Đọc truyện Đắc Kỷ – Chương 43: Danh tướng và mỹ nhân thời trước (11)
Edit: Hiên Viên Linh
Hiện tại đang là tháng tư, vốn dĩ cũng không phải thời điểm bộ tộc Hô Diên đến đoạt lương thực, ngày xưa người Hô Diên chỉ cần thua trận sẽ chạy tán loạn nhưng hiện tại lại học theo người Ninh Triều, Cơ Phượng càng nghĩ càng không thích hợp, sai Chu Bình, mang năm nghìn binh mã trở về thành tuần tra.
Gia Dự Quan là nơi hiểm yếu, người Hô Diên chỉ khi vượt qua trận phòng tuyến Cơ Phượng này mới có thể đánh thẳng vào thành, huống chi đại doanh không xa, chuyện gió thổi cỏ lay gì hắn cũng có thể biết trước tiên, Cơ Phượng cũng chưa bao giờ phải rơi vào tình trạng thủ thành chờ cứu viện, sau khi Chu Bình nhận lệnh còn âm thầm nghĩ chủ soái nhà mình quả nhiên là người đã thành gia, ở tiền tuyến còn nhớ đến chuyện trong nhà.
Nhưng khi đến bên ngoài Gia Dự Quan, hắn cũng cảm giác được một chút không thích hợp, cửa thành đóng chặt, không có tướng sĩ thủ trên cửa thành nào nhìn quen mắt, khi thấy hắn, còn hết sức cảnh giác hỏi chuyện một lúc lâu, trong lòng hắn sinh nghi, chỉ muốn mau chóng vào thành, nhưng kêu nửa ngày cũng không có ai ra mở cửa thành cho.
Năm nghìn binh mã không đủ để công thành, Chu Bình cũng bất chấp đã xảy ra chuyện gì, lập tức tìm người truyền tin, sai hắn quay lại báo tin cho Cơ Phượng, nếu như hắn đoán không sai, trong thành nhất định đã gặp chuyện không may!
Đắc Kỷ bị trói trong xe ngựa cùng với Nhị lão Cơ gia, thời điểm những binh lính kia xông tới, Cơ lão tướng quân cùng gia tướng giết gần nửa đám phản tặc kia, nhưng vẫn không thể địch lại chúng, bị một đao chém vào sau lưng, Cơ lão phu nhân thân thể không tốt, lo lắng đến mức hôn mê hai lần.
Những người này đúng là do Cảnh Nguyên Đế phái tới, lúc trước hắn hứa gả thân muội là vì muốn lôi kéo Cơ Phượng, Cơ Phượng không chịu, lại lại dẫn Đắc Kỷ bỏ trốn đến Tây Bắc, đương nhiên là muốn chiếm tiện nghi nhưng lại không muốn cho người khác chiếm chỗ tốt, tính tình của Cảnh Nguyên Đế hung ác nham hiểm, có thù tất báo, dụ dỗ không thành, liền muốn cưỡng bức.
Đã có Công chúa của bộ tộc Hô Diên ở trong hậu cung, hắn muốn qua mặt triều đình liên lạc với bộ tộc Hô Diên là chuyện quá đơn giản, huống chi chỉ là muốn nhờ bọn họ đánh tiếng, khiến đại quân của Cơ Phượng rời đi mấy ngày, đã có thể đổi được một tòa Gia Dự Quan, người trong bộ tộc Hô Diên cũng không phải là ngốc. Cảnh Nguyên Đế cũng không cảm thấy mình đã làm gì sai, Tây Bắc là địa bàn của Cơ gia, Gia Dự Quan là Gia Dự Quan của Cơ gia, chỉ dùng một tòa quan này là có thể đổi được cái cúi đầu của Cơ Phượng, đúng là vô cùng có lời.
Thời điểm Đắc Kỷ bị bắt, nàng đã nghĩ thông suốt, mặc dù nàng biết Cảnh Nguyên Đế sẽ có động tác, nhưng cũng không nghĩ tới hắn có thể làm chuyện ác độc như vậy được, chỉ độc ác thì cũng thôi đi, nhưng hắn còn ngu xuẩn. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)Nếu đổi lại là người khác, cha mẹ thê nhi bị người ta dùng làm quân cờ để uy hiếp chính mình, không có biện pháp nào khác mới có thể thỏa hiệp, nhưng có lẽ Cảnh Nguyên Đế lại không nghĩ tới tính cách của Cơ Phượng, so với thỏa hiệp, thì nổi giận tạo phản còn có khả năng lớn hơn.
