Bạn đang đọc Đặc Công Manh Phi: Chương Q.1 – Chương 5: Mười Năm Ước Hẹn Ngươi Là Của Ta
Nhìn tiểu Mộc Nghiên chảy nước miếng, khuôn mặt bụ bẫm ánh mắt sáng như mùa thu, cặp mắt linh động giống như ngôi sao phát sáng! Giờ phút này chính là đang nhìn mình chằm chằm…
Trái tim, phù phù nhảy…
“Tiểu mỹ nhân ngươi mấy tuổi?” Oa oa, tiểu yêu nghiệt cũng ôm nàng, mặc dù mĩ nam Mộc gia rất nhiều, nhưng là vẫn không đáng yêu như vậy.
“Mười tuổi.” Rõ ràng vẫn là tiểu bất điểm (trẻ nhỏ) nhưng là thanh âm của nàng khiến cho người ta có cảm giác thực chững chạc, rất êm tai.
Xỉu, so với hiện tại lớn hơn mình mười tuổi, bất quá nhỏ như vậy đã suất, sau này trưởng thanh nhất định sẽ thành yêu nghiệt, nàng phải tiên hạ thủ vi cường.
“Tiểu mỹ nhân, ngươi lại đây.” Mộc Nghiên đối với tiểu mĩ nam ngoắc ngoắc ngón tay…
Nam tiểu yêu nghiệt nghe lời cúi đầu, sau đó đầu nhỏ kia tiến gần… Gian kế đạt được, Mộc Nghiên hướng môi tiểu mĩ nam giống như ăn thạch hoa quả, há mồm liền cắn lên…
Sau khi gặm vài cái, Mộc Nghiên vỗ tay tươi cười hớn hở nói: “Tiểu mỹ nhân, ngươi đã muốn bị bổn tiểu thư đóng dấu, từ hôm nay trở đi ngươi chính là người của bổn tiểu thư, oa ha ha ha, không cho ngươi thích người khác a, bằng không hừ hừ, bổn tiểu thư thiến ngươi!”
Nam tiểu yêu nghiệt còn chưa có phục hồi lại, một lòng một dạ đều ở vừa rồi Mộc Nghiên hôn lên mặt hắn, môi của nàng mềm mại ngọt ngào, so với bất kì đồ vật gì hắn nếm qua đều ngon hơn, khiến hắn say mê.
Nhìn trong lồng ngực người này tiểu quỷ tiểu nữ oa, nam tiểu yêu nghiệt xấu xa cười, học bộ dáng của Mộc Nghiên hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Mộc Nghiên một ngụm.
Uhm thơm quá, có loại cảm giác thấm vào nội tâm, trên người nàng tản ra nhàn nhạt hương hoa quế.
“Nha đầu nhớ kỹ, ngươi hiện tại cũng là của ta, nếu ngươi dám hôn người khác, ta khiến cho bọn họ hài cốt cũng không còn!” Ngữ khí bá đạo mang theo nụ cười ác ma nhìn tiểu bất điểm trong lồng ngực.
Mộc Nghiên kinh hãi, người này vừa mới nói cái gì? Nàng dám hôn người khác sẽ đem người ta cho làm? Ngất…
Vươn ngón tay trắng nõn nhéo nhéo khuôn mặt bụ bẫm của Mộc Nghiên nói: “Nhớ kỹ, ngươi kiếp này chỉ có thể là của ta, cũng chỉ có thể thuộc về một mình ta, mặc kệ môi của ngươi, thân thể ngươi, nếu có ai đụng chạm ta không ngại diệt hắn cửu tộc…” Ngữ khí ôn nhu, nhưng lời nói ra khiến thân mình Mộc Nghiên run rẩy, xong rồi xong rồi nàng gặp phải ác ma…
Bất mãn quơ tiểu nắm tay gào khóc kêu: “Này, ngươi ấy hãy xưng tên ra.” tiểu gia hỏa này đảo khách thành chủ, rõ ràng nàng xem thích hắn, hiện tại ngược lại toàn bộ.
“Ha ha… Nha đầu, chờ ta… Mười năm, mười năm sau ta tới tìm ngươi…”
“Dựa vào, mười năm, a mười năm ta cũng chỉ mới mười tuổi còn là một đứa trẻ đi, ngươi tìm cái P?” Mẹ nó mười năm, vậy tiểu mĩ nam hai mươi tuổi, chính mình vẫn là tiểu bất điểm, ngạch… Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy quái dị.
“Mười năm sau ta sẽ trở lại bên cạnh ngươi, bảo vệ ngươi yêu thương ngươi, sẽ không rời đi ngươi nữa bước…” Nói xong, nam tiểu yêu nghiệt lại hôn lên trán tiểu Mộc Nghiên, đây là lời hứa hẹn.
“Nha đầu, ngàn vạn lần không thể quên ta, bằng không ngươi sẽ bị sữa trị thực thảm…” Dứt lời, nam tiểu yêu nghiệt buông Mộc Nghiên rời đi.
“Này này, ngươi ấy trở lại, dựa vào, ngươi còn không có nói cho bổn tiểu thư biết ngươi là ai? Tên gì đâu? Này… Dựa vào!!” Mộc Nghiên tức giận mắng to, này tiểu mĩ nam tự nhiên đi cũng sẽ không quay lại.
Khóe miệng giơ lên, Mộc Nghiên lẩm bẩm nói: “A… Mười năm sao?”