Đọc truyện Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc – Chương 24: Bệnh Dại
Tống Tương ôm con thỏ trở về thì nhìn thấy một phụ nhân đang đi ngược lại.
Nàng liền vọt qua một bên nên không va chạm với phụ nhân kia.
Phụ nhân lúc này mới phát hiện ra Tống Tương, liền vén mớ tóc rối trên trán qua một bên ngượng ngùng nói lời xin lỗi rồi vội vàng chạy về phía trước.Nhìn phụ nhân này rất quen mắt, Tống Tương suy nghĩ một lát thì nhận ra, đây là Trương Cẩn Hoa là hàng xóm ngay cạnh nhà nàng, sát vách nhà nàng.Người này vốn ở thôn bên cạnh, sau đó được gả vào Tống gia thôn, sinh được một bé gái cũng tầm tuổi Tống Hoa.
Trước đây bà ấy đã từng giúp nhà nàng, khi trong nhà không còn bất cứ cái gì để ăn thì bà ấy đã lén đưa cho nhà nàng một bao lương thực nhỏ.Đạo lý nhận một giọt ân huệ thì phải báo đáp cả biển lớn nàng luôn nhớ.
Nên khi nhận ra bà ấy với dáng vẻ khổ sở lo lắng thì liền quay lại đuổi theo.
Đi đến cổng làng, Tống Tương nhìn thấy bà ấy đang ôm chặt cột gỗ vừa khóc vừa lau nước mắt.Tống Tương nhìn thấy phụ nhân khóc lóc thương tâm, nàng chưa từng ăn ủi ai, chỉ đành mở miệng cộc lốc hỏi:”Trương thẩm, có chuyện gì xảy ra vậy?”Nghe thấy giọng của Tống Tương, Trương Cẩn Hoa phất tay áo rồi ngẩng đầu trả lời:”Tống Tương, Trương thẩm biết người có lòng tốt hỏi thăm, ta nghe thôn dân nói có vị thần y đến, nên ta tới đây xem sao, nhưng xem ra vẫn chậm không có đến kịp.
Thế này thì bệnh của Tuyết Nhi không qua khỏi rồi!”Tuyết Nhi là tên của con gái Trương Cẩn Hoa, Tống Tương nghe tin Tuyết Nhi bị bệnh thì trong lòng nổi lên nghi ngờ.
Mấy ngày trước nàng còn nhìn thấy cô bé này rất mạnh khỏe vui vẻ nô đùa hái hoa bắt bướm.Sao hôm nay trương thẩm lại nói cô bé bị bệnh nặng khó qua khỏi.
Nhưng khi nghe Trương Cẩn Hoa nói lại bệnh trạng của Tuyết Nhi, thì nàng mới biết Tuyết Nhi bị bệnh rất nghiêm trọng, không thể ở đây tiếp tục lãng phí thời gian nữa.”Trương thẩm, bệnh của Tuyết Nhi rất nghiêm trọng, thẩm định để ta thử xem nói không chừng ta có thể chữa khỏi.”Nghe Tống Tương nói xong, Trương Cẩn Hoa đương nhiên không tin, Tống Tương căn bản chưa bao giờ rời thôn thì đi đâu học trị bệnh chứ.
Đoán được suy nghĩ của Trương Cẩn Hoa, tổng tương lười giải thích, nàng không nói gì nữa mà dùng lực kéo bà ấy đi theo mình.Dù giờ bà ấy có tin hay không thì nàng cũng không có thời gian giải thích, lúc này tính mạng của Tuyết Nhi là quan trọng nhất.Nhìn Tống Tương dùng lực kéo mình đi, Trương Cẩn Hoa thấy ngạc nhiên khi nàng ta có sức lực lớn như vậy, bà rất hiểu đứa bé này.
Từ nhỏ đến lớn bà chưa bao giờ thấy đứa bé Tống Tương này nói dối.
Có lẽ nàng ta đã được cao nhân chỉ điểm, học được cách chữa bệnh.
Nghĩ xong Trương Cẩn Hoa không phản kháng nữa mà ngoan ngoãn đi theo nàng trở về nhà.Hai người về gần đến nơi thì thấy phu quân của Trương Cẩn Hoa sách một bao tải lớn vội vã đi ra ngoài.
