Đắc Kỷ

Chương 12: Tuyệt sắc đệ nhất võ lâm 2


Đọc truyện Đắc Kỷ – Chương 12: Tuyệt sắc đệ nhất võ lâm 2

Người làm nhiệm vụ luân hồi này về cơ bản đều có hệ thống của riêng mình, đẳng cấp của V384 cũng cao hơn so với phần lớn những hệ thống khác, cho nên có thể tra xét được tình huống của những người đã hoàn thành nhiệm vụ này, nhưng mà quá trình hoàn thành cụ thể, hệ thống lại không được để lộ ra.

V384 chỉ biết là trong những người đã làm nhiệm vụ này, đã có người tra được chân tướng Hứa gia diệt môn chân tướng Hứa gia bị diệt môn, nhưng lại không biết chân tướng cụ thể là như thế nào, vì thế nó tốn rất nhiều công sức, dùng phương pháp loại trừ tìm ra được thế lực có khả năng diệt Hứa gia nhất.

Thanh Vân Môn là một nhị lưu (hạng 2) môn phái không lớn, không nhỏ, có lẽ rất nhiều người cũng không đem Thanh Vân Môn để vào mắt, nhưng mà dù gì cũng là một môn phái võ lâm, Thanh Vân Môn cũng coi như là một thế lực không nhỏ ở Giang Nam, có mấy ngàn đệ tử. Cùng Thanh Vân Môn có quan hệ, hơn nữa còn có thực lực có thể tiêu diệt Thanh Vân Môn trong một đêm, còn không chút lộ tung tích nào, trong võ lâm hiện nay, cũng chỉ có ba thế lực.

Một là Danh Kiếm Sơn Trang của vị hôn phu Hứa Thanh Yên- Phó Ly, hai là Huyết Y Lâu, ba là Kiếm Thần Hàn Tiếu.

Danh Kiếm Sơn Trang là một đại môn phái trên giang hồ, tướng mạo của Phó Ly tuấn mỹ, còn trẻ đã thành danh, là phu quân trong mộng của không biết bao nhiêu hiệp nữ giang hồ, lấy thân phận của Hứa Thanh Yên, miễn cưỡng cũng chỉ có thể làm thiếp của hắn, cho nên Danh Kiếm Sơn Trang muốn làm thông gia với Thanh Vân Môn, ngoại trừ lý do bên ngoài là do giao tình của tổ tông, quan trọng hơn là Thanh Vân Môn có một bộ công pháp cao cường do tổ tiên truyền xuống.

Trăm năm trước Thanh Vân Môn cũng là một đại môn phái trên giang hồ, truyền tới đời của Hứa phụ, xem như là vô cùng sa sút. Hứa phụ, Hứa mẫu phu thê ân ái, rất nhiều năm cũng chỉ có một người nữ nhi là Hứa Thanh Yên, từ nhỏ thân thể nàng đã yếu ớt không thể tập võ, liền thả tin đồn, muốn trao Băng Phong kiếm phổ mà tổ tiên truyền lại cho Hứa Thanh Yên làm của hồi môn, hy vọng có thể tìm cho nàng một người lang quân như ý, chỉ là chưa để người trong giang hồ có hành động gì sau khi nghe tin, Danh Kiếm Sơn Trang đã mang sính lễ đến.

Theo kinh nghiệm nhiều năm của V384, nếu Danh Kiếm Sơn Trang là vì kiếm phổ mới muốn kết thông gia cùng Thanh Vân Môn đám hỏi, tất nhiên sẽ có động cơ tiêu diệt Thanh Vân Môn, trên giang hồ chuyện vì bảo đao kiếm phổ gì đó mà giết người diệt tộc còn thiếu sao?

Thứ hai là Huyết Y Lâu, Huyết Y Lâu cũng có một tên gọi khác là môn phái sát thủ đứng đầu giang hồ, cướp đoạt tiền tài của người khác, cũng trừ tai họa cho người khác, từ vương công quý tộc, cho đến những người buôn bán nhỏ, [email protected] không có người nào là Huyết Y Lâu không dám giết, chuyện diệt toàn môn này là thông thạo nhất, |3_quy/d0n nếu là Huyết Y Lâu làm, vậy thì sau lưng nhất định là có người khác sai sử, chuyện này thực không dễ điều tra.


