Đặc Công Vườn Trường

Chương 3: Muốn nhấn đầu cô vào trong rãnh bồn cầu vệ sinh


Đọc truyện Đặc Công Vườn Trường – Chương 3: Muốn nhấn đầu cô vào trong rãnh bồn cầu vệ sinh

Translator: Nguyetmai

Ngày 13 tháng 9 năm 1998.

Trấn Tân Giang, thành phố Long Môn, nước Z.

Đầu tháng Chín, mùa khai giảng.

Trong giờ lên lớp, tại một nhà vệ sinh nữ của tòa nhà dạy học trong trấn Tân Giang.

Đầu choáng váng, cơ thể lảo đảo giống như đang bị ai túm lấy kéo đi đâu đó, ý thức của Vân Tiên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, bên tai cô đã vang lên một giọng nữ chói tai.

“Con phò này ngất rồi, chị Lâm, giờ chúng ta làm gì đây?”

“Con phò này dám giành trai với tao. M* nó, đúng là không muốn sống nữa mà! Không dạy dỗ nó một chút thì nó không nhớ lâu đâu. Hai đứa mày nhấn đầu nó vào trong rãnh bồn cầu cho tao! Để mặt nó dính đầy phân xem sau này nó còn dám như thế nữa không. Mau lên, xảy ra chuyện gì thì tao sẽ chịu trách nhiệm!”


Giành trai? Rãnh bồn cầu?

Ý thức của Vân Tiên dần dần khôi phục, một giây sau, cô mới kịp phản ứng. Lúc này, hai tay của cô đang bị vặn ra sau lưng, còn một bàn tay không quá lớn đang chụp trên đỉnh đầu.

Mắt vừa mở, thứ đầu tiên Vân Tiên nhìn thấy chính là thứ bài tiết trong bồn cầu.

Mùi tanh tưởi của nước tiểu và phân bốc lên nồng nặc.

Mà bàn tay đang chụp trên đầu Vân Tiên đang chuẩn bị nhấn đầu cô vào trong rãnh bồn cầu.

Vân Tiên không kịp suy nghĩ mình đang ở đâu mà lập tức đan tay vào nhau theo phản xạ có điều kiện, dùng tốc độ nhanh nhất để giãy thoát khỏi tay hai người đang áp chế mình. Đồng thời chân cô cũng không hề lơi lỏng mà nhẹ nhàng móc ngược ra sau đá hai người sau lưng té xuống đất.

Động tác cực kỳ mạnh mẽ.

“A!”

Sau lưng Vân Tiên truyền tới tiếng hét của hai nữ sinh kia, giờ phút này, cô đã nhảy ra một chỗ cách bồn cầu vài mét, nhìn rõ tình huống hiện tại.

Cô đang ở đâu đây?

Trước mặt cô là một cô gái khoảng mười lăm, mười sáu tuổi và hai nữ sinh vừa bị cô đá ngã xuống đất, họ là ai?

“Vân Tiên!”

Cô gái trẻ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, trang điểm rất đậm vừa nhìn thấy bản lĩnh quỷ dị và cách thoát khỏi hai cô gái đang ngã dưới đất của cô thì trong lòng không khỏi hoảng sợ. Ngay sau đó, cô gái này nghiến răng nghiến lợi quát to.

“Cô đang gọi tôi sao?” Vân Tiên vừa nghe thấy tiếng quát thì ngạc nhiên hỏi lại.


Sao cô gái này lại biết cô tên Vân Tiên?

Cô chưa từng kể cho ai nghe về cái tên Vân Tiên này. Là đặc công chủ lực, cô luôn dùng biệt hiệu Sát Thần như tên của mình.

Ngược lại, chính cô cũng mới biết đến cái tên Vân Tiên cách đây không lâu, vì thế người ngoài sẽ chẳng thể nào biết được.

“Sao? Chẳng lẽ tên của mày không phải là Vân Tiên à? Giả vờ giả vịt gì thế? Mày còn định giả bộ mất trí nhớ hả? Mày nghĩ như vậy thì hot boy của trường sẽ nhìn mày thêm mấy cái hay sao? Tao nói cho mày biết! Hot boy của trường chúng ta chính là bạn trai của chị Lâm. Mày đừng mơ mộng hão huyền nữa!”

Một trong hai nữ sinh bị Vân Tiên đá ngã phủi mông đứng lên, nhìn Vân Tiên hung dữ nói.

Cô gái trang điểm rất đậm vừa rồi chính là chị Lâm mà hai cô nữ sinh kia nói, tên là Lâm Mộng Vũ.

Mà rất dễ nhận thấy, hai nữ sinh này đều nghe lời của Lâm Mộng Vũ.

Vân Tiên nghe xong thì tức khắc nhận ra chỗ không đúng.

Người xa lạ, nơi lạ lẫm, cô và họ không hề có thù oán với nhau nhưng trông họ lại đầy vẻ thù địch.


Nghĩ tới đây, Vân Tiên đột nhiên giơ tay lên, sờ đường nét trên mặt mình.

Cô có thể đoán ra diện mạo của một người thông qua việc sờ nắn ngũ quan trên gương mặt.

Hiển nhiên, đây không phải là mặt của cô.

Chuyện gì đang xảy ra?

Cô chỉ nhớ được là sau khi mình giết Lang Sát, cô quay lại xe lấy hộp đàn hương, sau đó một luồng ánh sáng màu trắng lóe lên rồi cô ngất xỉu.

Chẳng lẽ cô đã nhập vào thân thể của người khác?

Lâm Mộng Vũ đứng đằng trước nhìn thấy dáng vẻ này của Vân Tiên, trong lòng lại tức giận: con nhãi này lại dám làm lơ mình. Tức khắc, vẻ mặt cô ta như nhớ ra gì đó, nhìn Vân Tiên cười lớn: “Vân Tiên, mày thấy cô đơn à? Không ngờ mày lại đứng sờ nắn mặt mình trước nhiều người như vậy. Mày thiếu hơi trai thế sao? Còn dám quyến rũ bạn trai tao, đúng là thứ không biết sống chết!”

Nói tới câu cuối, Lâm Mộng Vũ lại như nghĩ tới điều gì, cô ta hung hăng trừng Vân Tiên, quay đầu ra lệnh cho hai nữ sinh kia: “Hừ, vừa rồi nó chỉ may mắn giãy thoát ra thôi, dù sao hôm nay tao cũng sẽ không để yên chuyện này! Hai đứa mày bắt Vân Tiên lại cho tao, nhấn đầu nó vào sâu trong rãnh bồn cầu để nó nếm thử mùi vị của nước tiểu và phân, loại con gái đê tiện thế này không dạy bảo thì sẽ không nhớ lâu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.