Đọc truyện Đặc Quyền Của Giáo Sư – Chương 19
Vợ chồng Lục Tử Ngạn rãnh rỗi ngồi ngoài ban công ngắm trăng, hưởng gió. Cố Thanh Vũ cảm thấy cuộc sống của cô rất yên bình, có thể ngồi đây cùng anh ngắm trăng sao. Cô cất tiếng “Trăng tròn thật đấy.”
Lục Tử Ngạn ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng đáp “Mặt trăng ở xa như thế, chắc gì đã tròn? Anh vẽ bằng compa còn tròn hơn.”
Câu này nghe quen quen… Nhưng vấn đề là cô bị anh làm mất hứng ngắm trăng rồi…
***
Có hôm Lục giáo sư giúp vợ làm bữa trưa (nói đúng hơn là dọn chén đũa ra bàn), chẳng may làm rơi vỡ mấy cái chén, cô chưa kịp trách anh đã cất giọng – khá là nghiêm túc “Chậc…lực hút trái đất yếu quá.”
Cô: “…”
Anh quay sang cười hì hì “Vợ, mai anh đền em bộ mới.”
Cố Thanh Vũ liếc một cái “Vẫn còn chén trong nhà.”
“Thế mà anh cứ tưởng đã vỡ hết rồi chứ!”
Cô châm biếm “Lực hút trái đất không phải lúc nào cũng yếu, để anh đập vỡ đồ đạc.”
Anh cười “Em nói cũng có lý. Nếu lực hút không mạnh thì em đã không chạy vào tim anh.”
“…”
***
Trường đại học tổ chức cuộc thi chạy cho các giáo viên và sinh viên nhằm tạo không khí vui vẻ cho tân sinh viên vừa vào trường, Lục Tử Ngạn xui xẻo bị “dính chưởng”. Về nhà, mặt mày nhăn nhó, thấy thế Cố Thanh Vũ hỏi “Hôm nay anh không vui à?”
Lục giáo sư bất mãn kêu ca “Anh bị bắt thi điền kinh.”
“Chẳng phải anh rất giỏi thể thao?”
Anh thở dài “Chạy mệt lắm, vừa tốn calo vừa mất nước.”
Cô hết nói nổi, nghe nói anh chung đội với Ngô Phong, giáo sư Diệp và giáo sư Giản. Anh đột nhiên khoác vai cô, cười tươi “Nếu em đi cổ vũ anh sẽ cố giành giải nhất.”
“Chỉ là thi cho vui, không có giải cũng được.”
Anh nhăn nhó “Ý anh là muốn em đi cổ vũ.”
“Em lười lắm.” Cô đẩy tay anh đứng dậy đi vào bếp. Trường Đại học ngoài những sinh viên mới ra thì hầu hết ai cũng biết cô là vợ anh hơn nữa còn có nhiều người đồn đại anh luôn thiên vị cho cô này nọ. Cô thật sự rất ngại quay lại đó…
Lục Tử Ngạn buồn tủi đi theo “Vợ đại nhân…em đi đi mà.”
Không có tiếng trả lời.
Khi năn nỉ không được nữa, Lục Tử Ngạn tuyên bố “Em không đến anh không tham gia.” Sau đó đi tắm.
Cố Thanh Vũ đứng ở ngoài, trán nổi ba vạch đen, anh đang bức ép cô đấy à?
Buổi chiều, nhà Lục Tử Ngạn có khách, là Ngô Phong. Hắn đến tìm cô, ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt hết sức nài nỉ “Em dâu, em biết đấy, trường bọn anh tổ chức lễ, bốc thăm cũng đã bốc rồi nếu cậu ta không tham gia cả đội sẽ bị phạt đấy. Hình phạt rất khủng khiếp.”
Cố Thanh Vũ ngạc nhiên, có cả hình phạt sao. Hắn nói tiếp “Ai được chỉ định mà không tham gia sẽ phải đồ bơi chạy quanh trường đấy. Em biết sân trường đại học rộng bao nhiêu mà!”
