Đặc Công Hoàng Phi

Chương 135: Dĩ bỉ chi đạo


Đọc truyện Đặc Công Hoàng Phi – Chương 135: Dĩ bỉ chi đạo

Edit: Giọt Sương Đêm
Beta: Sakura
* Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân: ai chọt bằng cái gì thì đâm lại bằng cái đấy

Người trước mặt, là Lạc Vũ .

Là Lạc Vũ mình thích.

Bên trong nhà ngọn đèn dầu loáng thoáng, dưới ánh đèn, Lạc Vũ say rượu càng phát ra xinh đẹp.

Dôi mắt kia, cặp mi, cái mũi, cái miệng. . . . . .

Minh Trần Dạ nhìn nhìn, chậm rãi cúi đầu, nhích tới gần, nhích tới gần.

Quả thực quá dụ dỗ hắn, quá dụ dỗ hắn.

Cúi đầu, cúi người, tiến tới gần, một chút một chút chậm rãi nhích tới gần.

Mắt thấy Minh Trần Dạ sẽ hôn lên môi Lạc Vũ , Minh Trần Dạ đột nhiên ngừng lại, miễn cưỡng từ trước mặt Lạc Vũ quay mặt đi.

Giương một tay lên, bốp, một cái tát đụng vào Lạc Vũ đang say rượu trên giường .

“Ta bảo ngươi chú ý, chú ý, ngươi chú ý tới đến mức lên giường của ta, ngươi là đồ vô dụng.”

Đột nhiên hung hăng cho Lạc Vũ một quyền, Đông Thiên Vương Minh Trần
Dạ dùng sức gõ mấy cái lên đầu mình, dùng sức khởi động thân thể, khoanh chân ngồi ở trên giường.

“Vân Thí Thiên là thùng cơm, trên địa bàn của hắn, lại có thể làm cho người ta động thủ, quả thực chính là ngu ngốc, ta đã sớm nói với ngươi rồi, đi theo ta làm Quân phu nhân của ta, ngươi không nghe.

Giờ thì tốt rồi, bị người khác đưa tới cửa cho ta, ngươi là đồ ngu ngốc.”

Khoanh chân ngồi trên giường, Minh Trần Dạ lắc lắc cánh tay Lạc Vũ , dùng sức kéo y phục che đi đôi vai bị lộ ra ngoài.

Bất mãn dùng sức nhéo mặt Lạc Vũ : “May là ngươi gặp ta, ta. . . . . .”

Lời nói nghẹn lại, tay cũng thả lỏng.

Nhưng đến cuối cùng, cuối cùng lại thở dài một hơi.

Minh Trần Dạ đắp kín chăn cho Lạc Vũ, chậm rãi đứng lên, rời khỏi giường.

Hắn thích Lạc Vũ, đây không phải là chuyện gì uất ức hoặc là chuyện không thể nói.

Hắn dám thông báo với thiên hạ nói hắn thích Lạc Vũ.

Nhưng mà, cũng bởi vì thích, cho nên hắn không thể hạ thủ.

Hắn uống rượu say, bị Lạc Vũ bỏ một chút thuốc khiến thân thể không nghe sai sử, nhưng là đầu óc còn tỉnh.

Hắn hiểu được .

Hôm nay, nếu hắn thật sự muốn Lạc Vũ, vậy sau này tất cả ân tình của
hắn với Lạc Vũ , tất cả tình ý sẽ đoạn tuyệt, trở thành người xa lạ.

Đây không phải điều hắn muốn.

Thích một cô gái, hắn không vĩ đại đến mức chỉ cần nàng hạnh phúc là được.

Chẳng qua, dù biết là bị tính toán, hắn cũng sẽ tương kế tựu kế

Không nói thật xin lỗi Lạc Vũ, đầu tiên phải thật xin lỗi chính hắn.

Hắn Địa Ma Hỏa Đông Thiên Vương là ai chứ, là một Thiên Vương bất kể mọi thứ cứ làm theo ý mình.

Lấy tính toán của người khác để đạt được nguyện vọng của mình, ta nhổ vào, Đông Thiên Vương hắn không uất ức như vậy.

Đứng ở cửa sổ, Minh Trần Dạ cúi đầu.

“Thật uất ức, đưa đến miệng rồi mà không thể ăn.”

