Đặc Công Tà Phi

Chương 350: Rốt cuộc Thần là ai?


Đọc truyện Đặc Công Tà Phi – Chương 350: Rốt cuộc Thần là ai?

Edit: Lavender – Blue

Beta: Van Tuyet Nhi

Thiên Linh điện, trong sảnh phòng ăn —

Biết được thần ngọc thức tỉnh, Nguyệt chủ tử thân yêu sẽ không sao nữa.

Hai tiểu tử Ngốc Bảo và Cầu Cầu kia, từ tình trạng uể oải chán nản lúc đầu, trở nên phấn chấn bừng bừng, vui mừng bay lên bay xuống, hân hoan nhảy trái nhảy phải.

Góc phía nam sảnh phòng ăn, trên sáu chiếc ghế gỗ lim được chạm trổ hoa văn.

Bốn vị trưởng lão chạy tới, Ngân Lang và Thanh Báo từ Thiên điện chạy tới, biết được chủ tử nhà mình không còn gặp tử kiếp nữa, loại bỏ sự lo lắng trong lòng, mặt mày hớn hở ngồi phẩm trà thơm.

Còn góc phía bắc sảnh phòng ăn, trên sáu chiếc ghế gỗ lim được chạm trổ hoa văn.

Gió sớm nhẹ nhàng thổi qua, Thiên Cơ lão nhân, Thượng Quan Hạo, Hiên Viên Ly, Vô Ngân, Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong ngồi song song với nhau, đối mặt với nhau nhưng lại có biểu hiện khác nhau.

Thiên Cơ lão nhân, Thượng Quan Hạo và Hiên Viên Ly, đang cười như hoa nở nhìn tam bảo bảo cầm một cây kéo màu bạc, hào hứng cắt tỉa lá rậm cho dãy chậu hoa trước phòng ăn.

Từ trước tới nay, Tiêu Hàn có dung nhan tuấn tú, ít khi cười, lần đầu tiên nở nụ cười nhẹ, nhìn nhìn tiểu bảo bảo đang mang ánh mắt lạnh lùng nghiên cứu từng viên độc dược trên chiếc bàn thấp dài.

Về phần Dạ Dật Phong, hắn…… Sao vậy? Vì sao lại có vẻ mặt khóc không ra nước mắt như vậy? Đáp án được tiết lộ trong nháy mắt!

Khóe miệng co rút mạnh mẽ, Dạ Dật Phong nhìn ngay chính giữa phòng ăn, kéo căng cổ họng nói: “Này này này, Tiếu nhi nhà các người cướp quạt trúc của ta, hai người các ngươi cũng không quan tâm sao?”

Tiếu nhi là ai?

Tiếu nhi chính là đại bảo bảo đang ngồi trong ngực Dạ Dật Phong, vừa vui vẻ gặm táo, vừa thảnh thơi đong đưa cây quạt.


Không sai, tên của các bảo bảo đã được đặt xong.

Đại bảo bảo và nhị bảo bảo, diện mạo giống Hiên Viên Diễm như cùng một khuôn khắc ra, thì đặt theo họ Hiên Viên của phụ thân.

Trời sinh đại bảo bảo thích cười, mặc dù tức giận cũng luôn duy trì được nụ cười ấm áp, được đặt tên là Hiên Viên Tiếu,; nhị bảo bảo ham ngủ, lúc nào cũng bận ngủ ngon lành nên được đặt tên là Hiên Viên Thụy Nhi ( Thụy = ngủ).

Tam bảo bảo và tiểu bảo bảo, diện mạo giống Thượng Quan Ngưng Nguyệt như đúc, thì theo họ Thượng Quan.

Trời sinh tam bảo bảo có tính tình nóng này, tức giận, giống như Nộ thần hạ phàm, nên được đặt tên là Thượng Quan Nộ (nộ = tức giận); tiểu bảo bảo đối với ai cũng lạnh lùng, ngay cả thân phụ mẫu cũng không ngoại lệ, nên được đặt tên là Thượng Quan Băng Nhi.

Chính giữa phòng ăn —

Múc một chén cháo hạt sen nóng hổi, đưa tới trước mặt ái thê.

Lại vươn đôi đũa, gắp một sủi cảo trứng gà hấp thơm ngào ngạt cho vào miệng, đối với việc Dạ Dật Phong kêu to than phiền, Hiên Viên Diễm lười ngẩng lên nhìn, đưa ra lời phê bình đáp lại.

Nhưng, cũng không phải Hiên Viên Diễm phê bình con, mà là phê bình bằng hữu tốt.

“Nhìn bộ dạng keo kiệt của ngươi kìa? Một cây quạt bình thường, Tiếu nhi nhà chúng ta cũng không để vào mắt đâu, nó nguyện ý lấy cây quạt trúc của ngươi, cũng đủ cho Dạ thúc thúc ngươi có mặt mũi rồi!”