Thứ ba, kỳ thật không tính là thế lực, nhưng mà người này xác thực cũng có thực lực trong một đêm tàn sát hết Thanh Vân Môn, Kiếm Thần Hàn Tiếu cả đời si mê kiếm pháp, trước kia cũng đã làm chuyện vì một bản kiếm phổ mà giết người, Băng Phong kiếm phổ chính là công pháp năm xưa Đại môn chủ đầu tiên của Thanh Vân Môn- Hứa Thiên Cuồng tự nghĩ ra, mấy trăm năm trước không có một đối thủ trong võ lâm, Hứa gia hoài bích kỳ tội*, cho nên Hàn Tiếu cũng rất đáng nghi.

*Bắt nguồn từ câu tục ngữ: “Thất phu vô tội, hoài bích có tội” nghĩa là kẻ thường dân thì không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội. Ý nói Hứa gia chỉ vì có bản kiếm phổ quý giá mà rước lấy tai họa

Đắc Kỷ nghe V384 phân tích, suy nghĩ một chút, nói: “Khả năng là Danh Kiếm Sơn Trang không lớn, kiếm phổ là của hồi môn của Hứa Thanh Yên, nếu  như Danh Kiếm Sơn Trang đã đính hôn cùng Thanh Vân Môn, chỉ cần một ngày nữa là có thể thuận lý thành chương (hợp lẽ) có được, cần gì phải tốn tâm tư giết người đoạt bảo lớn như vậy?”

“Có lẽ là Phó Ly không muốn cả đời mình chỉ vì một bản kiếm phổ mà bị phá hủy, loại người này, có chuyện gì mà không làm được đâu?” Trước đây kí chủ của V384 phần lớn đều là nữ nhân, nữ nhân yêu ghét rất rõ ràng, khiến nó- không có ý thức gì về giới tính cũng sinh ra bản năng chán ghét đối  với loại nam nhân thay lòng đổi dạ này.

Đắc Kỷ không tranh luận cùng V384, điều này không có gì ý nghĩa, không phải là không đồng ý với suy nghĩ của V384, mà là nàng chưa từng thấy Phó Ly, đương nhiên cũng sẽ không phán đoán tính cách của người này, chỉ dựa vào việc hắn phụ Hứa Thanh Yên bị hủy dung cũng không chứng minh được điều gì, nam nhân yêu sắc đẹp là thiên tính.

Vết thương của Hứa Thanh Yên không tính là nghiêm trọng, nếu không cũng sẽ không có hơi sức đánh xe đến phủ Tô Châu tìm Hạ Kim Dung, Đắc Kỷ dưỡng mấy ngày cũng đã tốt hơn rất nhiều, trong khoảng thời gian đó Tô Ngọc Khanh sang đây thăm nàng hai lần, vẫn là bộ dáng ôn hòa, quân tử như cũ, Đắc Kỷ cũng sắm vai một tiểu thư khuê các, bày ra dáng vẻ hồn nhiên, ngây ngô không hiểu chuyện.

Lúc này là cuối hạ, đầu thu, đúng là lúc mưa dầm không ngớt, vết thương của Đắc Kỷ tuy dưỡng tốt, nhưng lại không thể lập tức khởi hành, theo tính cách của Hứa Thanh Yên, cùng với hai đại nam nhân trụ ở dưới một mái hiên, thật sự là vượt qua phạm vi chịu đựng của nàng, Đắc Kỷ cân nhắc một chút, rồi đưa ra thỉnh cầu rời đi với Tô Ngọc Khanh.

“Quấy rầy ân công đã nhiều ngày, quả thực rất áy này, tiểu nữ còn có bằng hữu ở phủ Tô Châu, hiện thời thương thế đã tốt lên, tiểu nữ vẫn không phiền toái ân công.”[email protected]*dyan(lee^qu.donnn)


Bằng hữu ở Tô Châu phủ, đây không phải là Hạ Kim Dung sao? V384 thiếu chút nữa là kêu lên, sau đó mới nhớ tới, lấy pháp lực của Đắc Kỷ, chỉ sợ nước sôi của Hạ Kim Dung còn chưa kịp đun nosngthif chính nàng ta đã bị thiêu thành tro bụi.

Tô Ngọc Khanh ôn giọng nói: “Hứa cô nương cảm thấy bất tiện sao? Không dối gạt cô nương, mấy ngày nạy tại hạ ở quán trọ trong thành, đối với danh dự của cô nương sẽ không…”

Trên mặt Đắc Kỷ lộ ra chút vẻ do dự, nói: “Mạng của tiểu nữ là do ân công cứu, làm sao có thể sợ mấy lời đồn đãi này, chỉ là đến Danh Kiếm Sơn Trang đường xá xa xôi, tiểu nữ sợ làm chậm trễ việc của ân công.”