Minh Trần Dạ hắn đời này chưa từng gặp chuyện như vậy, đưa lên miệng rồi còn chịu đựng không ăn, a a a, uất ức a.

Ánh trăng tĩnh lặng, Minh Trần Dạ đứng ở cửa sổ, vạn phần chán nản.

Ánh trăng chiếu rọi lên người hắn , nhẹ nhàng điểm lên từng dải ánh
sáng màu bạc, vì không có rượu hồng tỏa ra ánh sáng lóa mắt.

Mà trong lúc Minh Trần Dạ chán nản.

Không chú ý trên giường, Lạc Vũ khẽ mở mắt ra, chậm rãi nhếch miệng, nhìn bóng lưng Minh Trần Dạ, cười rực rỡ.

Cổ tay khẽ nhúc nhích, xoa nơi bị Minh Trần Dạ nắm đau, Lạc Vũ dương dương tự đắc nhướng mày.

Đau chết mất, ra tay thật nặng, khẳng định sẽ đỏ lên.

Bất quá, trên người đau, trong lòng sảng khoái là được rồi .

Quả nhiên không cô phụ tín nhiệm của nàng.

Minh Trần Dạ, thật sự là người kiêu ngạo, là một người đáng giá tín nhiệm .

“Chết tiệt, ta còn phải đưa người trở về. . . . . .” Trong lúc Lạc Vũ im lặng mỉm cười, đứng ở cửa sổ Minh Trần Dạ nghiến răng nghiến lợi
xoay người.

Lạc Vũ ở chỗ của hắn, cho dù hắn không chạm vào nàng, người hữu tâm nếu tuyên dương ra ngoài, hoặc là vừa vặn tới đúng lúc.

Đối với Lạc Vũ cực kỳ bất lợi.

Bởi vì việc này mà cùng Vân Thí Thiên chia tay, vậy thì trong lòng hắn tràn đầy vui mừng.

Nhưng mà danh tiếng Lạc Vũ lúc đó khó nghe, vậy cũng không được.

Hắn còn không nỡ đâu.

Nghiến răng nghiến lợi xoay người,tầm mắt Minh Trần Dạ nhìn thấy Lạc Vũ cười rực rỡ ngồi trên giường, vốn còn đang nghiến răng nghiến lợi sắc mặt nháy mắt xanh mét.


Đánh giá Lạc Vũ trên giường từ trên xuống dưới,qua một lúc lâu Minh
Trần Dạ mạnh mẽ bổ nhào về phía trước: “Con mẹ nó, ngươi có ý gì hả?”

Lạc Vũ thấy Minh Trần Dạ khí thế hung mãnh, lập tức lăn một vòng
trên giường, trở tay chế trụ cánh tay Minh Trần Dạ, nhẹ nhàng nói:
“Xụyt.”

Minh Trần Dạ bị Lạc Vũ chế trụ đặt ở phía dưới, nhất thời khuôn mặt xanh mét càng phát ra dữ tợn.

Chết tiệt sao thân thủ Lạc Vũ lại cao thế

Nào có lộ ra vẻ một người say rượu bất tỉnh nhân sự như vừa rồi.

Con mẹ nó, lừa gạt hắn, hại hắn làm ra cử động như vậy , suy nghĩ nhiều như vậy.

Hung hăng nhìn chằm chằm người đang đè ép hắn- Lạc Vũ.

Minh Trần Dạ híp híp mắt sau, đột nhiên tà khí cười: “Ngươi tỉnh táo
thế,ta tưởng mình đa tình hóa ra ngươi hài lòng với ta .Được, được, vậy
không nên phụ lòng ngày đẹp mĩ cảnh như vậy , hôn một cái.”

Dứt lời, hơi ngửa đầu hướng về phía Lạc Vũ hôn xuống.

Lạc Vũ bị Minh Trần Dạ nói khí thế ,buồn cười.

Lập tức trên tay dùng sức thêm chút, đem Minh Trần Dạ đè xuống, hạ giọng nói: “Đừng lộn xộn.”

“Ta lộn xộn?” Minh Trần Dạ híp mắt trừng Lạc Vũ, nụ cười tà khí kia tuyệt đối là giận dỗi.