Hiên Viên Diễm mới vừa phê bình bằng hữu tốt xong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt hớp xong một muỗng cháo hạt sen, lúc này bắt đầu phê bình phu quân nhà mình: “Diễm, nói bừa gì đấy? Chớ xử oan Tiếu nhi của chúng ta, Tiếu nhi của chúng ta cũng không giành quạt trúc đâu!”

“Cái gì, không có giành? Được, như vậy……”

Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa nói xong, cảm xúc của Dạ Dật Phong lẫn lộn, khóe miệng cũng giật giật: “Xin hỏi, giờ phút này trên tay Tiếu nhi nhà nàng, đang lắc tới lắc lui là cái gì?”

“Ta nhìn rất rõ, Tiếu nhi mang cây quạt lông gà mà bản thân thích nhất, hào phóng mang đến chỗ ống tay áo của ngươi, sau đó từ trong tay áo của ngươi lấy đi cây quạt trúc. Rõ ràng là lấy vật đổi vật, làm sao có thể nói là giành chứ? Cho nên……”


Để muỗng cháo trong tay xuống, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn Dạ Dật Phong, mặt thể hiện “Con ta rất vô tội”: “Ngươi cũng đừng vu oan Tiếu nhi nhà ta, như vậy sẽ khiến tâm hồn ngây thơ của nó, bị che phủ bởi sự ám ảnh đấy!”

— ông trời ơi!

Đất ơi, cứu mạng!

Đây là nương kiểu gì vậy? Vì bảo vệ bảo bối của mình, lại đổi trắng thay đen, bẻ cong sự thật, trái lại còn cắn ngược một tên bị giành mất đồ như hắn?

Tiếu nhi lấy vật đổi vật khi nào chứ?

Rõ ràng là Tiếu nhi lấy cây quạt lông gà, đong đưa cây quạt đến gần như sắp lỏng lẻo, sau đó coi ống tay áo mình như một cái thùng rác, bỏ từng cọng lông gà vào tay áo mình.

Nhưng, lúc Tiếu nhi nhét lông gà vào tay áo của mình, chợt phát hiện có một cây quạt trúc mà mình rất thích trong tay áo của mình.

Sau đó, ngay cả một tiếng Tiếu nhi cũng không nói, trực tiếp lấy đi cây quạt của mình, hoàn toàn chiếm thành của mình, thảnh thơi bắt đầu đong đưa.

Được rồi! Thật ra thì……

Hắn thừa nhận, cũng không phải hắn không bỏ được cây quạt trúc này, chỉ cần Tiếu nhi thích, mở miệng nói với hắn một tiếng, hắn cũng sẽ rất vui mừng đưa cây quạt cho Tiếu nhi.

Vấn đề là, Tiếu nhi không mở miệng nói với hắn, mà trực tiếp lấy đi.

Kể từ đó, chẳng phải làm hắn mất cơ hội đưa cây quạt mình yêu thích, thể hiện tình thương với Tiếu nhi sao? Hắn rất buồn bực đó!

“Được rồi, ta sai rồi! Ta không nên xử oan Tiếu nhi, Tiếu nhi hoàn toàn không có giành cây quạt, bởi vì……”


Nghe thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói khéo như rót mật, đổi trắng thay đen, che giấu khóe miệng run rẩy, Dạ Dật Phong im lặng không cãi lại lời nào, rõ ràng bản thân mình bị vu oan.

“Cây quạt trúc này, vốn thuộc về Tiếu nhi, là do lúc trước ta mượn của Tiếu nhi, lại đãng trí quên trả lại, cũng chỉ là Tiếu nhi lấy lại đồ của mình mà thôi!”

Sau khi nghe Dạ Dật Phong tự vu cáo mình, phu thê Hiên Viên Diễmcười “hì hì”, tiếp tục cúi đầu, hưởng thụ đồ ăn phong phú trên bàn.

Bên này Dạ Dật Phong mới vừa tự mình thú nhận xong.

Trên một ghế gỗ chạm hoa khác, Vô ngân ôm nhị bảo bảo đã lâu, hình tượng thanh dật như tiên một đi không trở lại, sắc mặt lúc này toàn là vẻ ai oán.

“Cứu mạng! Nguyệt nhi, Diễm, mau nhìn Thụy Nhi nhà các ngươi nè, nó biết rõ ta thích sạch sẽ, lại còn dùng bánh quẩy quẹt lên cổ của ta.”

Nhị bảo bảo rất tham ngủ, vốn đang vùi ở trong lòng Vô Ngân, “vhejp chẹp” ăn bánh quẩy.

Chỉ là —

Bánh quẩy còn chưa ăn chưa được một nửa, cơn buồn ngủ của nhị bảo bảo lại tới, môi hồng ngậm nửa bánh quẩy còn lại, đầu gối lên vai Vô Ngân, trong nháy mắt tiến vào mộng đẹp.

