Đặc Công Manh Phi

Q.2 - Chương 158


Bạn đang đọc Đặc Công Manh Phi: Q.2 – Chương 158


Tiểu gia ta vừa mở pháp nhãn liền biết ngươi nha là cầm thú Sáng sớm hôm sau đoàn người Mộc Nghiên xuất hiện ở trước cửa Mạnh gia.
Ngay khi Mộc Nghiên còn đang băn khoăn muốn nói như thế nào mới có thể đi vào, đã thấy thị vệ mở miệng.
“Phi công tử hảo!” Thị vệ gác cửa thấy Phi Khê Trần rất cung kính nói.
Mộc Nghiên kinh ngạc, nhận thức? Tà liếc Phi Khê Trần một cái, nha còn nói không quen? Không quen mà ngay cả một thị vệ canh cửa đều biết ngươi? Tán dóc đi!
Phi Khê Trần sao lại không biết ý tứ của Mộc Nghiên ? Hướng Mộc Nghiên sủng nịnh cười.
“Mạnh đại công tử có ở trong phủ không?” Phi Khê Trần hỏi.
“Ở, hôm qua nhận được tin tức công tử đến đây, hôm nay đại thiếu gia một mực ở quý phủ chờ.” Thị vệ kia nói.
“Nga?” Cũng đúng , nơi này là địa bàn Mạnh gia,đám người bọn họ nghĩ không dẫn nhân chú ý đều khó a.
“Phi công tử bên trong thỉnh.” Thị vệ hướng đoàn người Phi Khê Trần làm động tác thỉnh.

Theo người hầu một đường trực tiếp đi tới một đống biệt viện, sau đó người hầu liền rời đi.
“Trần ca ca thì ra ngươi là người quen ở đây a.” Tiểu Phượng vừa nhìn xung quanh vừa nói.
“A, Trần ca ca của ngươi không chỉ là người quen , còn là …” Ngục Viêm Thương như có chút đăm chiêu nở nụ cười.
“Còn là cái gì?” Tử Tầm Nguyệt nhìn Ngục Viêm Thương cười giống như hồ ly hỏi.
“Cái này chỉ hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời.” Ngục Viêm Thương cười thần bí.
“Thiết, keo kiệt thôi!” Tử Tầm Nguyệt rất không khách khí trừng hắn, càng ngày càng phát hiện thằng nhãi này ngoại trừ khoe khoang sẽ không có gì.
Mộc Nghiên rất yên tĩnh, dọc theo đường đi không nói một lời, từ lúc đi vào nơi này trong lòng nàng liền có cổ cảm giác khác thường.
“Trần, đã lâu không gặp!” Thanh âm từ tính của nam nhân vang lên.
Mọi người đều ngẩng đầu, trước mắt nam nhân một thân tử bào, khuôn mặt tuấn tú , thân thể thon dài, một đôi con ngươi màu lam trong suốt giống như đại dương mênh mông. Khuôn mặt cùng vóc người hình thành tỷ lệ hoàn mỹ.
“Lại là một mỹ nam oa!” Tử Tầm Nguyệt chậc chậc nói.
Tiểu Phượng rất khó chịu vươn bàn tay nhỏ bé che lại mắt Tử Tầm Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi nói :”Nhìn cái gì vậy? Có cái gì đẹp? Lẽ nào so với ta còn suất? Hừ, nữ nhân không phẩm vị!”
Một câu vừa rồi của Tử Tầm Nguyệt, nam nhân trước mắt đã bị tiểu Phượng xếp vào sổ đen.
Tử Tầm Nguyệt khóe miệng cong lên, một chút cũng không tức giận tiểu Phượng bịt mắt mình, ngược lại trong lòng rất là vui vẻ.
“A, tiểu tử kia có chút tự kỷ.” Phi Khê Trần toát mồ hôi.
Mạnh Liệt sửng sốt, lập tức bật cười :”Không có gì, không có gì, tự kỷ là chuyện tốt, ha ha, bất quá tiểu tử kia, bản thiếu gia xác thực so ngươi soái hơn!”
Tiểu Phượng khinh bỉ nhìn nam nhân trước mắt, thân thể che ở trước người Tử Tầm Nguyệt kiêu ngạo nói :”Soái thì thế nào? Lớn lên soái cũng không phải ngươi sai, thế nhưng ngươi đi ra câu dẫn lão bà của ta chính là ngươi sai.”
Ách…
Trời đất quay cuồng, mọi người bị sấm tới rồi.