Trương Cẩn Hoa ngăn lại:”Nhị ca, chàng đi đâu vậy? Tuyết Nhi thế nào rồi?”Tống lão nhị đặt chiếc bao tải phía sau xuống nhìn ông ấy rất căng thẳng.
Tống Tương nhìn ra bao tải có vấn đề, dường như có thứ gì đó đang giãy giụa, nhìn bao tải thì không giống con vật thông thường, mà trông giống tiểu hài tử hơn.Sắc mặt Tống Tương trở lên lạnh lẽo hơn, nàng tiến đến nắm lấy bao tải trên tay Tống lão nhị rồi giật xuống.
Ông ấy chưa kịp phản ứng lại thì trong tay đã trống rỗng.
Tống Tương gỡ bỏ miệng bao trên mặt đất ra, miệng bao kéo xuống lộ ra hai bím tóc nhỏ của Tuyết Nhi.Trương Cẩn Hoa nhìn thấy nữ nhi trong bao tải cũng hiểu ra mọi việc.
Bà ấy ngẩng đầu nhìn Tống lão nhị với vẻ mặt thất vọng, sau đó chạy đến cởi trói cho Tuyết Nhi, nhưng lại bị Tống Tương ngăn lại:”Thẩm không được qua đây, con bé bây giờ rất nguy hiểm.”Tống Tương nhăn mặt dạ ra lệnh với giọng điệu không cho phép từ chối.
Khiếp sợ trước khí thế bức người của Tống Tương thì Trương Cẩn Hoa đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích:”Tống tương, xin hãy cứu lấy con gái của ta.”Trương Cẩn Hoa quỳ xuống đất phịch một tiếng rồi khẩn thiết van xin.
Lúc này bà ấy coi Tống Tương là cọng rơm cứu mạng cuối cùng nên ra sức bắt lấy.
Tống lão nhị thấy vợ khóc lóc van xin, thấy điều này thật vô lý liền mắng:”Cầu xin nàng ta có ít gì chứ, không lẽ nàng ta biết chữa bệnh sao? Lão nhân thứ năm trong thôn vừa đến xem nói đây là bị quỷ ám vô phương cứu chữa rồi.”Thấy ông ta ồn ào làm ảnh hưởng đến việc trị thương của nàng, Tống Tương đưa tay ra điểm huyệt câm của ông ta lại, dù ông ta có muốn nói cũng không nói được nữa.Tuyết Nhi đang nằm trên mặt đất, bị một miếng vải chặn.
Cô bé không ngừng co giật, hơi thở gấp gáp trông không giống bệnh nhân thông thường.
Nhưng bệnh trạng này thì Tống Tương lại rất quen thuộc.Nàng bé Tuyết Nhi vào phòng, đặt cô bé lên giường, rồi lấy thêm chậu nước từ trong bể chứa lớn trong sân sau đó đi vào phòng.
Trương Cẩn Hoa vội vàng chạy lại hét lớn:”Tống Tương, con bé sợ nước.”Không ngờ Tống Tương coi như không nghe thấy, hất tay Trương Cẩn Hoa ra rồi bước vào phòng.
Khi vung tay lên nước trong chậu văng ra nhỏ từng giọt lách tách xuống nền đất vàng khô.
Nghe thấy âm thanh này cô bé ở trên giường như bị kích thích, điên cuồng giãy giụa.Tống Tương thấy rõ điều này, khoé miệng cong lên.Chắc chắn là chứng sợ nước.
Đây còn gọi là phỏng dại, cũng còn gọi là bệnh dại là một căn bệnh cực kỳ nguy hiểm và đáng sợ.Ở hiện đại, những người bị nhiễm bệnh này có thể tiêm vắcxin phòng ngừa.
Ngay cả những người lên cơn dại rồi vẫn có thể chữa khỏi bằng cách tiêm huyết thanh.
Còn ở thời này y học hạn chế và thiếu phương pháp điều trị hiệu quả nên rất khó chữa, khi người bệnh lên cơn dại thì đều bó tay.Với đứa bé này nàng khẳng định có thể chữa khỏi, huyết thanh trong không gian của nàng hiệu quả hơn bất cứ loại thuốc nào ở thế giới này, cũng như cả thời hiện đại.
Tuy nhiên, việc nàng cùng không gian xuyên qua đây là một bí mật.
.