Lạc Vũ thấy vậy vừa chế trụ Minh Trần Dạ, vừa nhẹ nhàng dùng cái trán đụng đầu vai Minh Trần Dạ một cái: “Hảo huynh đệ của ta.”

“Ai muốn làm huynh đệ với ngươi, ngươi buông ra cho ta, khi dễ Lão Tử chưa phục hồi như cũ có phải hay không?” Minh Trần Dạ giận.

Lạc Vũ thấy vậy càng không buông Minh Trần Dạ.

Minh Trần Dạ bề ngoài tà mị ,chuyện gì đều có thể bỏ qua nhưng chuyện hôm nay có thể lớn có thể nhỏ, hắn thật sự nổi giận.

“Ta không phải vì khảo nghiệm ngươi mới giả vờ, giữa ta và ngươi ,
cho dù ta không thể tiếp nhận tình yêu của ngươi, nhưng mà ta tuyệt đối
tin tưởng nhân phẩm của ngươi .

Ta để cho ngươi ở sau lưng nhìn , ngươi đừng tức giận.” Lạc Vũ biết
Minh Trần Dạ thật sự nổi giận, lập tức đè thấp thanh âm liên tiếp giải thích.

Lúc Minh Trần Dạ trở lại, phía sau có người đi theo, nàng cũng phải giả bộ giống một chút.

Minh Trần Dạ nghe Lạc Vũ nói như thế, không khỏi dừng giãy dụa, nằm ở trên giường nhìn chằm chằm Lạc Vũ.

Lạc Vũ thấy vậy chậm rãi thả tay, khoanh chân ngồi bên cạnh Minh
Trần Dạ, đưa tay vỗ vỗ vai Minh Trần Dạ nói: “Ta đối với ngươi thế
nào, trong lòng ngươi cũng biết.Nếu thật sự ta coi ngươi như huynh đệ
của ta, bằng hữu ta đến đối đãi, ta không thể làm ra chuyện khảo
nghiệm đả thương người như vậy.

Minh Trần Dạ, ngươi hiểu cho ta, ta không phải cố ý.”

Minh Trần Dạ đương nhiên là hiểu rõ Lạc Vũ .

Chuyện đả thương lòng người như vậy , hơn nữa đối với Lạc Vũ cũng không phải chuyện hay ho, Lạc Vũ không làm được.

Vì khảo nghiệm hắn, hoàn toàn không cần thiết

Nếu mà thật sự là khảo nghiệm vậy hậu quả cũng khó mà nói.

Tức giận trong người khẽ biến mất chút ít, Minh Trần Dạ hai tay đan sau gáy , nhìn chằm chằm Lạc Vũ ném một tiếng: “Hừ.”

Lạc Vũ thấy vậy không khỏi bật cười, cũng rất chân thành nói: “Ta có huynh đệ và bằng hữu như ngươi, cũng cảm thấy kiêu ngạo và may mắn.”

Lời này Minh Trần Dạ nghe xuôi tai.

“Ai muốn làm huynh đệ.” Chỉ là, cũng không tỏ vẻ hắn đồng ý cái quan hệ này.

Lạc Vũ nghe xong vỗ Minh Trần Dạ một cái, nụ cười trên mặt rất ôn hòa .

Minh Trần Dạ nhìn Lạc Vũ cười như thế , nhất thời cũng không nổi tính tình, không thể làm gì khác hơn là trợn mắt nhìn Lạc Vũ một cái, sau đó vỗ vỗ đầu nói: “Giải dược.”

Con mẹ nó, đầu càng ngày càng choáng váng, Lạc Vũ hạ thuốc gì không biết .

Lạc Vũ rất hợp tác, đầu ngón tay đưa vào ống tay rồi đưa đến dưới mũi Minh Trần Dạ.

Minh Trần Dạ khẽ ngửi, một cỗ mùi gay mũi xộc vào, cái đầu đang mờ mịt lập tức thanh tỉnh.

Xoa đầu tỉnh táo lại, Minh Trần Dạ cũng khoanh chân ngồi xuống, liếc Lạc Vũ một cái: “Đều không cho người bớt lo, lại gạt ta.”

Lạc Vũ nghe thấy Minh Trần Dạ oán trách, nhún nhún vai mỉm cười nói: “Ai bảo người nọ thấy xuống tay ở chỗ này của ngươi tuyệt đối sẽ gây
chấn động lớn.”

