Đặc Công Manh Phi

Chương Q.2 - Chương 131: Tiểu Phượng Đào Hoa[1]


Bạn đang đọc Đặc Công Manh Phi: Chương Q.2 – Chương 131: Tiểu Phượng Đào Hoa[1]


Phượng Tà ta thích ngươi, ngươi thích ta không?
********
Trước mắt tiểu cô nương một thân y phục hồng phấn, thân cao cùng Tiểu Phượng không sai biệt lắm, trong con ngươi như hoa tử la lan* chính là bóng của hắn, một đầu tóc đen dài đến chân, khóe miệng như củ ấu lại tựa hồ luôn chứa một tia tươi cười xinh đẹp,mắt to láu lỉnh, tròng mắt lưu chuyển, dưới chiếc mũi xinh đẹp miệng anh đào nhỏ nhắn đỏ tươi lúc này cong lên vô cùng khó chịu. (* ý là hai tròng mắt màu tím như hoa tử la lan )
“Ngươi làm gì?” Tuy rằng đối phương là một tiểu mỹ nữ, thế nhưng quấy rối đến mình ăn mỹ thực, tiểu Phượng rất không dễ chịu.
“Làm gì? Bản tiểu thư vừa rồi gọi ngươi, sao ngươi không để ý tới ta?” Tiểu mỹ nữ cao ngạo ngẩng đầu, tay nhỏ bé vẫn còn nắm chặt cổ áo tiểu Phượng.
“Ta lại không nhận thức ngươi, vì sao muốn để ý ngươi, ngươi thật kỳ quái.” Tiểu Phượng lui về sau một chút, đem bánh ga tô đang cầm trên tay dấu ra sau người.
“Thiết, ngươi nghĩ rằng ta muốn ăn bánh ga tô của ngươi sao?” Thấy bộ dạng này của Tiểu Phượng, tiểu nữ nhân rất là khinh thường.
“Vậy ngươi muốn làm gì?”
“Hắc, ngươi so bánh ga tô càng ngon ăn!” Tiểu cô nương nói xong lại vươn hai tay nâng lên mặt Tiểu Phượng, hướng Tiểu Phượng béo mập môi hôn lên, còn liếm liếm khóe miệng Tiểu Phượng.

Lạch cạch….
Mâm nhỏ trong tay tiểu Phượng rơi xuống đất, hai mắt trừng lớn….
Ngục Viêm Thương mới vừa đi tới vừa lúc thấy được kia một màn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, không tự nhiên xoa xoa mồ hôi trên trán, aiz chuyện lạ hằng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều.
Tiểu cô nương buông ra Tiểu Phượng, vươn đầu lưỡi liếm liếm miệng mình rất là thỏa mãn nói :”Thật ngọt.”
“A….ném bạc a…Tiểu Phương cư nhiên bị người cắn…” Tiểu Phượng hét lên.( ném bạc : câu cảm thán !!!)
Hai tròng mắt đầy hơi nước, nàng, nàng ta cư nhiên cắn miệng hắn …
“Tiểu Phượng ?” Nghe được thanh âm, Thi Thi vội vàng ngẩng đầu tìm kiếm Tiểu Phượng.
“Tiểu Phượng ngươi làm sao vậy?” Thi Thi chạy đến trước mặt Tiểu Phượng, ngồi xổm xuống hỏi.
“Ô ô ô….Thi Thi tỷ, nàng, nàng…..” Tiểu Phượng nức nở vươn tay chỉ vào tiểu cô nương cắn miệng mình.
“Nàng làm sao?” Thi Thi không hiểu hỏi .
“Nàng, ô ô…nàng cắn miệng ta!” Tiểu Phượng rất là ủy khuất đem mặt vươn qua để Thi Thi kiểm tra.
“Làm sao vậy?” Mộc Nghiên mang theo Phi Khê Trần đi tới.
Tiểu cô nương khóe miệng dương lên, lần nữa đem tiểu Phượng túm qua, hướng môi tiểu Phượng lần nữa hôn lên….
Ách….Mọi người hoa hoa lệ lệ bị sấm ngã…
“Mỹ nam, ngươi đã bị ta đóng dấu, nhớ kỹ tên của ta Tử Tầm Nguyệt, từ nay về sau ngươi chính là người của bản tiểu thư.” Tiểu cô nương rất kiêu ngạo nói.
Ngạch…Mộc Nghiên khóe miệng co quắp, lời kịch này sao nghe quen thế nhỉ?
“Giọng điệu kia, bộ dạng kia, thế nào giống nàng khi còn bé ? Nàng ta là thân thích của nàng?”Phi Khê Trần mặt toát mồ hôi nói.