“Gì cơ?!” Mặc đồ bơi chạy quanh trường!?
Lục Tử Ngạn ngồi bên cạnh, buồn tủi cất tiếng “Vợ, em muốn anh bán khoả thân trước hàng nghìn người à?”
“Bình thường tắm biển vẫn thế.”
Lục Tử Ngạn nói “Lúc ấy là tự nguyện bây giờ là bị ép buộc.”
Cố Thanh Vũ nhìn vẻ mặt anh sao cảm thấy thật tội nghiệp. Đành gật đầu “Em sẽ đi…”
Anh thở dài “Sao em không đồng ý ngay từ đầu đi, làm anh tốn calo năn nỉ.”
Cô thật muốn đập anh một trận.
Cố Thanh Vũ cùng đám bạn đến trường cổ vũ cho Lục Tử Ngạn, chần chừ mãi mới dám bước vào. Hôm nay là ngày lễ chắc không ai để ý đến cô là ai, không ngờ vừa đi được vài bước, đã có người vỗ vai, cười tươi “Lục phu nhân, ai da…cô cũng đến cổ vũ cho chồng à.”
Cố Thanh Vũ khóc không lên lời. Là hiệu trưởng!? Cô cười gượng, cúi đầu chào “Chào thầy.”
“Mau, mấy đứa mau vào đi.”
Thụ kéo tay cô nói thầm “Nổi tiếng nhỉ. Cả hiệu trưởng cũng nói chuyện thân thiết. Lục phu nhân.”
“Thôi đi.”
***
Cố Thanh Vũ đứng đầu hàng. Nhìn thấy anh đang khởi động, chà, dù lúc nào anh cũng nổi bật như vậy. Đột nhiên giao mắt với anh, Lục Tử Ngạn mỉm cười nháy mắt một cái. Không hiểu sao cô lại đỏ mặt…
Các giáo sư thi chạy tiếp sức cự li 4×200, mọi người ai cũng hăng say cổ vũ, Cố Thanh Vũ nghe mà lùng bùng lỗ tai, cô không thích những nơi ồn ào như thế này. Bạch Nha lắc đầu “Ôi, hãy coi như tao không quen đứa nào tên Phong Hiểu Ái nhé.”
Cố Thanh Vũ không hiểu cho lắm, Thụ vươn tay chỉ về phía cạnh cô, quay lại mới thấy…Phong Hiểu Ái đang “nhập tâm”
Cố Thanh Vũ ngập ngừng “Dữ đến nỗi khi có người khác giới nói chuyện với anh thì em sẽ tạt axit hay đánh bầm dập.”
Lục Tử Ngạn bật cười, ôm vai cô “Anh đang mong điều đó trở thành sự thật.”
Cô liếc anh một cái, đầu anh chứa đậu phụ à?
***
Ngày nghỉ, Lục Tử Ngạn đưa Cố Thanh Vũ đi chơi, đi được quãng rất xa, Lục Tử Ngạn dừng lại đổ xăng, cô cũng muốn đi vệ sinh nên xuống xe, mới phát hiện ra “đến ngày”. Cô hết sức kinh ngạc, rõ ràng còn hai ngày nữa vậy mà… hết cách đành phải gọi cho anh. “Ngạn tử….”
Đầu dây bên kia cất tiếng “Sao thế?”
“Ừm….anh… giúp em tìm xem có cửa hàng tiện lợi gần đó không? Mua… giúp em một gói BVS nhé.”
Anh im lặng một chút, khiến cô thật sự muốn tìm lỗ chui vào, quá mất mặt. Sau đó anh cất tiếng “Quý khách muốn dùng ban đêm hay ban ngày?”
Cố Thanh Vũ gằn giọng “Loại dùng ngay bây giờ, anh nhanh lên.”
“Có cần mua thêm đồ lót để thay không?”