“Ta có nên cho rằng đây là câu khen ngợi?” Minh Trần Dạ nâng mày.

Lạc Vũ gật đầu.

Minh Trần Dạ thấy vậy nhất thời không lên tiếng.

Để Lạc Vũ làm cho hắn nhăn nhăn nhó nhó, hắn còn dễ nói .

Mà người thoải mái thừa nhận quan hệ của hắn và nàng lại không giống, để hắn nói một lời thật đúng là khó mà nói.

Quá mức thẳng thắn, ngược lại không có gian tình có thể, Lạc Vũ. . . . . .

Minh Trần Dạ rất bất mãn, nhưng mà lại có chút thỏa mãn với câu trả lời của Lạc Vũ .

Nhất thời chỉ còn mình cảm thấy khó chịu.


Nụ cười trên mặt Lạc Vũ càng rực rỡ, đưa tay vỗ vào Minh Trần Dạ hai
cái cười nói: “Yên tâm, ở trên địa bàn của Thí Thiên mà ta còn bị
người khác tính kế,thì ta thà bỏ đầu đi cho xong,chẳng qua là kéo huynh
đệ ngươi xuống nước thôi. Chẳng qua, nếu đã là huynh đệ còn nói gì với
Thí Thiên nữa, nên hỗ trợ mới dúng.”

Minh Trần Dạ nghe Lạc Vũ nói thế

Một lúc sau mới nghẹn ra một tiếng hừ lạnh, nặng nề biểu đạt sự bất mãn của hắn.

Giúp Lạc Vũ thì không có gì, giúp Vân Thí Thiên, xéo.

“Ta không giúp hắn, ta nói, ngươi và hắn ở chung một chỗ không có
chỗ tốt, nhìn đi, trên địa bàn của hắn mà cũng có thể xảy ra chuyện,
thật sự là không có lúc nào được sống yên ổn.

Ngươi vẫn nên về Địa Ma Hỏa mới tốt.

Địa bàn của Bổn vương nói một không hai, ai dám đục góc tường của ta, ta chặt hắn ra làm bánh nhân thịt.”

Minh Trần Dạ quay đầu lại, ôm lấy vai Lạc Vũ , nhìn như cười không để ý, kì thực bên trong có chín phần thật lòng.

Lạc Vũ nghe Minh Trần Dạ nói như vậy, cũng không lảng tránh Minh Trần Dạ, mỉm cười vỗ vỗ cánh tay Minh Trần Dạ , sau đó ngẩng đầu nhìn ánh
trăng bên ngoài cửa sổ.

Một lúc lâu sau, chậm rãi nói: “Không có biện pháp, đời này đều nằm
trên tay hắn rồi, tất cả yêu hận hay một tia ý thức đều cho hắn, không
thể phân đi yêu người khác.”

Minh Trần Dạ nghe được lời ấy, khẽ nhíu nhíu mày, lại nói: “Ta so với hắn không khác mấy.”

“Ta biết .” Lạc Vũ cười, nhìn Minh Trần Dạ một cái, đột nhiên đổi đề tài.

“Lại nói, ta thích tính tình trước kia của ngươi hơn, làm theo ý mình, tự do tự tại, tính tình tương như vậy thật tốt.

Ta ghét nhất tính của Thí Thiên, lạnh nhạt không nói chuyện , không có chút nhiệt tình nào.”

Nói đến đây, Lạc Vũ liếc nhìn Minh Trần Dạ: “Ta thích tự do tự tại, vô câu vô thúc.”(không bị quản chế)

“Vậy ngươi theo ta đi.” Minh Trần Dạ bình tĩnh nhìn Lạc Vũ, trên mặt tuy cười, nhưng trong mắt không có nụ cười.

Thích tính hắn như vậy, sao không chọn hắn.

Không thích tính cách Vân Thí Thiên như vậy, mà còn. . . . . .

Vậy phía sau muốn trả giá cho tình yêu , chỉ có nhiều hơn, sâu hơn.

Lạc Vũ nghe xong khẽ cười một tiếng, từ trên giường bước xuống đi tới trước bàn, rót hai chén trà bưng đến.