Dù sao cũng là người Cảnh Nguyên Đế phái tới, mặc dù trói Nhị lão Cơ gia, nhưng cũng không dám đánh Đắc Kỷ, huống chi Đắc Kỷ còn đang có thai, đụng không được chạm vào cũng không được, chỉ trói tay chân của nàng, phòng nàng chạy trốn.
So với Đắc Kỷ, Cơ lão phu nhân còn thê thảm hơn nhiều, Cơ lão tướng quân mặc dù lớn tuổi, nhưng dù sao cũng là tướng quân đã chinh chiến nhiều năm, chỉ mang mười mấy người cũng đã có thể giết được một nửa số năm trăm tinh binh, nếu như không phải trên thân có Hoàng lệnh, những binh lính thật muốn ăn sống ông, vì thế đương nhiên sẽ không chút cung kính đối với Cơ lão phu nhân, tay chân Cơ lão phu nhân bị trói đến sưng đỏ, chỗ tím chỗ xanh, trán cũng có một vết máu do bị đụng, ngã dựa vào Cơ lão tướng quân bên trong xe ngựa.
Nửa số tinh binh lưu ở Gia Dự Quan phong tỏa tin tức, chỉ có hơn một trăm người áp tải bọn họ trở về kinh, nhóm tinh binh vì muốn che giấu tai mắt người khác, ăn mặc thành thương đội qua đường, xe ngựa của bọn họ được bảo hộ ở phía trước, bên ngoài nhìn qua, tựa như là một cái đại thương nhân qua đường, mang theo một nhóm hàng hóa cùng hộ vệ.
Cơ lão tướng quân mặc dù bị thương, nhưng những người kia cũng không dám coi thường tính mạng của ông, thay ông xử lý qua vết thương, sau đó còn đắp thuốc, miệng vết thương đau đớn khiến ông thanh tỉnh rất nhanh, vừa mở mắt, ông vội vã xem xét Cơ lão phu nhân đang nằm bên cạnh một chút, nhận thấy hô hấp của bà bình thường, mới thở phào nhẹ nhõm nhìn về phía Đắc Kỷ.
Bầu không khí có chút lạ, mặc dù Cơ lão tướng quân cũng yêu thương con dâu nhà mình, nhưng cũng chưa từng thân cận với nàng giống như Cơ lão phu nhân, hiện giờ còn xảy ra chuyện này, ông cũng không phải là người ngốc, cho dù không cần hỏi cũng biết là ai làm.
Gian ngoài chỉ có tiếng gió vầ tiếng vó ngựa, có lẽ bọn chúng chọn đường không có người qua lại mà đi, kêu cứu cũng vô ích, Đắc Kỷ mím môi, thấp giọng nói: “Cha, ta thật sự không nghĩ…”
“Ai cũng không nghĩ tới, cha không trách con” Trên mặt Cơ lão tướng quân còn dính máu, mạnh mẽ nói một câu, ông không sợ chết, sống đến từng tuổi này, sớm đã sống đủ, chỉ nhớ tới những gia tướng kia, đều là thân tín cùng ông hơn nửa đời người, còn có Phượng Nhi, đương nhiên ông hiểu tính nhi tử nhà mình hơn so với Cảnh Nguyên Đế.
Đắc Kỷ cũng thở dài một hơi, hồi lâu mới nói: “Hai ngày nay, có lẽ phu quân cũng đã phát hiện ra, nếu như chàng có thể đuổi theo…”
Cừu lão tướng quân lắc lắc đầu, không nói lời nào.
Nếu Cơ Phượng có thể đuổi theo, có lẽ Tây Bắc cũng sẽ không xé rách mặt với triều đình, Nhị lão sẽ giúp khuyên nhủ, may ra còn có thể khiến cho Cơ Phượng bỏ đi tạo phản ý niệm trong đầu, nhưng nếu thật sự đã đến kinh thành, Cơ Phượng giận lên, liền không có người nào có thể cản hắn.
V384 nhìn Đắc Kỷ một bên dùng bộ dáng ôn nhu hiểu chuyện thành thục an ủi Cừu lão tướng quân đang lòng nóng như lửa đốt, một bên nhifntifnh cảnh Cơ Phượng tức tốc đuổi theo qua Viên Quang Kính, không khỏi đốt nến lần nữa cho Cơ Phượng, đứa nhỏ trong bụng Hoa Dung Công chúa đã được bảy tháng, dùng cái mông để nghĩ cũng biết, Đắc Kỷ cũng sẽ không khiến chuyện này thuận lợi như vậy.