“Lục Tử Ngạn!? Anh muốn ăn đòn à?
“Haha… đợi anh một chút. Tính ship giao hàng nhé.”
Cố Thanh Vũ ngượng chín mặt, dù là vợ chồng cô vẫn thấy rất ngại, lần trước anh đột nhiên lôi một đống về đủ làm cô xấu hổ rồi.
Bên ngoài có tiếng gọi “Thanh Vũ, em ở phòng nào?”
“Thứ hai, từ ngoài vào.” Cô thắc mắc, anh mua ở đâu mà nhanh thế?
Anh thẩy từ trên xuống, cô chụp lấy, một lát sau bước ra. Lục Tử Ngạn đứng ở bên ngoài. Cô thắc mắc hỏi “Anh mua ở đâu mà nhanh thế?”
Lục Tử Ngạn mỉm cười “Anh mang theo từ nhà.”
“Anh tới tháng?!”
“….” Anh đanh mặt, mặt mày nhăn nhó “Là anh lo cho em đấy chứ.” Bắt đầu kể lể “kỳ kinh nguyệt của em sắp tới, em thì lại hay quên nên anh mang theo để phòng ngừa ấy mà. Có phải anh rất chu đáo. Như vậy chuyến đi chơi mới không bị hủy. Hà hà…”
“….”
Tất cả đều có ý đồ…
***
Sinh nhật của Cố Thanh Vũ vào tháng 12, sáng sớm, Lục Tử Ngạn mơ màng tỉnh dậy, nhìn bên cạnh thấy cô vẫn ngủ, anh nhẹ nhàng để cô nằm gọn lại, lấy gối ôm đặt vào chỗ của mình rồi đi rửa mặt.
“Aiz…thời tiết sao lạnh đến thế.” Vừa mở cửa ban công, anh đã rên rỉ, vậy mà sáng nào vợ anh cũng phải dậy sớm để làm bữa sáng. Lục Tử Ngạn quyết định dậy sớm làm bữa sáng cho cô. Hôm qua anh cả ngày lên mạng tìm cách làm những món Cố Thanh Vũ thích ăn.
Theo như thói quen Cố Thanh Vũ thức dậy lúc sáu giờ để làm bữa sáng. Ngó sang bên cạnh không thấy Lục Tử Ngạn, cô bước xuống giường, đi rửa mắt. Thấy trong bếp có tiếng lạch cạch, cô bước đến “Anh làm gì thế?”
Lục Tử Ngạn giật mình, nhanh chóng đến trước mặt cô, đẩy ra ngoài “Em dậy sớm thế.”
Cô khó hiểu “Bình thường vẫn vậy.”
“Sắp xong rồi, em ngồi ở ngoài đi.”
Cố Thanh Vũ đầu óc mù mờ, cô đẩy anh ra để vào bếp. Lục Tử Ngạn vội chặn lại “My honey, em đừng phá rối. Mau ngồi im trên ghế đi.”
Cố Thanh Vũ hết chịu nổi, quay lưng ra ghế sofa ngồi. Mắt vô tình thấy tấm lịch để bàn, thấy Lục Tử Ngạn khoanh tròn (nói đúng hơn là khoanh hình trái tim) vào hôm nay. Cô nhíu mày suy nghĩ, à…. Hôm nay là sinh nhật của cô.
Một lát sau, Lục Tử Ngạn chạy ra phòng khách kéo cô đứng dậy. Mặt đầy mờ ám “Vợ, nhắm mắt lại.”
“Anh định làm bữa sáng cho em chứ gì.”
“Ai bảo thế. Mau nhắm mắt lại. Đừng đoán mò.” Anh hừ mũi. Thấy cô cứ ngẩn ngơ liền đưa tay che mắt cô dắt vào trong bếp. “Đừng bất ngờ đấy.”