“Ta thích cuộc sống như thế, luôn hướng tới tự do chân chính , lão
Minh, thật ra thì tính cách của ta không thích để ý tới chuyện của người khác .Ta để ý tới bản thân mình hơn, chỉ quan tâm tới người ta để ý,
lại càng không thích âm mưu , mưu kế đoạt thiên hạ Ta cảm thấy rất mệt
mỏi, nhân sinh ngắn ngủn. Cần gì phải đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, đưa
mình vào địa giới sinh tử.”

Nói đến đây, Lạc Vũ uống một hớp trà trong tay , quay đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ

Trong đôi mắt trong trẻo dần hiện lên một tia quyết tuyệt, nụ cười trên mặt càng mông lung my lệ bức người.

“Nhưng mà ta gặp Thí Thiên, hắn đem ta dẫn vào trong dòng nước xoáy
này, đem ta dẫn tới con đường này, để ta đặt mình ở nơi nguy cơ trùng
trùng này.

Mà ta, ta phát hiện ta chẳng những không phản kháng, không oán hận,
ngược lại một lòng một dạ suy nghĩ cho, vì Vọng Thiên Nhai, làm sao để
mưu tính thiên hạ, lúc bắt đầu thiết kế tất cả.Ta biết đời này kiếp
này, không có bất kỳ người nào khác có thể thay thế vị trí của hắn.”

Con mắt lóe sáng, Lạc Vũ không quay đầu, vẫn nhìn gió thu trong đêm.

Mà phía sau Minh Trần Dạ ngồi trên giường, nhíu mày thật sâu.

Lạc Vũ chưa nói nàng yêu Vân Thí Thiên bao nhiêu.

Nhưng mà, vì Vân Thí Thiên, nàng đem tất cả của nàng, bỏ hết những sở thích của mình .

Yêu như vậy. . . .

“Nhưng mà, ngươi không thích như vậy.” Minh Trần Dạ không cam lòng.

Lạc Vũ chậm rãi quay đầu nhìn Minh Trần Dạ, mỉm cười gật đầu nói:
“Đúng vậy, ta không thích.Cho nên, ta đem toàn lực để thu lại thiên hạ
này, thiết kế tất cả thật tốt, để chúng ta không có kẻ địch, không ai có thể làm hại chúng ta. Đem tất cả làm xong chính là điều ta muốn .Ta có
thể dùng một năm, mười năm, hai mươi năm, để đổi lấy cuộc sống vô ưu vô lo sau này ,đáng giá.”

Tiếng nói nhẹ nhàng, quanh quẩn trong đêm, thấm vào lòng người.

Lạc Vũ nhìn Minh Trần Dạ.

Ân tình từ vụ Tứ công chúa Gìa Diệp tháp, quá sâu, sâu đến nỗi nàng
không thể tìm bất cứ cơ hội nào nói lời làm thương tổn Minh Trần Dạ.

Chẳng qua là, nàng cũng thể lừa gạt hắn.

Tình cảm lập lờ, cuối cùng hại người cũng sẽ hại mình.

Yêu chính là yêu, hận chính là hận, không có vừa yêu vừa hận .


Minh Trần Dạ rất tốt, chẳng qua là nàng đã gặp được Vân Thí Thiên.

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, trên đất mông lung.

Minh Trần Dạ nhìn Lạc Vũ, hồi lâu chậm rãi nói: “Lời này của ngươi có ý tứ là. . . . . .”

Nhìn Minh Trần Dạ sắc mặt không tốt, Lạc Vũ tiến lên hai bước đưa tay cầm tay Minh Trần Dạ, rất nghiêm nghị nói: “Ý của ta là, ta thích
ngươi như một bằng hữu, rất vui vẻ khi ở bên ngươi

Mà phần thích này, ta sẽ dùng tính mạng để báo đáp lại.”

“Ai muốn mạng của ngươi.” Minh Trần Dạ vừa nghe Lạc Vũ nói như thế,
trong lòng vốn bị đè nén bộc phát ra, nàng rất thích tri giao với Minh Trần Dạ hắn.

Chẳng qua là hắn muốn mạng của nàng làm gì.

“Ta lôi thêm mạng của Thí Thiên, mạng của hai chúng ta chắc chắn đủ.” Lạc Vũ cười lên.

