không vui nói:
– Hừ… Ngươi không phải là kẻ đầu tiên đến tìm ta… Cũng là vì thù cũ. Liên thủ với một cô gái phá vỡ phong ấn của ta, thành thử ngươi cũng thật
lợi hại.
Long Vũ cười nói:
– Xem ra ngươi đã biết…
Lòng Vũ nói:
– Ngươi rất thật thà, ta không đành lòng ra tay.
Thần Vận Mệnh kẽ quát một tiếng:
– Ngươi là người đầu tiên để ý đến nhan sắc của ta…
Long Vũ âm thầm đắc ý, đáp:
– Phong ấn của ngươi, với ta chẳng nhằm nhò gì.
Nói xong, hắn nhìn một phen từ đầu đến chân, đưa mắt cười hắc hắc:
– Thật lòng mà nói ngươi không có vấn đề gì chứ? Tại sao ngươi cứ muốn diệt thế…
– Diệt thế?
Thần Vận Mệnh sững sờ một chút, lập tức đáp trả:
– À quên, Bàn Chiến nhất định sẽ dạy bảo ngươi như vậy.
Long Vũ nghe ra điệu bộ của thần Vận Mệnh:
– Chẳng lẽ là sai?
– Đương nhiên…
Thần Vận Mệnh cười phì:
– Dục gia chi tội… Ta nắm trong tay số mệnh cả vũ nội… Cần gì muốn tiêu diệt con cháu…
Long Vũ sững sờ hạ xuống:
– Thế ngươi giải thích thế nào? Để ta biết ngươi là người tốt. Nếu giải thích được ta sẽ giúp ngươi.
– Giúp ta?
Thần Vận Mệnh lạnh giọng cười nói:
– Ngươi có phải là người của Bàn Chiến không? Ngươi giúp ta sao?
– Ngươi lầm rồi…
Long Vũ cười:
– Ta không phải người của Bàn Chiến… Ta chỉ hợp tác cùng hắn. Chỉ cần có lợi, ta sẽ hợp tác với ngươi.
– Đương nhiên, là không được lừa ta.
Long Vũ nói.
– Ồ…
Thần Vận Mệnh thản nhiên nói:
– Ta hoàn toàn không những trong sạch mà còn zin nữa, không có ý đồ diệt
thế. Ta khác Bàn Cổ tộc, không muốn thâu tóm thế giới này.
– Tranh giành quyền lực?
Long Vũ nhức đầu, lão già Bàn Chiến không nói rõ ràng. Nhưng hắn luôn ca gợi hết lòng Bàn Cổ tộc vô cùng hùng mạnh.
– Ta tin ngươi thế nào?
Long Vũ hỏi.
– Người giống như ta, phải lừa ngươi sao?
Thần Vận Mệnh hỏi lại.
Long Vũ nhùn vai bất đắc dĩ nói:
– Rất khó nói…..Không biết ngươi có như Bàn Chiến không, nhưng lão gạt ta. Các ngươi nói khác nhau, chắc chắn một người nói láo.
– Hừ…
Thần Vận Mệnh khẽ cười một tiếng:
– Ngươi không tin sao còn hỏi… Nếu ngươi muốn giết thì động thủ đi. Ta
nhắc ngươi nên nhớ sự tồn tại của ngươi cũng là sự uy hiếp của Bàn
Chiến, hắn nhất định không bỏ qua.
Nghe vậy, Long Vũ cảm giác Bàn Chiến cùng Quang Minh Tôn Thần có vẻ giống nhau.
Có phải sự thật hay không thì còn đợi kiểm chứng.
– Thật khó cho ta…
Long Vũ nói:
– Không biết tin kẻ nào đây… Ta cảm thấy Bàn Chiến đáng tin hơn.
– Sao?
Thần Vận Mệnh hỏi.
– Đơn giản…
Long Vũ đáp:
– Hắn hợp tác được với ta rất vui vẻ. Ít nhất có gì đó có thật như sức
mạnh siêu việt. Ngươi cho rằng ta sẽ trở thành mục tiêu của Bàn Chiến,
hắn có thể sao?
Thần Vận Mệnh khẽ cười:
– Chớ đắc ý…..Bàn Chiến mưu mô hẳn đã có tính toán.
Thần Vận Mệnh cười nói:
– Nếu không tin, ngươi sẽ hối hận. Bát nước đã hắt đi không thể lấy lại…
Long Vũ mơ hồ, hỏi rõ:
– Ngươi nên tỏ ra chút thành ý, nếu không khó mà tin tưởng ngươi.
– Ngươi muốn ta bày tỏ lòng thành?
Thần Vận Mệnh nhíu mày.
