Đọc truyện Đặc Công Sủng Phi: Thôn Nữ Không Dễ Chọc – Chương 14: Đánh Đuổi
Tống Tương nhìn thấy hành động của Tống lão tam và những người xung quanh xem náo nhiệt thì khinh thường chế nhạo, nói:
“Tống lão tam, người tự nhìn việc tốt của ngươi xem. Ngươi đánh bạc nợ người ta năm trăm lượng, ta phải mạo hiểm vào núi hái thảo dược về bán lấy ngân lượng trả nợ cho ngươi.”
Thấy Tống Tương quyết tâm không cứu mình, Tống lão tam ngồi phịch xuống đất tay chân đập bùm bụp vào đất bắt đầu gào khóc:
“Ông trời ơi! Sao ta khổ thế này chứ? Sao ta lại nuôi ra một nữ nhi là bạch nhãn lang kia chứ? Tống gia thôn chúng ta chưa từng có ai bất hiếu như ngươi.”
Khi những người xung quanh nghe Tống lão tam nhắc đến danh tiếng của Tống gia thôn có thể bị Tống Tương bôi xấu thì họ kích động ra sức mắng chửi Tống Tương.
“Nghe nói Tống Tương không phải là con ruột của Tống lão tam, nhưng Tống lão tam vẫn nuôi cô ta nhiều năm như vậy.”
“Đây mà là nhà của ta, thì ta đã sớm đuổi đi rồi, nào có chuyện giúp người khác nuôi con chứ.”
“Lão tam tính tình cũng không có tệ, chỉ có điều thật ngốc khi nuôi con giúp người khác lại không may nuôi ra một con bạch nhãn lang.”
“…”
Khi bị thôn dân vây quanh xem náo nhiệt lên án mình là kẻ vong ân bội nghĩa, tâm của Tống Tương lạnh đi, trên khóe miệng gợn lên nụ cười khinh khỉnh mỉa mai. Nàng lấy ra bản giao ước đã được Tống lão tam lăn tay điểm chỉ rồi khinh thường nói:
“Đây là bản giao ước, là tự tay ngươi lăn tay điểm chỉ lên. Dù ngươi có kiện lên quan phủ thì kết quả cũng như vậy cả thôi.”
Tống lão tam nhìn bản giao ước mà không khỏi sững sờ, trên đó là giấy trắng mực đen rõ ràng không thể chối cãi được. Ông ta lao đến giật lấy nhưng Tống Tương đã linh hoạt tránh được.
Ngược lại tay phải của ông ta bị Tống Tương túm được bẻ ngoặt về đằng sau, rồi bị chân của nàng dí chặt xuống đất. Tống lão tam muốn phản kháng mà không có sức lực, đành la hét một cách đau đớn như heo bị chọc tiết.
Nhìn thấy thân thủ của Tống Tương thì nhóm người hung dữ kia cũng phải run sợ không dám manh động. Dù sao bọn họ cũng được nghe nói đến những khả năng của Tống Tương.
Nam tử cởi trần nhìn thấy biểu hiện không có tiền đồ của đám chân tay phía sau lưng mà không khỏi tức giận. Hắn phun một ngụm nước bột xuống đất rồi chỉ vào Tống Tương gầm lên:
“Ông đây không quan tâm đến những chuyện chết tiệt này của một nhà các ngươi. Cha ngươi nợ ta tiền không trả được, hôm nay ngươi nhất định phải trả.”
Cùng với bề ngoài dữ tợn khi hắn gầm lên thì mấy đứa trẻ con phải khóc ré lên. Ngay cả người lớn cũng còn phải rùng mình. Ngược lại Tống Tương vẫn bình tĩnh, điềm đạm đứng yên; khoé miệng nhếch lên đường cong làm lộ rõ sắc thái khinh thường của nàng đối với nhóm người hung dữ kia. Rồi một thanh đao sáng loáng nhanh như cắt bổ xuống chỗ nàng đứng. Chỉ chớp một cái Tống Tương dễ dàng tránh được qua một bên.
Nam tử cởi trần thấy Tống Tương dễ dàng tránh được thì càng tức giận, hắn lại điên cuồng vung đao lên chém đến chặt đứt đường lui của Tống Tương. Tuy nhiên hắn lại phải tức giận thêm lần nữa khi hắn không bắt kịp Tống Tương như hắn từng nghĩ. Giờ là lúc Tống Tương phản kích lại,
Ngay lúc nam tử cởi trần chém đến, nhanh như chớp nàng lấy sức nhảy lên khiến nam tử cởi trần chém hụt. Lúc này nàng đang ở phía sau nam tử cởi trần. Giây kế tiếp nam tử cởi trần cảm nhận được một lực va đập rất mạnh.
Thân thể của hắn bị đập mạnh xuống đất, trên tay trống trơn, con dao bị đoạt đi. Đầu óc hắn choáng váng như hàng ngàn ngôi sao lơ lửng trước mắt. Hắn thất kinh khi một bóng dáng nhẹ nhàng lướt qua đã khiến hắn vô cùng chật vật.
Hắn muốn lật mình mà không được vì khi hắn ngước mắt lên thì ánh sáng trắng lướt qua làm chói mắt hắn, còn thanh đao quen thuộc đang kề trên cổ hắn. Người cầm thanh dao này còn ai vào đây ngoài Tống Tương nữa.