Quả nhiên liền thấy Đắc Kỷ nhìn bên ngoài một chút, dùng thanh âm cực thấp nói với Cơ lão tướng quân: “Cha, bên ngoài có hai người đánh xe, nếu ta mở trói cho người, người có thể nắm chắc bao nhiêu phần có thể đoạt được xe ngựa? Những người cưỡi ngựa không nhiều, nếu chúng ta Tiên thanh đoạt nhân*, thì tạm thời bọn họ sẽ đuổi không kịp.”
*Tiên thanh đoạt nhân: ra oai trước để áp chế đối phương
Thần sắc của Cơ lão tướng quân vô cùng căng thẳng, nhìn qua tấm màn xe mỏng manh như ẩn như hiện, quả nhiên chỉ nhìn thấy bóng dáng của phu xe, ông bị thương ở sau lưng, máu chảy ra không ít, nhưng thật ra không tổn thương đến gân cốt, nếu nói lập tức giết chết hai tên lính tráng là nói dối, nhưng vẫn có thể ra tay đầy bọn họ xuống xe.
Trên mặt Đắc Kỷ thở phào nhẹ nhõm, dưới ánh mắt nghi hoặc của Cơ lão tướng quân kéo ra đoạn dây đã bị cắt đứt, nàng nhỏ giọng nói: “Hai ngày nay ta mài nó vào cạnh xe…”
Cơ lão tướng quân nhìn lại, quả nhiên thấy hai vệt đỏ tươi trên cổ tay ngọc bạch của con dâu nhà mình, Đắc Kỷ nhanh nhẹn tháo dây trói ra cho lão tướng quân, Cơ lão tướng quân nắm sợi dây ở trong tay, khẽ hoạt động tay chân một chút, gật đầu với Đắc Kỷ một cái.
Lúc này V384 cũng thật muốn đốt cho ông ấy một cây nến, phải biết rằng, trong Viên Quang Kính, Cơ Phượng đang trên đường tới, chỉ cần một phút đồng hồ nữa là tới.
Nhưng Cơ lão tướng quân lại không biết điều này, hắn ngừng thở, vén tấm mành trước xe lên, ngay lập tức đẩy một trong hai phu xe đang uống nước ngã khỏi xe ngựa, ngay sau đó dùng sợi dây thừng vừa rồi thiết cổ phu xe còn chưa kịp phản ứng còn lại, lúc này những binh lính xung quanh cũng phản ứng lại đây, dieen*[email protected]*lee*quys*ddoon*cũng bất chấp mọi thứ, Cơ lão tướng quân một tay đẩy binh lính đang hít thở không thông kia ra, đoạt lấy xe ngựa, quay ngựa sang hướng khác chạy nhanh.
Cũng không biết là do vận khí vẫn hay là tâm tính phụ tử không tương thông mà hướng Cơ lão tướng quân chọn lại đúng là…..hướng ngược lại hoàn toán với Cơ Phượng, xe ngựa chạy nhanh, bởi vì muốn ngụy trang thành thương đội, nên chỉ có một người thủ lĩnh cùng với bốn năm người là cưỡi ngựa, không lâu sau đã bỏ xa đám người phía sau.
Thủ lĩnh không nghĩ tới một lão nhân bị trọng thương còn có thể liều mạng như thế, tức giận đến xanh mặt, cũng may xe ngựa vẫn khác với cưỡi ngựa, chỉ chớp mắt đã sắp bị đuổi kịp, Cơ lão tướng quân quay đầu lại quả nhiên chỉ thấy thủ lĩnh cùng vài người cưỡi ngựa đuổi là đuổi kịp, liền dừng xe ngựa, quát lên: “Ta đi xuống kéo chân bọn họ, Hoa Dung mang nương của con, chạy càng xa càng tốt, nơi đây là địa giới Tây Bắc, chỉ cần đến nơi nào có người thì nơi đó sẽ an toàn…”
Ông còn chưa nói dứt lời, Đắc Kỷ đã nhảy xuống xe ngựa, cầm trong tay kiếm của tên lính bị Cơ lão tướng quân bóp chết, ông kinh sợ, đang khi nói chuyện thủ lĩnh cùng vài người cưỡi ngựa thân tín kia đã đuổi kịp, kiếm trong tay Đắc Kỷ lại không hướng về phía bọn họ, mà đặt trên cổ của chính mình.
“Cha, người mang nương đi nhanh đi” Đắc Kỷ cười nhẹ với tên thủ lĩnh kia, nói: “Nếu như hai người không đi được, ta sẽ lập tức tự sát tại đây, chờ đến khi gặp hoàng huynh, nhớ nói cho hắn biết, Hoa Dung bởi vì nửa đường chạy trốn, bị thủ hạ của hắn giết.”
