Đắc Kỷ

Chương 41: Danh tướng và mỹ nhân thời trước (10)


Đọc truyện Đắc Kỷ – Chương 41: Danh tướng và mỹ nhân thời trước (10)

Edit: Hiên Viên Linh

Khi Cơ Phượng còn trẻ khỏe, hắn vẫn không có con, hai thê tử trước tuổi còn nhỏ, lại sợ hắn đến chết, không thân cận được vài lần, hắn đã từng tìm những quả phụ phong lưu trên dưới hai mươi tuổi, trừ hắn ra, những nữ nhân này cũng có những quan hệ không sạch sẽ với người khác, vì thế hắn cũng cảnh giác vài phần với bọn họ.

Nếu như Đắc Kỷ không đến, V384 đã có thể tưởng tượng ra vị gia này sau khi dành được thiên hạ sẽ mở rộng hậu cung, tam cung lục viện, con nối dòng thành đàn, có bộ dáng vị vua tài trí mưu lược kiệt xuất, nhưng Đắc Kỷ đã đến, nó cân nhắc thế nào cũng đều cảm thấy kết cục của Cơ Phượng có thể sẽ không tốt hơn vị Tần Vương đáng thương kia bao nhiêu.

Từ Thượng cổ, bản thân Hồ Ly mang ngụ ý đa tử đa phúc, Đắc Kỷ không phải là từ Hồ Ly tu luyện thành yêu, mà là hóa thân của bảo vật quý trọng nhất trong bộ tộc cửu vĩ hồ đã được truyền thừa ngàn năm, so với Hồ yêu tầm thường mà nói, càng thần thông quảng đại, đương nhiên, bản chức đa tử đa phúc kia còn linh thông hơn so với Hồ Ly khác, bình thường những phụ nhân chỉ bái lạy những bức tượng, bức vẽ hình nàng cũng đã có cơ hội mang thai rất lớn, huống chi là bản tôn Phụ Thể.

Hôm thai nhi được lạc thành Đắc Kỷ đã có cảm giác, đúng là có vào mấy ngày nàng và Cơ Phượng sống chung ở thôn trang ngoài thành, thời gian này cũng thật tế nhị, dù sao trừ Cơ Phượng ra, Hoa Dung Công chúa còn dưỡng một đám nam sủng ở thôn trang, V384 có chút bận tâm, khiến cho Đắc Kỷ kỳ quái nhìn nó.

Đã quay về Tây Bắc đã hơn một tháng, năm ngoái bô tộc Hô Diên vừa mới chiến bại một trận, dựa theo kinh nghiệm của Cơ Phượng, thì dân chúng tối thiểu được sống yên ổn hai ba năm, nhưng điều gì cũng có ngoại lệ, mùa đông năm nay còn giá lạnh hơn những mùa đông trước đây, bởi vì chiến bại, Cơ Phượng bắt của bọn họ rất nhiều dê bò, chúng không giám phái đại quân chính diện giao chiến với Cơ Phượng, nhưng không thể tránh khỏi bọ chúng đông cướp một chút, tây chướp một phen được.

Tính tình của Cơ Phượng lại là người không thể chịu một chút thiệt thòi, người khác đánh hắn một cái, hắn nhất định phải đánh người ta đến tàn phế mới hết giận, mấy đời Cơ gia tận trung, nhưng cũng có chút tâm kế,d, zđ:;leeq_us.d0n mấy trăm năm trước là Nhung Địch*, mấy nay là bộ tộc Hô Diên, trước giờ những dị tộc vi phạm biên giới đều bị đánh cho tàn phế mà không đánh chết, chung quy cũng cho bọn họ cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức, đây gọi là dưỡng lòng tự trọng của giặc, nhưng Cơ Phượng lại không nghĩ như vậy.
Nhung Địch: Trung Quốc thời xưa gọi người phương Tây là người Nhung, nhung địch chỉ gặc là người phương Tây 

Từ nhỏ hắn đã quen nhìn người trong bộ tộc Hô Diên cướp bóc tàn nhẫn, những người dị tộc này căn bản không coi người dân Ninh triều ở biên cương coi là người, nơi chúng đi qua thanh niên trai tráng toàn bộ bị giết chết, nữ nhân bị mang đi giao dịch như súc vật, đặc biệt bọ chúng coi việc tàn sát lão nhân và hài tử là thú vui, còn có vài người tướng lãnh của bộ tộc Hô Diên rất thích ăn thịt người, coi đó là vinh, khi hắn được ra chiến trường, cách nghĩ là càng trở nên huyết tính, nếu có thể, hắn thật sự hy vọng khi hắn sinh thời, có thể nhổ tận gốc cái đám súc sinh này. Còn vấn đề nếu như không có hoạ ngoại xâm thì quân chủ sẽ nghi kỵ gì đó, là hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của hắn.


