Đặc Công Manh Phi

Chương Q.2 - Chương 160: Đều Là Hài Tử Mang Thù


Bạn đang đọc Đặc Công Manh Phi: Chương Q.2 – Chương 160: Đều Là Hài Tử Mang Thù


“Cái gì? Xin lỗi? Hừ nơi này là nhà của ta, ta dựa vào cái gì phải xin lỗi hai dã hài tử các ngươi ?” Mạnh Liên Nhi hai tay chống thắt lưng, nàng từ nhỏ đến lớn muốn có cái gì, người trong Mạnh gia bảo đều đối nàng cung kính, lần đầu tiên bị một hài tử xấu xa bảo xin lỗi, còn có bộ dạng Phi Khê Trần đối nữ nhân kia, nàng rất tức giận, dáng vẻ kiêu ngạo xoạt xoạt tăng vọt.
“Lẽ nào ngươi không nên xin lỗi sao?” Mộc Nghiên hai tay hoàn ngực cười nhạo.
“Chưa đến phiên tiện nha đầu ngươi tới giáo huấn ta?” Mạnh Liên Nhi đã đem nữ nhân lớn lên như búp bê sứ trước mắt này liệt vào danh sách tình địch.
“Liên Nhi, xin lỗi.” Phi Khê Trần sắc mặt rét lạnh, hắn biết Mạnh Liên Nhi chỉ là bị người Mạnh gia làm hư, với lại nàng là muội muội Mạnh Liệt, cho nên Phi Khê Trần cũng là luôn luôn sủng nàng, thế nhưng hiện tại không giống với, đối tượng nàng muốn hung dữ lại là bảo bối nha đầu.
Mạnh Liên Nhi ủy khuất cắn cắn môi, hai mắt lóe nước mắt đối Phi Khê Trần hét lên :”Dựa vào cáo gì muội phải hướng các nàng xin lỗi? Dựa vào cái gì? Trần ca ca huynh bất công, bất công, trước đây huynh cũng không đối với muội như vậy, huynh cư nhiên hung dữ với muội!”
Phi Khê Trần như trước lãnh nghiêm mặt :”Xin lỗi, chuyện này vốn chính là muội sai.”
“Muội không,muội không xin lỗi, muội chán ghét huynh, Trần ca ca xấu nhất!” Mạnh Liên Nhi quật cường xoa nước mắt trên mặt, mặc kệ hạ nhân ở phía sau kêu to, trực tiếp chạy ra ngoài…
Ngục Viêm Thương không thú vị lắc đầu, trò này một chút đều không tốt xem.
Tử Tầm Nguyệt thân thể chợt lóe, đuổi theo thân ảnh Mạnh Liên Nhi.

Mộc Nghiên nhìn bóng lưng Tử Tầm Nguyệt biến mất càng ngày càng nghi hoặc, hài tử này thân thủ rất mạnh, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh, hành sự đều rất cẩn thận.
“Nha đầu, nàng chỉ là bị làm hư mà thôi!”Phi Khê Trần nắm tay Mộc Nghiên , ôn nhu nói.
Mộc Nghiên nâng lên khuôn mặt khả ái tươi cười :”Ta biết!” Sinh ra ở loại gia đình như vậy, chính nàng là ví dụ tốt nhất, cảm giác được người nhà phủng lên trời thật sự rất tốt, chỉ là nàng hiểu được ở bên ngoài cùng ở nhà không giống nhau, ở nhà ngươi chính là bảo bối, thế nhưng ở bên ngoài ngươi không có thực lực ngươi chính là phế vật.
“Ta đi ra ngoài một chút!” Tiểu Phượng nói xong thân thể đã chạy ra bên ngoài.
“Đừng lộ liễu quá!” Mộc Nghiên hảo tâm nhắc nhở, dù sao nơi này là Ngọc Thành quan Mạnh gia bảo mà không phải Mộc gia.
Từ xa truyền đến tiếng Tiểu Phượng :”Đã biết!”
“Ngục Viêm Thương có vẻ như ngươi biết không ít a.” Mộc Nghiên nhìn Ngục Viêm Thương cười hỏi, thằng nhãi này nhất định đã sớm biết, chỉ là muốn nhìn một chút phản ứng của nàng mà thôi.
“Cũng chỉ một chút như vậy.” Ngục Viêm Thương lấy ngón tay so sánh, thực sự rất ít, việc này đều là phái người đi hỏi thăm mới biết được.
Nếu không phải vì nhìn trò hay, hắn mới không buồn chán như vậy..
Phi Khê Trần khóe miệng giật giật nói :”Lần sau ta không ngại nhìn trò hay của ngươi.”
Ngục Viêm Thương hai tay mở ra :”Hoan nghênh, bất quá muốn nhìn trò hay của bản thiếu gia, phỏng chừng rất khó..”
“Ha hả thật không?”
Không trung hai đạo điện lưu bùm bùm rung động..
Mộc Nghiên đau đầu đỡ trán..Có vẻ như ngày đó hai người cùng đi tìm đồ ăn trở về liền biến thành bộ dạng này, thường thường lại xuất ra hai trăm vạn điện cao thế…
Mạnh Liên Nhi chạy một mạch ra khỏi Mạnh gia bảo.
Không biết chạy bao lâu, thẳng đến chạy mệt Mạnh Liên Nhi mới dừng lại, phát hiện mình bất tri bất giác đã chạy đến bên cạnh dòng suối nhỏ nơi lúc trước gặp gỡ Trần ca ca.

