Đọc truyện Đặc Công Vườn Trường – Chương 14: Oan gia ngõ hẹp, em tới vì tôi
Translator: Nguyetmai
Sau khi đám người Trương Chí Phàm rời đi, cuối cùng Tần Y Nhu cũng sụp đổ. Cả người bà run rẩy suýt nữa thì ngã xuống đất, hai mắt trống rỗng, may mà được Vân Dịch đỡ nên mới không quá khó coi.
Đối với một người phụ nữ thì chuyện chồng mình ngoại tình chính là chuyện khó tha thứ nhất.
Mà ngoài chuyện này ra thì đánh bạc cũng chẳng khác gì mấy, đều ngang nhau cả.
Cược nhỏ vui vẻ, cược lớn hại thân!
Mặc dù Vân Cương không ngoại tình, nhưng ông ta lại nghiện cờ bạc, không có công việc ổn định. Vì vậy, mấy năm nay đều do một mình Tần Y Nhu gánh vác mọi việc trong nhà, kiếm tiền nuôi gia đình.
Không chỉ vậy, có đôi khi số tiền Tần Y Nhu vất vả lắm mới kiếm được còn bị Vân Cương trộm mất, tiếp tục đi đánh bạc, vui chơi không biết mệt mỏi.
Những điều này Tần Y Nhu đều có thể chịu được, cứ nghĩ nhẫn nhịn một chút là sẽ qua, chỉ cần kiên nhẫn là được.
Nhưng ai ngờ Vân Cương lại đi vay nặng lãi!
Thế này thật sự là muốn ép ba mẹ con bọn họ vào chỗ chết rồi!
Đám người cho vay nặng lãi kia chuyện gì cũng có thể làm được.
Nếu hôm nay không phải Tiểu Tiên ra tay dữ tợn, ép đám người kia rời đi thì hậu quả thật khó lường.
Tần Y Nhu không hề nghĩ ngợi vì sao thân thủ của con gái Vân Tiên nhà mình lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy, bởi vì tâm tư của bà hiện giờ không ở đây. Giờ phút này, lần đầu tiên bà thật sự có suy nghĩ muốn ly hôn với Vân Cương.
Nếu còn tiếp tục như vậy thì Tiểu Dịch và Tiểu Tiên sớm muộn gì cũng sẽ bị Vân Cương liên lụy đến chết!
Những ngày tháng như thế này thật sự không thể tiếp tục được nữa!
Vân Tiên im lặng đi về phía Tần Y Nhu, nhìn người được gọi là “mẹ” này, không hiểu vì sao trong lòng cô lại có chút chua xót.
Nhưng cô biết, đây không phải là tình cảm của mình, mà là từ trái tim của nguyên chủ còn lưu lại trong cơ thể.
“Mẹ, mẹ còn có con và anh, sau này ba chúng ta hãy cùng nhau sống tiếp…” Còn về người được gọi là “cha” kia, ông ta đã bất nhân thì đương nhiên Vân Tiên cô cũng bất nghĩa!
Vân Tiên nhìn Tần Y Nhu và Vân Dịch, nói bằng giọng điệu vô cùng chắc chắn, khiến tâm trạng của Tần Y Nhu tốt hơn một chút.
“Ừm!” Tần Y Nhu đưa tay nắm chặt lấy tay Vân Tiên. Sắc mặt tái nhợt của bà cũng khá hơn vài phần, sau đó nặng nề gật đầu.
Chuyện của Vân Cương, tuy Tần Y Nhu không nói gì nhưng nhất định bà cũng để tâm.
Cơm tối xong xuôi, Tần Y Nhu vẫn không nói nửa lời, một mực yên lặng. Cho dù Vân Dịch có đưa cho Tần Y Nhu món quà anh dày công lựa chọn, bà cũng chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt.
Trong lòng vẫn có chút cay đắng không nói được thành lời.
Vân Tiên không cách nào cảm nhận được sự đau khổ hiện giờ của Tần Y Nhu, nỗi khổ của một người phụ nữ bình thường.
Một đêm yên ắng.
Thứ Bảy, sáng sớm hôm sau, Vân Tiên rời giường từ sớm. Cô cho tất cả những vật tương đối nặng vào trong ba lô, tổng cộng được mười mấy kilogam, sau đó đeo lên vai chạy quanh bờ sông của trấn Tân Giang mấy vòng.
Rèn luyện thân thể là thói quen kiếp trước của cô.
Nhưng mà thể chất của thân thể này không được tốt, đeo có hơn mười kilogam đồ mà chạy vài vòng đã đầm đìa mồ hôi.
Nếu như là kiếp trước thì đừng nói mang hơn mười kilogam, cho dù có cõng một người trên lưng chạy quanh bờ sông, cô cũng có thể nhàn nhã ung dung như thường.
Buổi chiều, thời tiết chuyển sang râm mát. Lữ Phi Yến đến nhà Vân Tiên, rủ cô tới công viên nhỏ ở gần đó chơi.
Lúc này Vân Tiên mới nhớ ra nguyên chủ đã hẹn với cô bạn thân rằng cuối tuần này hai người sẽ cùng ra công viên nhỏ để dạo bộ.
Công viên này có diện tích không lớn, nhưng lại là một nơi khá nổi tiếng gần trấn Tân Giang. Bình thường, khi thời tiết đẹp sẽ có rất nhiều người tới nơi này đi dạo.
Buổi chiều thứ Bảy, thời tiết râm mát, là lúc thích hợp cho việc này.
Khi Vân Tiên và Lữ Phi Yến tới đây thì trong công viên nhỏ đã có không ít người.
“Tiểu Tiên, chúng ta qua cái chòi ở bên kia ngồi nghỉ lát đi!” Đi quanh công viên khá nhiều vòng, có lẽ Lữ Phi Yến đã thấm mệt, vì vậy cô đề nghị với Vân Tiên.
“Ừm!” Vân Tiên gật đầu, hai người cùng đi về phía bên kia.
Trong chòi đã có người đứng, nhưng vẫn còn chỗ trống.
Có điều, khi gần đến đình, Lữ Phi Yến lại đột nhiên kêu lên đầy kinh ngạc: “Ơ, đó là…”
Vừa nói, tay cô ấy vừa chỉ vào một người con trai đang ngồi trong chòi.
Đôi mắt xinh đẹp của Vân Tiên nhìn về phía đó.
Cô thấy một nam thiếu niên dáng dấp khá đẹp trai mặc áo thun trắng, ngồi ở ghế đá trong chòi.
Xung quanh cậu ta còn có một nhóm người cả trai lẫn gái vây quanh.
Người này không phải ai khác mà chính là kẻ đầu sỏ hại nguyên chủ bị Lâm Mộng Vũ lỡ tay đánh chết – Nguyên Anh Tuấn!
Đúng là oan gia ngõ hẹp! Vân Tiên cười lạnh, đang chuẩn bị xoay người rời đi thì lại nghe thấy sau lưng vang lên giọng nói kinh ngạc của Nguyên Anh Tuấn: “Tiểu Tiên? Sao em… em cũng tới công viên đi dạo à, hay là em tới vì anh.”
Khi nói đến vế sau, cậu ta dùng giọng khẳng định.