Mà Cơ Phượng dự liệu cũng không sai, vừa mới vào đông, Tra Ô Vương tử được đưa về an toàn, người trong bộ tộc Hô Diên đã không chịu ngồi yên, Đại Ninh coi trọng minh khế, bọn họ lại chỉ cho là một tờ giấy rách, huống chi lại không phải là khai chiến, chỉ là cướp bóc một chút lương thảo, Cảnh Nguyên Đế cũng sẽ không vì chuyện này mà vạch mặt cùng với bọn họ.

Tân hôn vui vẻ, nhưng Cơ Phượng lại không sa vào ôn hương dù chỉ một chút, ban ngày mọi nơi bố phòng, ban đêm xử lý sự vụ của các nơi ở Tây Bắc trình lên, mỗi ngày chỉ ngủ hai canh giờ, so với hai mắt chỉ toàn điều xấu xa của Cảnh Nguyên Đế, hắn đã bắt đầu lộ ra dáng vẻ của một vị minh quân.

Khi bào thai trong bụng được hai tháng, ma ma Cơ lão phu nhân phái tới nhìn ra điều không thích hợp, mời đại phu đến xem, quả nhiên chẩn ra cái hỉ mạch, trên dưới Cơ phủ lập tức tràn ngập niềm vui, gấp rút chạy đi bẩm báo, cũng không lâu lắm, toàn thành đều lan truyền tin tức Tướng quân phu nhân có thai.

Cơ lão phu nhân vui vẻ đến không ngậm miệng được, đến Cơ lão tướng quân trước giờ luôn nghiêm túc cũng đứng dậy đi qua đi lại, mới giống như là đột nhiên nhớ tới điều gì, phân phó cho hạ nhân: “Nhanh mời đại phu tốt nhất trong thành đến đây, còn có vú nuôi, xiêm y của hài tử cũng nên chuẩn bị, nam oa hay nữ oa đều chuẩn bị đi, mau đều chuẩn bị đi… Cơ gia ta có hậu rồi !” Nói xong câu cuối, giọng nói cũng có chút khàn khàn.

Đắc Kỷ mới từ sau tấm bình phong đi ra, Cơ lão phu nhân liền tiến lên ấn nàng ngồi xuống, khóe mắt đuôi mày đều là vui mừng: “Mau ngồi xuống, đừng làm kinh động đến thai khí, nương đã cho người đi gọi Phượng Nhi, đợi lát nữa các con có thể trò chuyện rồi.”

“Nương, phu quân có chính sự ở ngoài, chờ buổi tối hắn trở về mới nói cho hắn biết cũng không muộn, gọi hắn từ quân doanh trở về lại khiến người ta chê cười.” Đắc Kỷ ôn nhu cười nói.

Cơ lão phu nhân càng nhìn Đắc Kỷ càng thích, nghe lời nói này, vừa vui mừng lại vừa đau lòng, nói: “Có phải hắn đã nói lung tung gì với con rồi hay không? Đây là chuyện tốt nhất trong mọi chuyện tốt sao có thể khiến người ta chê cười, hắn lớn tuổi như vậy còn không có hậu mới là chuyện khiến người ta thật sự chê cười! Một thân đầy tật xấu cũng không biết học của ai, lại còn ăn nói ngang ngạnh! Con chờ hắn trở về, xem miệng hắn có kéo ra đến tận ót rồi hay không!”
/
Đắc Kỷ nhịn không được cười ra tiếng, nhưng cũng không nói thêm cái gì, tùy Cơ lão phu nhân kéo nàng tay, thân thiết dạy nàng những chuyện cần chú ý trong lúc mang thai.