Mạnh Liên Nhi ngồi ở trên cỏ, vừa nhổ cỏ xanh trên đất vừa căm giận mắng :”Bại hoại, Trần ca ca là đồ xấu xa, ô ô…”
Cỏ xanh bị Mạnh Liên Nhi nhổ lên toàn bộ bị nàng ném xuống dòng suối.
Xoay người nhìn ra sau,Mạnh Liên Nhi ánh mắt ảm đảm, không có…Trần ca ca không có đuổi theo.
Ôm hai chân , Mạnh Liên Nhi nâng đầu đặt ở giữa hai chân thương tâm khóc lên :”Ô ô ô…Trần ca ca không cần Liên Nhi ô ô…”
Khóc hồi lâu, Mạnh Liên Nhi đôi mắt tròn to đã khóc sưng lên, xoa xoa nước mắt trên mặt, Mạnh Liên Nhi đôi tay trắng như phấn hung hăng đấm mấy cái lên mặt cỏ :”Mạnh Liên Nhi ngươi khóc cái gì mà khóc a? Làm sao không có cốt khí như vậy? Hừ, đều là vì tiện nữ nhân kia, là nàng đoạt đi Trần ca ca, còn làm cho Trần ca ca mắng ngươi, ngươi hẳn là tìm nàng tính sổ, trốn ở đây khóc ngươi không mất mặt sao?”
“Đúng, chính là tiện nữ nhân kia cùng hai dã hài tử, hừ, nếu không có bọn họ Trần ca ca mới sẽ không mắng mình.”
Mạnh Liên Nhi một mình lẩm bẩm, không chút nào để ý tới ở trên cây phía sau ngồi một người .
Tử Tầm Nguyệt ngồi ở trên cành cây, hai chân đung đưa, trong miệng ngậm một cành cỏ, đôi mắt tử sắc híp lại, nhìn nữ nhân phía dưới lẩm bẩm một mình giống như kẻ điên , khóe miệng cong lên nụ cười trào phúng.
Bỗng nhiên Tử Tầm Nguyệt trong miệng khẽ niệm vài câu, nhìn dòng suối nhỏ trước mắt Mạnh Liên Nhi , khóe miệng cong lên, nữ nhân đây chỉ là chút nghiêm phạt nho nhỏ mà thôi…
Phanh…
Ngay lúc Mạnh Liên Nhi đang nghĩ đến biện pháp báo thù thì dòng suối nhỏ trước mắt đột nhiên ầm vang một tiếng..
Tiếp đó một con cá lớn màu trắng từ dòng suối nhảy lên.

“A..” Mạnh Liên Nhi sợ đến liên tục lùi ra sau, con cá trước mắt có một hàm răng so với ngà voi còn lớn hơn, lúc này đang há miệng hướng ngay nàng .
Mạnh Liên Nhi đại não trống rỗng, ở đây sao lại có loại quái vật này?
Hơn nữa dòng suối nhỏ rất cạn, mới chỉ đến đầu gối nàng, vì sao, vì sao lúc trước nàng không thấy?
Lúc này đã không đủ cho Mạnh Liên Nhi suy nghĩ nhiều, nhanh chóng rút ra nhuyễn kiễm tùy thân mang theo, Mạnh Liên Nhi vận huyền khí phòng hộ.
Màn phòng hộ màu vàng, Mạnh Liên Nhi 16 tuổi là huyền khí cấp ba.
Tiểu Phượng một đường đuổi theo đến nơi vừa lúc thấy Mạnh Liên Nhi cùng một con cá lớn biến dị đánh nhau, nhìn xung quanh không có phát hiện thân ảnh Tử Tầm Nguyệt.
“Kỳ quái, đi đâu rồi?” Tiểu Phượng sờ cằm nhíu mày nói.
Tiểu Phượng đột nhiên nhắm mắt lại, thần thức tìm kiếm xung quanh, lỗ tai dựng lên, tiểu lỗ tai giật giật, Tiểu Phượng mở mắt ra, cười nhìn cây đại thụ phía sau Mạnh Liên Nhi , thì ra ở chỗ này!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.