Minh Trần Dạ nhìn Lạc Vũ cười, hồi lâu không lời nào để nói, chỉ đưa
tay hung hăng véo mặt Lạc Vũ một cái, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Chỉ dùng những lời dễ nghe này mà muốn ta không giận ư, không có cửa
đâu.”

Lạc Vũ nghe Minh Trần Dạ nói xong, nhất thời cười nhưng không nói.

Minh Trần Dạ giận, nàng không sợ.

Minh Trần Dạ không phải là quân tử, nhưng mà hắn là tiểu nhân thật sự.

Có đôi khi so với quân tử ,tiểu nhân còn đáng giá tín nhiệm hơn.

Tình ý của Minh Trần Dạ kiếp này nàng không trả được, nhưng mà nàng còn có Mệnh.

Minh Trần Dạ muốn giao ra, nàng tiếp nhận, nhưng mệnh nàng còn, dùng tính mạng trân quý báo đáp hắn.

” Thiên vương chúng ta chưa tùng bị người khác uy hiếp, Đông Thiên
Vương chúng ta có giận hay không đều phải xem tâm tình có tốt hay không, có phải không , Thiên vương?”

Lúc Minh Trần Dạ nói xong, bên ngoài Vô Hoa đột nhiên đẩy cửa vào, cười mở miệng.

Trong nhà tiến động lớn như vậy, hắn mà không nghe thấy, nên cắt tai đi là vừa.

Minh Trần Dạ liếc mắt nhìn Vô Hoa một cái, ngẩng đầu lên.

Lạc Vũ thấy vậy nhất thời cười khẽ một tiếng, đứng lên, ngẩng đầu nhìn ra.

Ngoài cửa, dưới cây ngô đồng, Vân Thí Thiên lạnh lùng đứng ở nơi đó.

Gió thu nhẹ nhàng thổi qua,sợi tóc màu bạc tung bay trong gió.

Trong đôi mắt lãnh khốc hàm chứa đắc ý, hàm chứa thâm tình, từ xa nhìn Lạc Vũ.

Một cái nhìn, hai người một lãnh khốc một rực rỡ cùng cười lên .

Bóng đêm, rất đẹp, rất yên tĩnh.

Ẩn chứa một loại triền miên ôn nhu.

Trong không khí hài hòa, một đám người vội vàng chạy về phía này.

“Đông Thiên Vương có ở đó hay không? Có thích khách tiến vào Vọng
Thiên Nhai và đi về phía này, chúng ta đến đây lục soát, chuyện gấp
phải chấp hành, xin Đông Thiên Vương thứ tội.”

Trong bóng đêm, một đám thị vệ nhanh chóng vọt tới Vọng Thiên Nhai vương cung, vội vàng phá cửa Tây Cung, vọt vào trong.

Có thích khách tiến vào

Bị bọn họ ép trốn chạy về phía này.

Tây Cung giờ là chỗ ở của Địa Ma hỏa Đông Thiên Vương.

Nếu là lúc khác, bọn họ sẽ không xông loạn như thế , Địa Ma hỏa Đông Thiên Vương cũng không phải là người đơn giản .

Mà bây giờ, bọn họ đều biết Đông Thiên Vương bị thương, đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, một thân võ công không còn lại bao nhiêu.

Lúc này có thích khách chạy về phía này, bọn họ tuyệt không dám chậm trễ.

Vì vậy, chỉ chào hỏi qua loa, dưới chân không ngừng xông vào.

“Nhanh, nhanh lục soát xung quanh.”Vừa xông vào, lập tức có thị vệ nhanh chóng phân phó.

“Ở bên kia, hướng tẩm cung phương có bóng người, mau.”

Bóng đen lóe lên, loáng thoáng.

Cầm đầu thị vệ, nghe xong nhanh chóng mang theo mấy người lao về phía tẩm cung Đông Thiên Vương .

“Đông Thiên Vương, người có khỏe không?” Một người lo lắng lớn tiếng hỏi.

Vọng Thiên Nhai được mật pháp tu luyện của Già Diệp tháp tông môn,
mặc dù tất cả mọi người không biết là luyện đấu khí gì, nhưng mà thân
thủ so sánh với ngày thường mạnh mẽ hơn nhiều.

Phía trước tiếng nói còn bay trên không trung, phía sau người đã xông đến tẩm cung của Minh Trần Dạ .

“Ầm.” Một cước đá văng ra cửa tẩm cung của Minh Trần Dạ .