– Đừng nói khó nghe như vậy.
Long Vũ nói:
– Muốn hợp tác cũng phải có chút thành ý. Hay là ngươi làm người tình của ta.( Biên: Vãi anh Long Vũ)
– Ta làm tình nhân của ngươi?
Thần Vận Mệnh bỗng hạ giọng, hai má đỏ lên:
– Ngươi thật ngông cuồng, ý nghĩ điên rồ?
Long Vũ sờ cằm nói:
– Đúng….Gan ta rất lớn, hiện tại, ta hoàn toàn có thể.
Thần Vận Mệnh thở dài:
– Gặp báo ứng rồi…
Long Vũ nhún vai:
– Không đâu? Ta kém cỏi vậy sao? Rồi kưng sẽ thấy….Mà báo ứng là sao?
Thanh âm thần Vận Mệnh trầm thấp:
– Ngươi có thể không tin ta, nhưng tuyệt đối ta không chịu khuất phục
dưới uy quyền của ngươi. Ta là người cai quản toàn bộ nữ thần. Quyền uy
của ta không người nào có thể khiêu chiến, cũng không có người siêu
việt…
Thấy nữ thần bực tức, Long Vũ cười cười:
– Ngươi nắm sinh tử trong tay? Vậy sao ngươi không thể nắm vận mệnh của chính mình. Hay ngươi biết ngày này sẽ đến?
– Không thể…
Thần Vận Mệnh cười vang:
– Đây là số phận của ta, ta không thể biết được số mệnh của mình.
Dứt lời, thần Vận Mệnh bước xuống, nghe tai Long Vũ, mùi hương dịu nhẹ cuốn lấy Long Vũ. Long Vũ tận sức cảm nhận.
Thần Vận Mệnh thản nhiên:
– Người trẻ tuổi, nếu ngươi không phải người của Bàn Chiến chúng ta có thể ngồi xuống bàn bạc hợp tác.
– Không thành vấn đề…
Long Vũ cười:
– Ta rất mong hợp tác với nàng, toàn tâm toàn ý….. hiến thân…
– Con dê non này…
Thần Vận Mệnh gắt một tiếng:
– Thật bực mình….Nếu ngươi còn nói thế, không có gì để nói nữa.
– Khai chiến không phải là lựa chon sáng suốt.
Long Vũ nói.
– Không sao…
Thần Vận Mệnh nói:
– Chết vinh còn hơn sống nhục. Hơn nữa, ta bất tử…
– Ta cũng vậy!
Long Vũ cười nói.
– Không…..Ngươi khác.
Thần Vận Mệnh cười nói:
– Thiên Đạo có thể hủy diệt ngươi, đây cũng chính là ý của Bàn Chiến…
Nhưng ta lại khác, trên thế giới này không tồn tại bất kỳ lực lượng nào
có thể tiêu diệt được ta. Thiên Đạo cũng như ta, vĩnh hằng, vô địch…
– Ý ngươi là Bàn Chiến có thể điều khiển Thiên Đạo?
Long Vũ hoảng.
– Không.
Thần Vận Mệnh cười:
– Ngươi không cần lo, không kẻ nào có thể điều khiển Thiên Đạo. Mặc dù nó sinh ra từ Bàn Cổ tộc. Bàn Chiến là tộc trưởng, hẳn là hắn làm được vài việc, như kêu gọi Thiên Đạo…
– Ngươi nắm mệnh của ta sao?
Long Vũ hỏi.
– Không thể!
Thần Vận Mệnh đáp:
– Không chỉ ngươi, ngay cả năm lệnh chủ Phương Thiên Địa cũng không thể. Với sức mạnh của ta lúc tốt nhất may ra có thể.
Long Vũ cười nhạt:
– Nếu hợp tác với ngươi ta có lợi gì? Ngươi được gì?
Thần Vận Mệnh khinh khỉnh thở dài:
– Ngươi có thể lựa chọn, nếu không muốn cũng không sao, ta không ép.
– Không muốn.
Long Vũ líu lưỡi.
Thần Vận Mệnh nhỏ nhẹ:
– Bỏ qua tạp niệm trong đầu, ngươi sẽ thấy…
– Ý của ngươi, ta không được?
Long Vũ ngượng ngùng:
– Cho hỏi? Ngươi vẫn là trinh nữ? Chưa bị nam nhân nào…
– Không có…
Chưa đợi Long Vũ hết lời, Thần Vận Mệnh đáp:
– Ta thuần khiết, như vậy ta mới có thể giữ trọng trách này…( Biên: Lại thuần khiết con Nòng Nọc à)
– Trọng trách?
Long Vũ hỏi:
– Là vận mệnh, hay tín ngưỡng?