“Trước đó đại phu cũng nói rồi, hiện tại tuổi của con chính là thời điểm tốt nhất để sinh hài tử, những người mười ba mười bốn tuổi liền hoài thai là dễ xảy thai nhất, đừng nói đại phu, ta coi cũng còn sợ hãi, tuổi này của con chính là vừa đúng…”

Lời nói của Cơ lão phu nhân còn chưa nói hết, bên ngoài báo một tiếng, là lính cần vụ Cơ Phượng phái tới, Cơ lão tướng quân nhìn lính cần vụ kia chằm chằm kia hỏi: “Tướng quân đâu?”

Lính liên lạc không rõ chân tướng nói: “Hồi bẩm lão tướng quân, tướng quân nói bên ngoài gió tuyết lớn, buổi tối sẽ không trở về, sai tiểu nhân về đây lấy đệm chăn…”

Vừa dứt lời, Cơ lão tướng quân mới vừa rồi còn mặt mũi còn tràn đầy vui mừng trong nháy mắt liền biến sắc, [email protected]_ydocn lập tức hất đổ hai chén trà, quát lên: “Hắn phản rồi! Ngươi đi về, nói với hắn là ta nói, đừng nói là gió tuyết, cho dù là bên ngoài có mưa dao, hắn cũng phải trở lại cho ta! Nếu không ta coi như không sinh ra tên súc sinh này!”

Lính cần vụ bị dọa đến hoảng sợ sau lưng, liên tục vâng dạ, sau đó chạy đi nhanh như một làn khói.

Trên mặt Cơ lão tướng quân tràn đầy lửa giận, chỉ chớp mắt sau quay lại thấy Đắc Kỷ, cố gắng làm ra dáng vẻ tươi cười, không thấy hiền lành, ngược lại càng thêm hung ác, Cơ lão phu nhân vỗ vỗ tay Đắc Kỷ, kỳ thật trong lòng cũng sợ Đắc Kỷ tức giận, vội vàng mắng trước: “Tên tiểu tử thúi này, nương thấy hắn có lẽ là vui mừng đến váng đầu, không biết trở về gặp Hoa Dung của chúng ta, đợi ngày mai hắn về, xem nương thu thập hắn như thế nào!” (anh đúng là con ghẻ mà)

Đắc Kỷ mở to hai mắt, muốn nói gì đó, lại bị Cơ lão phu nhân đau lòng ôm vào trong lòng, ôn nhu an ủi.


Đầu mùa đông ở Tây Bắc đã rất lạnh, lúc này ngoài trời đã bắt đầu có tuyết rơi, Cơ Phượng đành phái lính cần vụ về thông báo, chuẩn bị buổi tối ở lại quân doanh một đêm, không nghĩ tới lính cần vụ chân trước vừa đi, chân sau người trong phủ đã đến nói phu nhân có thai, cả người hắn đều mộng tại chỗ, một hồi lâu sau, đột nhiên lao ra quân trướng.

Không phải là không có nghĩ tới sẽ có một ngày này, chỉ là không nghĩ tới ngày này sẽ đến sớm như vậy, khiến hắn không biết phải làm thế nào, hắn đã có hài tử, một hài tử thật sự, thừa kế huyết mạch của hắn, hắn đã có hài tử với nữ nhân phong lưu xảo trá nhưng lại khiến hắn mê luyến kia, tin tức này đến có chút không chân thực, nhưng lại giống như một tiếng chuông chùa, từng tiếng từng tiếng rõ ràng gõ vào trong lòng hắn, tiếng vọng ở bên tai hắn.

Quân doanh ở ngoài thành, Cơ Phượng lại cái gì cũng đều đã quên, một đường chạy về trong thành, gió tuyết cơ hồ đã che toàn bộ khuôn mặt của hắn lại, cõi lòng của Cơ lão phu nhân đang đầy từ ái mà an ủi Đắc Kỷ, đột nhiên trong lòng trống rỗng, Cơ Phượng toàn thân đầy tuyết xông tới, ôm cổ Đắc Kỷ.