“Đông Thiên Vương, nhưng. . . . . . hả, Quân vương?” Một đám thị vệ
từ bốn phương tám hướng xông lên, lời hỏi thăm Đông Thiên Vương còn
chưa kịp nói ra, một nhóm người đứng đơ tại chỗ.

Chỉ thấy, trong tẩm cung trước mặt.

Minh Trần Dạ vốn đã say rượu, giờ lại tà tà tựa vào ghế, cùng người đối diện đánh cờ.

Mà đối diện với hắn, Quân vương Vọng Thiên Nhai đang ngồi trên ghế , đã sớm cáo say rượu trở về nghỉ ngơi.

Lúc này, Quân vương của bọn họ đang cầm một quân cờ định đánh xuống.

Còn bên cạnh, là thánh dược sư của Đông Thiên Vương , Vô Hoa.

Vô Hoa đứng phía sau bọn họ , đúng lúc Vương Phi Lạc Vũ đang nghiêng người dựa vào bên giường, từng ngụm từng ngụm uống trà.

Này. . . . . . Cái này. . . . . .

“Quân vương, Vương phi. . . . . . hai người. . . . . .”

“Ha ha, Vọng Thiên Nhai quân vương, đây cũng là quả báo nha, đầu
tiên giả say rượu trốn tránh chúng thần chúc rượu, giờ bị bắt được, ha
ha.”


Vô Hoa đứng ở một bên trấn tĩnh lại sau kinh ngạc ,nở nụ cười.

Mà Vân Thí Thiên nghe xong khẽ ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn đám thị vệ một cái

Ánh mắt lạnh như băng quét qua một đám thị vệ , làm cho người ta không rét mà run.

“Dạ, thuộc hạ thật sự là không nhìn thấy gì.” Thị vệ cầm đầu thấy vậy,sau khi kinh ngạc lập tức phản ứng kịp, xoay người.

“Các ngươi có nhìn thấy cái gì hay không?”

“Không.”

Trăm miệng một lời, đám thị vệ nhanh chóng xoay người, đi về bốn hướng đuổi bắt thích khách.

Có Quân vương và Vương phi bọn họ ở đây, an toàn của Đông Thiên Vương tuyệt đối được bảo đảm, không cần bọn họ lo lắng.

“Ha ha, đúng như vậy.” Vô Hoa nhìn đám thị vệ nhanh chóng vọt tới rồi lại kéo thêm một đám thị vệ đi, cười lắc đầu.

Có thể yểm trợ cho Quân vương bọn họ, đám thị vệ này tố chất cũng không tệ lắm.

“Trọng thưởng xuống tất nhiên có người can đảm.” Ngồi đối diện Vân
Thí Thiên Minh Trần Dạ mới chậm rãi nói một câu, sau đó đặt quân cờ
xuống, ăn hết mấy con cờ trước mặt Vân Thí Thiên.

Tối nay, nếu không phải Lạc Vũ và Vân Thí Thiên giả say, mà phẩm hạnh của hắn cao thượng, không nhân cơ hội hạ tay.

Vậy tên thích khách nho nhỏ kia và đám thị vệ xông vào sẽ nhìn thấy cảnh tượng gì,không cần nói cũng biết.

Không việc gì lại hại Lạc Vũ , đem nàng đưa lên giường của hắn, cùng hắn mây mưa kịch liệt.

Tuần tra thị vệ đột nhiên thấy có thích khách.

Sau lưng là ai, không cần nghĩ.

Mặc dù tất cả đều là người Vọng Thiên Nhai, nhưng mà hại Lạc Vũ, người nào được lợi nhất.

Hoặc là nói người nào có tâm tư kia nhất, không tra cũng rõ.

Trừ Liễu Bích Dao ra còn có ai.

Mà Liễu Bích Dao có cái gì, tiền a.

Thiên hạ có thứ gì làm cho người ta xúc động nhất, tiền a.

Vân Thí Thiên liếc nhìn những con cờ bị Minh Trần Dạ ăn hết , quay đầu nhìn về phía Lạc Vũ, còn chưa mở miệng.

Lạc Vũ vung tay lên ngăn Vân Thí Thiên lại, mỉm cười ngọt ngào nói:
“Ta không hại người, người khác cũng đừng tới hại ta.Chuyện này không
liên quan tới chàng ,ta sẽ xử trí.”