Mộc Nghiên rất muốn tìm một cái hầm chui vào, gặp qua mất mặt nhưng chưa gặp qua như thế kiêu ngạo mất mặt, quả thực chính là …
“Phốc…ha ha…Tiểu tử kia ngươi nói cái gì? Ta câu dẫn lão bà ngươi? Ha ha…” Mạnh Liệt ôm bụng cười ha ha.
Ngục Viêm Thương cùng Phi Khê Trần rất bình tĩnh, không bình tĩnh không được a! Bằng không sớm muộn có ngày sẽ bị tiểu Phượng cấp sấm chết.
“Uy, người kia, đúng, là ngươi…” Tiểu Phượng ngẩng đầu ưỡn ngực chỉ vào nam nhân cười đến xinh đẹp nói :”Ngươi lại cười thiếu gia ta liền đánh bay ngươi!”
Mạnh Liệt run run vai, không được, hắn muốn cười chết.
“Khụ khụ…Tiểu quỷ ngươi tên gì?” Tiểu quỷ này sao có thể khôi hài như vậy?
Tiểu Phượng vung đầu hừ hừ nói :”Lão sư ngươi lẽ nào không có dạy cho ngươi khi hỏi tên người khác? Muốn trước tự giới thiệu sao?”
Ách…Mạnh Liệt khóe miệng giật giật, tiểu hài tử khả ái vì sao hé miệng ra lại độc như vậy ?
“Bản thiếu gia…Mạnh Liệt!” Mạnh Liệt nghe lời tự giới thiệu.
Tiểu Phượng bỗng nhiên nhảy lên , chỉ vào nam nhân trước mắt nói năng lộn xộn nói :”Chính là ngươi, chính là ngươi? Ngươi chính là Mạnh Liệt?” Đừng lạ, tiểu Phượng hắn thật sự là rất kích động, nha chính là ai từng nói cho hắn quân tử báo thù mười năm chưa muộn ?
Hừ hừ hắn tiểu Phượng báo thù không cần mười năm, xoay lưng một cái là được.
Mạnh Liệt nhìn Phi Khê Trần, ánh mắt hỏi tiểu hài tử này sao kích động như vậy.

Phi Khê Trần cho hắn một dáng tươi cười tự cầu phúc đi.
“Phượng Tà ngươi thế nào?” Tử Tầm Nguyệt lo lắng hỏi.
“Nữ nhân tránh qua một bên, hiện tại là lúc nam nhân nói chuyện!” Tiểu Phượng một tay đem Tử Tầm Nguyệt đẩy đến bên người Mộc Nghiên.
Mộc Nghiên vội đưa tay tiếp được Tử Tầm Nguyệt, nha tiểu Phượng ngươi muốn làm gì? Thiếu chút nữa liền đem lão bà ngươi đánh ngã.
Tử Tầm Nguyệt ngoan ngoãn đứng ở bên người Mộc Nghiên, không phải nàng chuyển tính mà là nam nhân ở ngoài cần sĩ diện, nữ nhân không thể khiến nam nhân của mình ở bên ngoài mất hết mặt mũi, tuy là mặt mũi không đáng mấy đồng !!
Tử Tầm Nguyệt oán thầm, Phượng Tà ngươi nha nếu như không cho ta giải thích tốt, chờ lúc đóng cửa không có ai, tỷ cầm roi gia đánh chết ngươi, Tử Tầm Nguyệt căm giận nghĩ.
“Tiểu tử ngươi sao vậy? Vì sao kích động như vậy? “ Mặc dù mình không là cái gì người tốt, thế nhưng, khụ khụ, mình có vẻ như cũng không đắc tội tiểu gia hỏa này đi!
“Làm sao vậy ? Ngươi nha còn hỏi ta làm sao vậy?” Tiểu Phượng giống như một con gà nổi giận chiến đấu, may là lúc này không có lông , nếu không, lông của Tiểu Phượng chắc chắn sẽ dựng ngược lên.
“Ngươi nói, ngươi vì sao muốn cưới ta Thi Thi tỷ ? Nha, ngươi thiếu chút nữa hại chết ta Thi Thi tỷ biết không?Nãi nãi,* nam nhân đều không là một thứ tốt, ta biết ngươi nhất định là thấy ta Thi Thi tỷ lớn lên mỹ, ngươi liền nổi lên sắc tâm đúng không? Không cần giải thích chúng ta đều biết, hừ! Nói cho ngươi biết, tiểu gia ta vừa mở pháp nhãn…liền biết ngươi nha là một tên cầm thú!” (* nãi nãi : là một từ mắng , giống như mắng bà nội ngươi …)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.