“Không sao, tại hạ cũng muốn đến Danh Kiếm Sơn Trang, thuận đường với cô nương.” Tô Ngọc Khanh cười khẽ: “Nếu là cô nương ghét bỏ tại hạ là người tàn phế, trên đường trì hoãn thời gian, vậy thì tại hạ cũng không giữ chân cô nương.”

Đã nói đến mức này, đâu có đạo lý nói ghét bỏ, Đắc Kỷ cắn môi dưới, chỉ có thể đáp ứng, nhưng mà đáy lòng lại cười thầm, thanh danh của Tô Ngọc Khanh trong giang hồ không nhỏ, lại có rất ít người biết quan hệ của hắn và Danh Kiếm Sơn Trang, hắn biết rõ nàng là vị hôn thê của Phó Ly, chỉ cần nói ra thân phận là có thể có được tín nhiệm của nàng, nhưng mà hắn lại một chữ cũng không nói, mặc cho nàng lo sợ bất an.

Nếu như là trước kia chỉ nắm chắc ba phần, thì vào lúc này Đắc Kỷ đã mười phần mười xác định, Tô Ngọc Khanh này có vấn đề, còn không phải là vấn đề bình thường.

Mấy ngày sau cuối cùng cũng ngừng mưa, Đắc Kỷ cũng không đi Danh Kiếm Sơn Trang hoàn thành nhiệm vụ, mà lại đi đến trêu chọc Hạ Kim Dung, cho nên vào trước khi đi nàng báo với Tô Ngọc Khanh tiếng, nói là muốn đi nói lời từ biệt với Hạ Kim Dung.


Tô Ngọc Khanh bạch y tóc đen, tươi cười dịu dàng nói: “Cô nương đi sớm về sớm, tại hạ chờ.”

Đắc Kỷ khẽ cắn môi một cái, trong đôi mắt mang theo mộ chút bất an, vẫn thi lễ một cái với Tô Ngọc Khanh, rồi mới xoay người rời đi.

Hạ Kim Dung là nữ nhi của Tri phủ Tô Châu, trên nàng có hai ca ca, nuông chiều nàng đến sinh hư, tính tình vô cùng đại tiểu thư. Hứa Thanh Yên tính tình nhu thuận, mới có thể trở thành bằng hữu của nàng, lại không biết rằng người bằng hữu này từ nhỏ đã hận nàng tận xương, vì e ngại Thanh Vân Môn, mới đối với nàng hư dữ ủy xà*.

*Hư dữ ủy xà: Hư – giả, Ủy xà – tùy tiện ứng phó. Chỉ đối xử với người khác bằng hư tình giả ý, ứng phó có lệ

Hứa Thanh Yên đã đến nha môn của phủ Tô Châu không ít lần, mấy ngày nay chuyện Thanh Vân Môn bị diệt môn đã truyền khắp Giang Nam, nếu như Hứa Thanh Yên chỉ là một người bình thường, Hạ Kim Dung hận không thể sai người đuổi nàng ra khỏi cửa, nhưng Hứa Thanh Yên vẫn là vị hôn thê của Phó Ly, nàng cắn răng đổi một bộ y phục xinh đẹp, tỉ mỉ trang điểm xong mới đi ra.

Nhưng mà trong thoáng chốc khi nhìn thấy Hứa Thanh Yên ở cửa nha môn của phủ nhà mình, Hạ Kim Dung thiếu chút nữa đã không chịu được mà nhào tới xé nát mặt nàng! Theo như suy nghĩ của nàng ta, da.nlze.qu;ydo/nn Hứa Thanh Yên nhà tan cửa nát, lúc này tinh thần lại sa sút đến tới cửa thỉnh cầu nàng, không đến mức một đêm già đi mười tuổi thì cũng nên tiều tụy đến không thể tả, nhưng vẻ tiều tụy của nàng ta lại giống như cành liễu trước gió, vẻ đau buồn khiến người ta thương tiếc, cặp mày nhỏ, mảnh tựa như cau lại tựa như không, đôi mắt đẹp như hoa đào đọng sương, lại có thể đẹp hơn trước gấp mười lần!