Hắn còn mặc khôi giáp trong quân doanh, mặc dù không phải áo giáp hoàn chỉnh như khi ra chiến trường, nhưng cũng là một thân áo giáp lân mịn*, tuyết rơi xuống đọng lại không rớt cũng không tan, này cái ôm quả thực giống như chôn người ta trong đất tuyết, Cơ lão phu nhân sợ hãi kêu một tiếng, đưa tay đánh hắn một cái, hô “Ngươi buông ra, buông ra! Đừng đông lạnh Hoa Dung .”
*áo giáp có nhiều mắt kẽm, mặc khi luyện tập mềm và nhẹ hơn áo giáp khi ra trận

Cơ Phượng thở gấp vài tiếng, ngưng lại không chịu buông ra, ôm nữ nhân hoài hài tử của mình, cảm giác này thiết thực cực kỳ, khiến hắn cơ hồ nghĩ muốn ôm như thế cả đời.

Cơ lão phu nhân không thể đẩy Cơ Phượng ra, đến Cơ lão tướng quân cũng không thể, Cơ Phượng ôm một hồi lâu, trong đầu mới thanh tỉnh một chút, buông Đắc Kỷ ra, một lát này tuyết trên người hắn đều tan ra, không biết là tuyết hay là mồ hôi, vừa nhìn chính là vội vã chạy về.

Cơ lão phu nhân thấy bộ dáng này của nhi tử như cao hứng đến ngốc rồi, oán giận vừa rồi cũng liền tan thành mây khói, ;;ddl,,qd..đẩy hắn một phen, trên mặt là chỉ trích, nhưng thật ra là thay hắn giải thích với Đắc Kỷ: “Chuyện lính cần vụ vừa rồi là sao? Có phải là vui mừng đến hồ đồ rồi không? Một thân tuyết một đầu mồ hôi này, ngươi chạy từ quan doanh về đây hay sao?”

“Ta, ta đã quên…” Hơi thở của Cơ Phượng còn chưa đều đặn, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Đắc Kỷ.

Đắc Kỷ nhẹ giọng nói: “Nương, vừa rồi ta muốn nói, lính cần vụ kia không giống như là tướng quân nghe được tin tức sai đến, có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng người và cha liên tục… Ta không có cơ hội nói chen vào.”


Nhị lão ngượng ngùng, Cơ lão tướng quân vẫn muốn duy trì chút tôn nghiêm của bậc làm cha, đe dọa nói: “Quân doanh không xa, nếu không phải nhi tức có thai, một nam nhân đã thành gia suốt ngày ngủ ở bên ngoài cũng không là cái dạng gì, hắn lại là người sống tạm bợ, không nhìn hắn, hắn lại đi bừa bãi!”

Cơ Phượng không chú ý lão gia tử nhà mình nói cái gì, nhận lấy khăn tay nha hoàn mang lên xoa xoa mặt, một hồi lâu sau, khóe miệng mới toét ra một nụ cười: “Chúng ta có hài tử …”

Đắc Kỷ cười liếc nhìn hắn một cái, Cơ lão phu nhân thấy thế, vội vàng kéo Cơ lão tướng quan đang không cam không nguyện ra ngoài, để cho bọn họ nói chuyện.

Cơ Phượng không phải là người mặt lạnh, nhưng cũng chưa bao giờ cười đến hí hửng như thế, Đắc Kỷ một tay đè bụng ngồi đó, chờ hắn cười đến khóe miệng đau, mới nhẹ giọng nói: “Cười đủ chưa?”

Trong ngực chợt lạnh, Cơ Phượng liền thôi không cười, mặt xấu hổ, hiện tại hắn mới nghĩ khởi nữ nhân trước mắt đáng giận đến cỡ nào, vừa rồi hắn bộ dáng ngốc đến ngay ngô đều bị nàng nhìn thấy, còn không biết sẽ bị nữ nhân này cười nhạo thành bộ dáng gì.

Nhưng ngoài ra hắn lại có chút ủy khuất không hiểu rõ, đó là chúng ta có hài tử , ta cao hứng thành cái dạng này, ngươi như thế nào… Còn có thể tỉnh táo như vậy?

Thật sự là nữ nhân không có tâm! Cơ Phượng cắn răng.

Thu hết biến hóa trên thần sắc của hắn vào đáy mắt, Đắc Kỷ cười, giọng nói ôn nhu, “Phu quân, đừng nóng giận, thiếp thân chỉ là muốn làm ước pháp tam chương với phu quân, dù sao mang thai mười tháng, nếu chàng tìm nữ nhân khác, thiếp thân chính là muốn khóc đến chết .”

Trong lòng Cơ Phượng đột nhiên ngòn ngọt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.