Anh buông tay ra, Cố Thanh Vũ kinh ngạc, Lục Tử Ngạn làm những món cô thích, còn đặt món quà trên bàn, cùng bó hoa hồng, thêm dây ruy băng “Happy Birthday my darling” treo lửng lơ. Anh cười “Thế nào? Có phải rất cảm động.”
Cô cười “Ừ.”
“Vậy hôn một cái.”
Lại còn giở trò, cô mặc kệ anh, kéo ghế ngồi xuống. Anh buồn tủi ngồi bên cạnh. Cô hỏi “Anh không khoanh tròn tấm lịch em cũng quên mất.”
“Năm nào em cũng quên thế?” Sau cười hà hà “Nhưng nhớ sinh nhật anh là được rồi.”
“….”
Cố Thanh Vũ ăn thử, không tệ. Mà hình như chỉ khi cô có việc gì thì anh mới vào bếp.
Lần đầu anh tổ chức sinh nhật cho cô là ba năm trước, khi ấy, cô còn không nhớ là ngày gì. Lục Tử Ngạn ôm cô vào lòng, ôn nhu nói “Sinh nhật vui vẻ. Thanh Vũ, mong em đừng sống vì người khác nữa mà hãy sống cho bản thân mình!”
Đó là năm đầu tiên cô nhận được lời chúc mừng sinh nhật ý nghĩa nhất. Vì bà mất chỉ chừng ba tháng nên cô không được vui. Anh vì vậy mà nghĩ mọi cách để cô có thể vượt qua cú sốc ấy. Quan trọng nhất, lúc đó anh vẫn là “Lục giáo sư” chưa bị “lưu manh hóa” như bây giờ. – -!
Đang ăn, bên ngoài có tiếng chuông cửa. Lục Tử Ngạn đứng dậy mở cửa, sáng sớm đã có người đến!? Vừa mở ra bên ngoài xuất hiện một đám người. Lục Tử Ngạn cất tiếng gọi cô “Thanh Vũ, em có khách.”
Cố Thanh Vũ đi ra, đám người bên ngoài cười tươi, lớn tiếng “Vũ Vũ, sinh nhật vui vẻ. We love you!”
Cô ngẩn ngơ đứng yên. Ngô Phong, Thẩm Duy, Thiên mỉm cười, đặt lên tay cô hai hộp quà “Sinh nhật vui vẻ, em dâu.”
Cố Thanh Vũ bật cười, cất tiếng cảm ơn. Lần đầu tiên sinh nhật của cô nhiều người như thế. Thụ, Bạch Nha, Hiểu Ái, còn có bạn của anh. Cô không cần những món quà sinh nhật, chỉ cần mọi người cùng chúc mừng, sau đó quây quần bên nhau, vậy là đủ.
Cố Thanh Vũ vươn tay kéo anh cúi người xuống, nói thầm “Ngạn tử, cảm ơn anh.”
Buổi tối, cô ngồi trong lòng anh ngắm trăng. Lục Tử Ngạn nói “Sau này chúng ta già đi, con cái trưởng thành, mọi vật thay đổi. Nhưng anh vẫn muốn cùng em ngồi ngắm trăng hưởng gió như thế này.”
Cố Thanh Vũ dựa đầu vào lồng ngực anh “Khi chúng ta già, mỗi sáng sẽ cùng nhau đọc báo, xem thời sự. Buổi tối, sẽ cùng nhau ôn chuyện xưa….”
Lục Tử Ngạn cúi đầu, hôn lên môi cô “Anh yêu em.”
Cô đang vô cùng xúc động, thì anh đó lên tiếng “Không khí thích hợp thế này chúng ta đi ôn lại chuyện xưa.”
“Chuyện gì?”
“Cảm giác ‘đêm đầu tiên’.”
“….”
Một người như anh, tính tình trầm ổn, yêu rồi mới phát hiện gian tà cỡ nào. Nhưng cũng vô cùng dễ thương, lại sống rất sâu sắc… Đối với tôi luôn một lòng một dạ.