Nét mặt của tên thủ lĩnh căng thẳng, nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ , cắn răng nặn ra một nụ cười: “Bệ hạ và Điện hạ là thân huynh muội, chẳng lẽ Điện hạ thật sự muốn vì ngoại nhân mà làm hỏng đại sự của bệ hạ sao?”
Đắc Kỷ không để ý tới hắn, chỉ nhìn chằm chằm Cơ lão tướng quân nói: “Cha, người yên tâm, bọn họ không dám tổn thương ta, kẻ không làm nên chuyện chính là người vô năng, cùng lắm thì chỉ có một mình con mất mạng, nhưng tội sát hại hoàng thất chính là tịch thu tài sản chu di cửu tộc!”
Thủ lĩnh kia sợ ném chuột vỡ bình, oán hận nhìn về phía Cơ lão tướng quân, lại không thừa nhận cũng không được, lời này của Đắc Kỷ là nói thật, Cơ lão tướng quân cũng là người quyết đoán, thấy thần sắc của thủ lĩnh, cắn răng gật đầu, đổi sang hướng khác giục ngựa chạy đi.
Xe ngựa đã cách xa, sắc mặt của thủ lĩnh chuyển sang xám tro, quay đầu lại vẫn thấy Đắc Kỷ còn đặt kiếm ở trên cổ, cơn tức lập tức dâng lên đến đỉnh đầu, đến gần vài bước, tức giận nói: “Điện hạ hài lòng chưa? Tính mạng của chúng ta hiện giờ…..”
Hắn còn chưa nói dứt lời, đuôi mắt Đắc Kỷ đã nhảy lên phong tình vạn chủng, khiến hô hấp của người ta không khỏi cứng lại, giống như gió xuân tháng tư thoảng qua gò má xinh đẹp đến kinh người, tất cả mọi người đều sững sờ,DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn lập tức liền thấy đôi môi đỏ mọng của mỹ nhân nhẹ nâng lên, trường kiếm trong tay đột nhiên biến đổi một góc độ, đâm vào ngực.
Ngọc sơn khuynh đảo, nhưng bộ dáng của mọi người vẫn còn đang ngẩn ra, thủ lĩnh kia ngơ ngác lau máu đỏ tươi bắn lên người một cái, còn chưa kịp phản ứng lại, một tiếng gào thét kinh sợ từ ngoài rừng truyền tới: “Hoa Dung!”
Con ngựa Tây Vực bờm đen của Cơ Phượng đã đến gần, thủ lĩnh kia còn chưa kịp nói chuyện, đã bị một đao chém bay đầu, sau lưng Cơ Phượng vài mũi tên bay đến, bắn chết vài người còn lại vẫn đang ngẩn ra.
Nhảy từ trên ngựa xuống, dáng người cao lớn của Cơ Phượng đột nhiên quỳ ở bên người Đắc Kỷ, tay run run vuốt lên khuôn mặt nàng, nói “Là ta đến muộn, ta đến muộn …”
Đắc Kỷ còn một chút sức lực, chậm rãi lắc lắc đầu, khó nhọc nói: “Bộ dáng này của ta… có khó coi không?”
Giọng nói của Cơ Phượng khàn khàn: “Rất xinh đẹp.”
Vì thế Đắc Kỷ liền cười, nàng cười rất đẹp mắt, khiến Cơ Phượng tưởng tượng đến trên thảo nguyên xanh ngắt đột nhiên nở rộ một bông hoa hồng không rõ tên, lúc hoa hồng kia nở cực đẹp, dường như vạn dặm thảo nguyên cũng chỉ để làm nền cho nàng.
Đôi mắt của Đắc Kỷ hơi híp lại, tay ôm bụng, giọng nói yếu dần: “Chúng ta…. ước pháp tam chương….còn chưa kết thúc đâu…”
Cơ Phượng nhìn chằm chằm nàng trút ra hơi thở cuối cùng, ánh mắt dời xuống đến bụng, hít một hơi, đột nhiên rút kiếm, máu tươi ở đáy mắt hắn, từ từ hóa thành một mảnh nhòe nhoẹt ướt át.
Mấy vạn quân sĩ Tây Bắc đứng ở nơi không xa, sống lưng thẳng tắp giống như cây tùng, trầm mặc nhìn Đại tướng quân ngày thường như có thể đội trời đạp đất đang ôm hài nhi mới trào đời, khóc đến khàn giọng.