Đặc Công Manh Phi

Chương Q.2 - Chương 133: Tiểu Phượng Đào Hoa[3]


Bạn đang đọc Đặc Công Manh Phi: Chương Q.2 – Chương 133: Tiểu Phượng Đào Hoa[3]


“Ừ!” Thánh Hàn Hi kìm nén một bụng tức giận, nhất là thấy Phi Khê Trần ôm Mộc Nghiên càng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngục Viêm Thương kéo Thi Thi cũng rời đi, nhân vật chính đều đã tránh đi, hắn ở lại làm gì? Huống hồ mình là phía sau màn lão bản.
Trên đường lớn.
Tiểu Phượng hai tay như trước ôm cổ Phi Khê Trần bĩu môi nói :”Trần ca ca, vừa rồi người kia thật đáng ghét, tiểu Phượng không thích hắn, cười thật là giả !”
“Nga? Tiểu Phượng làm sao biết hắn cười giả?”
“Hắn rõ ràng rất tức giận, thế nhưng còn muốn cười, trong mắt lửa giận vùn vụt.” Tiểu Phượng quơ tay nhỏ bé .
“Tiểu tử ngươi không đơn giản a, vậy cũng biết.” Ngục Viêm Thương nhéo nhéo khuôn mặt khả ái của tiểu Phượng.
“Hừ, đó là đương nhiên, tiểu Phượng rất thông minh!” Tiểu Phượng hừ nói.
“Thi Thi, ngươi hôm nay làm sao vậy?” Ngày hôm nay Thi Thi thật im lặng, Mộc Nghiên thật là có chút không quen.

“Biểu tỷ…” Thi Thi ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt…
Mộc Nghiên rốt cục phát hiện Thi Thi không thích hợp, sắc mặt Thi Thi tái nhợt, lại còn chảy mồ hôi, nắm lấy cổ tay Thi Thi đặt lên mạch đập của nàng…
“Không tốt!” Mộc Nghiên sắc mặt đại biến.
“Làm sao vậy?” Phía sau Phi Khê Trần cùng Ngục Viêm Thương đồng thời hỏi.
“Thi Thi trúng độc, mau, mau đem Thi Thi đưa về tiểu viện của ta.”
“Được!” Ngục Viêm Thương ôm lấy Thi Thi, trực tiếp vận khinh công hướng Mộc phủ bay đi.
Phía sau Mộc Nghiên cùng Phi Khê Trần cũng không dám chậm trễ, Phi Khê Trần ôm tiểu Phượng cùng Mộc Nghiên hai người vận khinh công biến mất ở trên đường lớn.
Ngục Viêm Thương mới đem Thi Thi đặt ở trên giường Mộc Nghiên, phía sau ba người Mộc Nghiên Phi Khê Trần cùng Tiểu Phượng cũng đã về tới.
“Ngục Viêm Thương đi lấy chậu nước đến.” Mộc Nghiên nhìn Thi Thi càng ngày càng suy yếu đưa lưng về phía Ngục Viêm Thương nói.
“Ừ.”
“Thi Thi , ngươi hôm nay ngoại trừ ở Đạp Nguyệt lâu còn ở chỗ nào ăn cái gì? Nói cho biểu tỷ.”
“Ta nhớ…” Thi Thi nhắm mắt lại bắt đầu hồi tưởng.
“Sáng sớm lúc dùng cơm có lý ngư ( cá chép), cam thảo hầm thịt gà, rau cần, mộc nhĩ, hành xào trứng, cà rốt, tôm, nha hoàn mới tới còn cố ý cho ta uống một chén mật ong, uống ngon, biểu tỷ làm sao vậy?” Thi Thi mở mắt nói, thân thể đau quá, cũng không biết bị làm sao .
“Nha đầu, Thi Thi làm sao vậy? Rất nghiêm trọng sao?” Phi Khê Trần đi tới bên người Mộc Nghiên hỏi, nhìn Mộc Nghiên giữa đôi lông mày nhíu thành chữ ‘xuyên(川) .rất đau lòng.
” Nghiên Tỷ tỷ, Thi Thi tỷ làm sao vậy?” Tiểu Phượng lo lắng nhìn Thi Thi nằm ở trên giường, sắc mặt Thi Thi tỷ rất kinh khủng, đã bắt đầu phát xanh.
“Qủa nhiên…lý ngư cùng cam thảo hỗn cùng một chỗ sẽ dẫn tới ngộ độc thức ăn, thịt gà cùng rau cần hỗn cùng một chỗ tổn thương nguyên khí, hành tây cùng mật hỗn cùng một chỗ đả thương mắt, cà rốt chứa vitamin cùng tôm hỗn cùng một chỗ chẳng khác nào ăn thạch tín.”