Đầu nhỏ gối lên trên vai Vô Ngân, lúc này môi hồng non nớt của nhị bảo bảo đang ngậm một nửa cái bánh quẩy, nửa còn lại vừa đúng quẹt lên cổ của Vô Ngân.

Đầu nhỏ của nhị bảo bảo khẽ động, bánh quẩy cũng theo đó mà di chuyển. Bánh quẩy di chuyển, trên cổ của Vô Ngân liền có thêm chút dầu mỡ.

Hết nửa cổ bên phải, bị bánh quẩy liên tục “ quét qua”, điều này khiến Vô Ngân luôn thích sạch sẽ nghiêm trọng, sao có thể không phát điên, phát điên đến nỗi muốn gào khóc lên thật lớn đó chứ?

Nhìn cũng không nhìn Vô Ngân một cái, gắp đút một miếng dưa chuột non giòn ngọt tới bên môi của ái thê, Hiên Viên Diễm dạy cho Vô Ngân một cách.

“Bánh quẩy bị Thụy Nhi ngậm trong miệng, nếu như ngươi không muốn bị dính dầu mỡ của bánh quẩy, làm bẩn cổ sạch sẽ, thì đưa tay ra phía trước, ném Thụy Nhi đang ngủ nhà ta xuống mặt đất là được!”

— Thụy Nhi ngủ say mê ngon lành, ngọt ngào giống như tiểu thiên sứ.

Hắn làm thúc thúc, thương yêu Thụy Nhi còn không hết, sao có thể ném nó xuống đất? Cái tên Diễm thối tha này, rõ ràng chắc chắn hắn không thể nào ném được mà!

Vốn là ánh mắt ai oán, lập tức chuyển thành ánh mắt tức giận.


Tức giận nhìn chằm chằm Hiên Viên Diễm, Vô Ngân “cắn răng nghiến lợi” mà hỏi: “Nguyệt nhi, nếu ta sử dụng ánh mắt trừng chết Diễm, ngươi sẽ dùng chưởng đánh chết ta không?”

Cắn nát miếng dưa chuột giòn ngọt, nuốt vào cổ.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cúi đầu, múc một muỗng cháo hạt sen, cười trả lời: “Sẽ không dùng một chưởng đánh chết ngươi, ta sẽ ăn miếng trả miếng, cũng sử dụng ánh mắt trừng chết huynh!”

— Tuyệt giao!

Sau này trở lại Long Diệu hoàng triều, nhất định tuyệt giao với hai người này!

Tức giận “thề” xong, khó chịu trợn mắt trừng nhìn đôi phu thê không coi ai ra gì, ăn điểm tâm cũng khắng khít không rời, Vô Ngân cúi thấp đầu.

Trong nháy mắt cúi đầu xuống, ánh mắt của Vô Ngân nhìn nhị bảo bảo, lập tức từ lửa giận ngút trời ban đầu chuyển thành mười phần dịu dàng cưng chiều.

Cánh tay phải tiếp tục vòng ôm cả người nhị bảo bảo, cánh tay trái cẩn thận đỡ người nhị bảo bảo.

Tay trái đưa về phía bên môi nhị bảo bảo, độc tác hết sức nhẹ nhàng chậm chạp, rút nửa cái bánh quẩy nhị bảo bảo đang ngậm ra, Vô Ngân đút vào miệng mình.

Mặc dù thoát khỏi cảnh bị bánh quẩy “quét qa”, nhưng Vô Ngân nhai hết bánh quẩy xong, lại phát hiện năm ngón tay trái của mình dính đầy dầu mỡ.

Muốn tìm cái gì lau dầu mỡ trên tay đi, lại lo lắng lúc ôm nhị bảo bảo đi lại, sẽ làm nhị bảo bảo thức giấc.

Vì vậy, Vô Ngân không muốn đánh thức nhị bảo bảo yêu thương trong lòng, bất đắc dĩ cười cười, vì nhị bảo bảo tự hủy đi tính thích sạch sẽ nghiêm trọng nhiều năm nay.

Vô Ngân làm gì?

Bỗng chốc Vô ngân cúi đầu xuống, lấy bàn tay trái đang dính dầu mỡ, lau trên vạt áo trắng tinh khôi, lau đi lau lại.

Cho tới khi lau sạch dầu mỡ, lúc này Vô Ngân mới đưa tay trái lên ôm nhị bảo bảo, đôi mắt đẹp nở nụ cười tràn đầy cưng chiều, hai tay ôm nhị bảo bảo đang vui vẻ đi vào giấc mộng đẹp.

Bên cạnh Vô Ngân, Thiên Cơ lão nhân nhìn tam bảo bối đồ tôn của mình, không ngừng vòng quanh từng dãy chậu hoa, hăng hái cắt tỉa lá rậm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.