Vân Thí Thiên nghe Lạc Vũ nói như vậy, trong nháy mắt trầm ngâm đều không có, nhẹ nhàng gật đầu.

Có ân với hắn , đó là một việc.

Nhưng mà dám hại Lạc Vũ, vậy thì lại là chuyện khác.

Bóng đêm, yêu mỵ , kia ánh sáng màu đen như ngọc , thâm trầm vô hạn.

Ngày thứ hai, gió êm sóng lặng, chuyện gì cũng không có, một đám thị
vệ quả nhiên thủ khẩu như bình (kín miệng ), không lộ ra Vân Thí Thiên
và Lạc Vũ làm bộ say rượu

Nếu trong đó có mấy người tự dưng biến mất rồi lại xuất hiện.

Đây thật sự là là chuyện rất bình thường, không khiến cho bất luận kẻ nào chú ý.

Sắc thu lên cao, trời xanh như ngọc.

“Vũ muội, vốn nên bổ sung một phần quà sinh nhật cho muội, chẳng qua là giờ tỷ thật sự quá bận, tỷ phải đi về xử lý.

Sau đó, nhất định sẽ đưa lại đây tặng bù một phần quà sinh nhật thật
long trọng cho Vũ, đền bù tiếc nuối hôm qua.” Trời xanh thăm thẳm ,
Liễu Bích Dao tìm được Lạc Vũ còn đang ở tẩm cung của Minh Trần Dạ.

Lạc Vũ đang nâng chén cùng Minh Trần Dạ đàm luận, thấy vậy kinh ngạc
nói: ” Sao nhanh như vậy đã muốn đi?Nếu tới đây hai ngày, chúng ta phải
dành thời gian chuyện trò đã chứ.”

Liễu Bích Dao nghe vậy cười sảng khoái: “Sau này sẽ có cơ hội, giờ lấy đại cục làm trọng, ta phải đi trước.”

“Không vội, không vội, hôm nay muội và Thí Thiên cùng với lão Minh
nói chuyện phân phối không thỏa đáng trong hợp tác, giờ bọn muội đang
thương lượng. Tỷ ở đây chờ một chút, đợi bọn muội thương lượng xong,
tránh cho đến lúc đó còn phải đi truyền tin, một vài vấn đề thương lượng không tốt.”

Lạc Vũ dứt lời, khẽ ý bảo.

Thị vệ đi theo Liễu Bích Dao tiến vào, lập tức tiến lên rót cho Liễu Bích Dao một chén rượu.

“Vừa uống vừa nói, người khác nói càng uống rượu say ngày thứ hai
càng muốn uống, đầu mới không đau.” Lạc Vũ cười cười, cùng Minh Trần Dạ
trao đổi tiếp.

Liễu Bích Dao thấy Lạc Vũ và Minh Trần Dạ tùy ý uống, một chút tình
huống cũng không có, mà bây giờ lại thương nghị chuyện nàng nàng quan
tâm .

Lúc này mà muốn đi thì quá mức lộ liễu.

Lập tức cũng ngồi xuống, tham dự vào cuộc thảo luận.

Vừa nhẹ nhàng dùng miệng đụng vào chén rượu, không động tới rượu chỉ nhấp môi một cái.

Mà Lạc Vũ và Minh Trần Dạ hiển nhiên không nhìn động tác của nàng, vẫn thảo luận.

Sắc trời nhanh chóng chuyển đổi, đảo mắt đã là ban ngày, thương nghị cũng nhanh chóng quyết định ra.

Liễu Bích Dao nghe xong thương nghị đi ra ngoài, thế lực của Minh
Trần Dạ hoàn toàn lui khỏi hợp tác thương lữ của nàng, vạn phần hài
lòng .

“Chúc chúng ta hợp tác vui. . . . . . Di. . . . . .”

Nụ cười khôn ngoan còn ngậm tại khóe miệng, nụ cười của Liễu Bích
Dao trước mắt Lạc Vũ và Minh Trần Dạ trở nên mơ hồ, một cỗ mùi rượu từ giữa ngực bắt đầu bốc lên.

Này. . . . . . Này. . . . . .

Nàng không uống rượu, sao lại say.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.