Hạ Kim Dung cắn răng, lộ ra vẻ tươi cười, tiến lên đón, nắm chặt tay Đắc Kỷ, ôn nhu nói: “Muội muội tốt của ta, ta lo lắng cho muội  đến sắp chết rồi, đường xa như vậy, chắc muội chịu không ít khổ sở? Mau mau mau, vào trong, chúng ta nói chuyện.”

“Hạ tỷ tỷ…” Đắc Kỷ nhìn qua giống như cảm động hết sức, hốc mắt ửng đỏ, khẽ cắn môi anh đào, làm ra vẻ ta đây một phen khiến cho vài gã bộ khoái đứng ở của nha môn nhìn không dứt mắt, Hạ Kim Dung lại càng hận hơn, nét cười trên mặt cũng sắp không duy trì nổi nữa, đầu lưỡi bị cắn đén gần như ra máu.

Hạ Kim Dung dẫn Đắc Kỷ đi đến khuê phòng của nàng ta, hỏi cặn kẽ những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, một nữ tử xinh đẹp lưu lạc ở ngoài sẽ xảy ra chuyện gì, Hạ Kim Dung chỉ ngẫm lại cũng muốn bật cười, nhưng mà Đát Kỷ lại dường như không phát giác gì cả, hơi cau mày, rũ mắt, kể lại chuyện mình được cứu cho Hạ Kim Dung.


“Ta, ta không hoài nghi vị Tô công tử kia, chỉ là trong lòng cũng không an tâm, hơn nữa lời đồn đãi cũng…” Đắc Kỷ thấp giọng nói: “Nếu Hạ tỷ tỷ có thể giúp ta một chút, đưa ta đến Danh Kiếm Sơn Trang, vậy thì không thể tốt hơn.”

Hạ Kim Dung thiếu chút nữa không thốt lên mắng một câu lão nương muốn đưa ngươi đến âm tào địa phủ, hít sâu một hơi, nàng dường như nghĩ đến điều gì, ôn nhu nói: “Đưa muội đi là việc ta nên làm, nhưng vị Tô công tử kia biết ngươi tới chỗ này của ta sao? Nếu như không biết, ta sẽ sai người đư cho hắn một phong thư, báo cho hắn một tiếng.”

Đắc Kỷ cắn cắn môi, “Ta không nói cho hắn biết…”

Trong mắt Hạ Kim Dung chợt lóe một tia u ám, nhưng ngoài miệng lại trấn an nói: “Không có việc gì, đến chỗ của tỷ tỷ ta cũng nên an tâm đi, trước tiên ở chỗ này của ta nhi một đêm, sáng sớm ngày mai, ta cùng ca ca mang vài gã bộ khoái đưa ngươi đến Danh Kiếm Sơn Trang.”

Đôi mắt đẹp của Đắc Kỷ rưng rưng, kêu một tiếng Hạ tỷ tỷ, vẻ mặt thần thái đều giống như lúc Hứa Thanh Yên bị lừa, V384 liếc mắt, biết rõ nàng hoàn toàn là diễn theo ký ức của Hứa Thanh Yên, cũng may Hạ Kim Dung căn bản không nghĩ đến nha đầu ngây thơ bị mình liên tục chơi đến xoay quanh lại có thể tính kế gì, lòng tràn đầy hưng phấn mà tính toán che giấu tiếng gió như thế nào, có thể giam Hứa Thanh Yên lại từ từ hành hạ, giải trừ ác khí bao năm qua của nàng.

Tô Ngọc Khanh đợi đã lâu cũng không thấy Đắc Kỷ trở về, vẻ tươi cười trên khuôn mặt tuấn mỹ ôn hòa lại sâu hơn một chút, trong lòng sợ hãi Bạch Thuật, nhỏ giọng nói: “Công tử, Hứa cô nương các nàng tỷ muội tình thâm, có lẽ là nói quá chuyện, nên trì hoãn thời gian.”

Tô Ngọc Khanh ôn nhu nói: “Nàng nói là một canh giờ, hiện tại đã hơn ba canh giờ, cái này không phải là trì hoãn, mà là chạy.”

Trán Bạch Thuật rỉ ra mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: “Hứa cô nương nàng…”

“Sợ cái gì, ” Tô Ngọc Khanh khẽ cười một tiếng, “Ta ngược lại càng thích nàng, thật sự là một cô nương cực kì thông minh.” Giọng nói của hắn ôn nhu, trong đôi mắt đẹp lại hiện lên một chút lạnh như băng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.