“Ngô….Không phải !”Mộc Nghiên lắc đầu, bất quá tiểu cô nương này đủ cá tính, nàng thích , ha ha.
Tiểu Phượng đẩy ra tiểu nha đầu cường hôn mình, căm giận nói :”Ngươi sao có thể lặp đi lặp lại nhiều lần cắn miệng ta? Chỉ có ta cắn người khác, người khác không thể cắn ta biết không?” Nói, thân thể Tiểu Phượng đã nhào tới.
Bịch một tiếng…
Tử tiểu thư bị Tiểu Phượng đẩy ngã trên mặt đất, tiểu Phượng đè lên trên người Tử Tầm Nguyệt, vươn béo đô đô tay nhỏ bé nắm mặt Tử Tầm Nguyệt chu môi hôn xuống.
Mộc Nghiên che mặt…Ném bạc a…
“( ⊙ o ⊙ ) a!!” Thanh âm bén nhọn vang lên.
“Tiểu thư, không nên a? Dám như thế đối tiểu thư nhà ta..ngươi….” Nha hoàn áo lam xông lên trực tiếp đem tiểu Phượng xách lên.
Lại đem Tử Tầm Nguyệt trên mặt đất nâng dậy, lo lắng nói :”Tiểu thư, tiểu thư người không sao chứ?”
Tử Tâm Nguyệt nhíu mày :”Tinh Vũ ngươi tránh ra!”Nha, mỹ nam của nàng thân nàng, cư nhiên bị tiểu nha đầu này quấy rối, Tử Tầm Nguyệt rất là tức giận.
“Tiểu ….thư…” Tuy rằng rất ủy khuất, thế nhưng Tinh Vũ vẫn ngoan ngoãn đứng sang một bên, bất mãn liếc mắt trừng tiểu quỷ tóc hồng đứng bên cạnh, chính là tiểu tử này hại mình bị tiểu thư trách.
Tử Tầm Nguyệt đứng ở trước mặt Tiểu Phượng giọng điệu kiêu ngạo nói :”Bản tiểu thư gọi Tử Tầm Nguyệt, ngươi đâu?”
Tiểu Phượng hai mắt lấp lánh, tà liếc Tử Tầm Nguyệt một cái, cao ngạo ngẩng đầu nói :”Ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ Phượng Tà.”
“Phượng.. Tà!” Tử Tầm Nguyệt cúi đầu, thấy không rõ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lúc này có biểu tình gì, lần nữa ngẩng đầu khuôn mặt nhỏ nhắn phóng xuất ra ánh sáng mê người :”Phượng Tà, ta thích ngươi, ngươi thích ta không?”

Oanh…
Vốn bên này ồn ào cho nên cũng khiến cho rất nhiều khách nhân vây xem.
Sau đó nghe đến hai tiểu oa nhi trắng ngần rất bình tĩnh nói ra một loạt lời nói có thể sấm chết người .
A a a…. ( ⊙ o ⊙ )a! Tiểu hài tử nhà ai vậy? Lúc này mới mấy tuổi? Sao lại đi học đại nhân nói chuyện yêu đương?
Tiểu Phượng nghiêng đầu, đáng yêu hỏi :”Có phải nếu ta nói thích, ngươi mỗi ngày đều để ta gặm cái miệng nhỏ của ngươi?”
Mộc Nghiên khóe miệng co quắp, tiểu Phượng a, đến lúc đó không biết ai gặm miệng ai?Ngươi xác định là ngươi gặm tiểu nha đầu này?
“Hắc, đương nhiên.” Tử Tầm Nguyệt gật đầu, hai tròng mắt hiện lên một tia giảo hoạt, hắc hắc…
“Vậy được, sau này ngươi liền là người của ta.” Tiểu Phượng nói xong đưa tay nắm lấy tay Tử Tầm Nguyệt.
Mộc Nghiên một cái lảo đảo thiếu chút ngã sấp xuống…đây…đây đều là với ai học?Còn có ngươi sau đó liền là người của ta?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.