Tống Tương liếc xuống nhìn nam tử cởi trần cảnh cáo nói:
“Từ hôm nay trở đi, Tống lão tam đã không còn liên quan tới nhà chúng ta. Ông ta nợ tiền các ngươi thì các ngươi tự tìm đến ông ta, muốn chém muốn giết tùy ý, các ngươi hiểu chứ?”
“Đã hiểu! Đã hiểu!”
Nam tử cởi trần gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Đánh đuổi xong đám người hung dữ, Tông Tương thoáng nhì thấy Tống lão tam đang tìm đường chạy trốn thì nàng tiến đến túm cổ áo lôi lại nói:
“Tống lão tam, ngươi mau kí vào thư hòa ly rồi mau rời đi.”
“Ký! Ta sẽ ký ngay lập tức.”
Tống lão tam phải thừa nhận giao ước kia, ông ta không muốn tiếp tục tự tát vào mặt mình nữa. Rồi năm người cùng tiến về phía bàn ăn. Tống Tương lại yêu cầu Chu Tiêu viết nội dung hòa ly thư một cách ngắn gọn sau đó đem đến cho Tống lão tam và Lý thị lý tin và điểm chỉ xuống.
Trải qua dăm ba trận đòn nhừ tử thì Lý thị cũng đã nản lòng với Tống lão tam. Sau khi ký tên lăn tay điểm chỉ xuống hòa ly thư nước mắt không kìm được mà lã chã rơi xuống.
Khi đến lượt Tống lão tam thì ông ta trần trứ không muốn đặt bút kí tên điểm chỉ. Ông ta lại bắt đầu lại khóc lóc đáng thương đánh vào tâm lý mềm yếu của Lý thị mong có cơ hội được ở lại:
“Tương nhi! Ta không kí có được không? Chúng ta hãy bình tĩnh nghĩ lại. Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, đó cũng là một loại duyên phận..”
Thấy Tống lão tam lại dở trò lạt mềm buộc chặt, Tống Tương thật sự nổi giận xách con dao làm bếp đến gỡ lên đe dọa:
“Ngươi muốn ta phải xuống tay?”
“Đừng! Đừng! Ta ký! Ta ký là được chứ gì!”
Tống lão tam sợ sệt nhanh chóng ký tên điểm chỉ trên hòa ly thư.
Cất thư hòa ly đi Tống Từng bước ra sân tuyên bố với dân làng:
“Từ nay trở đi, Tống lão tam không có bất cứ quan hệ nào với gia đình chúng ta.”
Nhìn bóng lưng cứng rắn mạnh mẽ của nàng, Chu Tiêu thấy buồn bực trong lòng. Chỉ sau khi trải qua những biến cố đau thương trong quá khứ mới được cuộc sống mài dũa để trưởng thành như vậy.
Người cha dượng đổ đốn cờ bạc nợ nần, mẹ thì yếu đuối mềm lòng, em trai còn nhỏ, thân là tỷ tỷ nàng chỉ còn cách là mau chóng trưởng thành. Rõ ràng là một tiểu cô nương mới lớn, nhưng phải học dáng vẻ một người lớn và một mình phải gánh vác cái gia đình này.
Khi đám người hung dữ đòi nợ kia nhìn thấy, Tống lão tam ký xuống thư hòa ly là bọn chúng biết sẽ không lấy được đồng nào từ Tống Tương, Gã liền ra lệnh cho bọn đàn em tiến đến bắt Tống lão tam. Tống lão tam hoảng sợ lao đầu chạy đến nấp phía sau Tống Tương, rồi túm chặt tay áo của nàng kiên quyết không buông.
Chu Tiêu nhìn chằm chằm và Tống lão tam, đặc liệt đôi tay ông ta dính chặt như keo da chó trên người Tống Tương. Trong khi những người khác không chú ý, Chu Tiêu nhặt lấy một củ lạc ở sàng ngay cạnh bóc vỏ rồi búng đến hai tay Tống lão tam.
Nhân lạc bay trúng cổ tay, Tống lão tam thấy tay mềm oặt. Ngay sau đó còn bị Tống Tương ném ra xa về phía mấy tên đàn em đang lao đến. Đứng một bên không thể nhịn nổi nữa, Tống Hoa đem một cây chổi tre từ phía góc sân lớn gọi Tống Tương:
“Tỷ tỷ mau cầm lấy, đuổi bọn chúng đi.”
Tống Tương cầm lấy cây chổi vui vẻ cúi xuống xoa đầu Tống Hoa tán thưởng cậu bé:
“Hoa nhi, đệ đã làm rất đúng không được nhân từ đối với kẻ xấu.”
Tống Hoa được khen, trong lòng thấy vui vẻ, cậu bé mỉm cười mãn nguyện. Còn đám đông đang xem náo nhiệt lại được xem thêm một hồi náo nhiệt nữa. Họ đang nhìn thấy Tống Tương đang vung cây chổi lớn cao quá người nàng khua về phía Tống lão tam, khiến ông ta chạy trối chết ra cửa. Ra khỏi cửa ông ta vấp phải ngưỡng cửa ngã xuống úp mặt vào đống phân, khiến đám đông xem náo nhiệt cười ầm lên.
Tống lão tam đứng lên lau mặt rồi chỉ vào Tống Tương quát:
“Tống Tương, dù cho ông đây có thành quỷ cũng không buông tha cho ngươi.”