“Cái gì thạch tín!!” Ngục Viêm Thương vừa vặn bưng nước vào chợt nghe Mộc Nghiên nói.
“Vitamin là cái gì?” Phi Khê Trần không hiểu, giống như không có nghe nói qua a.
“Chính là thành phần dinh dưỡng bên trong cà rốt, người hạ độc thật độc ác a.”
Mộc Nghiên vừa nghe Thi Thi nói trên lưng một tầng mồ hôi lạnh ứa ra, Đường Môn vốn là nơi dụng độc lại trúng độc, trù sư (đầu bếp) không có khả năng không biết mấy thứ này không thể ăn hỗn cùng một chỗ, hơn nữa Thi Thi nói nha hoàn mới tới còn cố ý để nàng uống mật, người hạ độc tâm cơ rất nặng, lần này Thi Thi trúng độc tuyệt đối không phải trùng hợp, nhất định là có người dự mưu trước.
Mộc Nghiên xuất ra bình dược trước khi xuống núi quỷ y lão đầu đã giao cho nàng.
Cũng may có dược của lão đầu.
Ngã ra một viên giải độc hoàn cấp Thi Thi ăn, Mộc Nghiên ngồi lên giường nâng Thi Thi dậy, vận công đem tàn độc trong cơ thể nàng bức ra.
Ăn vào đan dược, Thi Thi liền cảm thấy thân thể rất đau, bên trong một cổ khí lưu động, Thi Thi cắn môi, bỗng nhiên phụt một tiếng , Thi Thi trong miệng phun ra một ngụm máu đen.
Đem Thi Thi đã hôn mê đặt lại trên giường, Mộc Nghiên tiếp nhận chậu nước từ Nguc Viêm Thương, đem khăn lông thấm ướt vắt khô, sau đó đem dược hoàn bóp nát xoa lên khăn lông, phủ lên hai mắt Thi Thi.
“Trần, trong thời gian nhanh nhất tra ra ai làm.” Mộc Nghiên xoa xao mồ hôi trên trán, cũng may hôm nay cả ngày Thi Thi cùng mình cùng một chỗ, nếu như phát hiện chậm vậy thì nguy rồi.
“Ừ! Ta lập tức đi.” Sự tình trải qua đã biết rõ, Phi Khê Trần nói xong liền rời đi xử lý.

“Nghiên tỷ tỷ, Thi Thi tỷ hiện tại đã không có chuyện gì phải không?” Nhìn Thi Thi đang hôn mê, tiểu Phượng thật lo lắng, vừa rồi Thi Thi phun ra máu đen dọa tới hắn rồi.
“Ừ, tiểu Phượng không cần lo lắng, Thi Thi tỷ đã không có việc gì, tỉnh lại là tốt rồi.”
“Cô gái nhỏ này đắc tội với ai?” Ngục Viêm Thương hỏi ra nghi vấn trong lòng Mộc Nghiên.
Thi Thi đơn thuần khả ái, đối nhân hữu lễ, nàng sẽ đắc tội ai?
“Nhất định là cái kia xấu nữ nhân.” Tiểu Phượng nắm tay Thi Thi, nghe xong Ngục Viêm Thương nói trong đầu nổi lên một bóng người.
“Tiểu Phượng xẩy ra chuyện gì?”
“Ngày đó ta cùng Thi Thi tỷ chúng ta cùng nhau ở trên đường ngoạn, Thi Thi tỷ vừa ý một cái vòng tay rất đẹp, thế nhưng lại xuất hiện một xấu nữ nhân muốn cùng Thi Thi tỷ đoạt, Thi thi tỷ hình như nhận thức nàng ta, vì vậy liền đem vòng tay kia tặng cho nàng, thế nhưng xấu nữ nhân kia cầm lấy vòng tay liền quẳng nát, còn đi theo chúng ta , chỉ cần Thi Thi tỷ thích cái gì liền theo bọn ta đoạt.”
“Người kia là ai?” Mộc Nghiên nói.
“Hình như gọi, gọi Mộ Uyên….Tuyết…đúng rồi, chính là Mộ Uyên Tuyết.” Tiểu Phượng vô cùng khẳng định nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.