Bạn đang đọc Đặc Công Hoàng Hâu 2: Chương 103-104
Chương103: Làm kẻ thứ ba có thoải mái hay không (11)
Nhưng màu đen đó lại có vẻ bất thường.
Quá đen, quá sâu thẳm!
Đông Phương Tuyết nhíu mày, ôm lấy mặt cô: “Phải . . . . . Tới rất đúng lúc, nếu như em có thể tiến vào sớm hơn chút, hoặc không cần anh gọi vào, như vậy. . . . . . anh sẽ vui hơn. A Lạc, mắt của em?”
Sáng sớm hắn đã cảm thấy màu u lam trong đôi mắt đen sâu thẳm của Nguyệt Trì Lạc có gì đó bất thường, nhưng rốt cuộc bất thường ở đâu thì hắn không rõ.
Hơn nữa, hắn ít khi nhìn vào mắt cô khi ra ngoài, cho nên vẫn bỏ qua vấn đề này.
Giờ đây nhìn thấy vậy, hình như hơi bất thường?
Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, ngón tay mảnh khảnh chạm lên bàn tay chai sạn của Đông Phương Tuyết, lắc lắc như làm nũng.
Bởi vì thấy anh lo lắng nên cô nở nụ cười ngọt ngào: “Ừ. . . . . . Ai cho anh mập mờ với người khác? Nếu như anh không dựa gần người ta như vậy, em sẽ không hiểu lầm anh có ý đồ bất chính, thì làm sao phải đứng ngoài như vậy? Nói cho cùng, người sai là anh.”
“Em còn lý luận nữa? Nếu như không thấy em đứng ngoài nhìn lén, anh có thể dựa sát vào người ta như vậy không?”
“Vậy tại sao anh lại dựa sát người ta như vậy?”
Đông Phương Tuyết khiêu khích hỏi ngược lại: “Em thì sao? Tại sao lại đứng bên ngoài không dám vào? Sợ gì chứ?”
Nguyệt Trì Lạc nghiêng đầu suy nghĩ, lạnh lùng trừng mắt lườm Đông Phương Tuyết rồi không cam không nguyện khẽ lẩm bẩm: “Anh đang sợ cái gì thì em sợ cái đó.”
Nghe vậy, lòng Đông Phương Tuyết vô cùng mềm mại.
Hắn vươn tay kéo cô tới, siết chặt lấy vòng em mảnh khảnh, vuốt ve bờ lưng bóng loáng, dịu dàng ôm chặt cô vào trong lòng mình.
Ngón tay bao lấy bàn tay mềm mại không xương của cô, nắm thật chặt, kéo cô sát lại, để đầu cô tựa vào ngực hắn, để cô có thể lắng nghe từng nhịp đập trái tim hắn, lắng nghe dòng máu chảy trong huyết mạch hắn.
Hắn cười cực kỳ dịu dàng, là nụ cười tinh khiết dành cho tình nhân, không lẫn bất kỳ tạp chất gì.
Ấm áp mà làm lòng người rung động.
Hắn nói: “Cô ngốc à, nỗi sợ của em chính là của anh. Em xem anh sợ như vậy, sao có thể làm chuyện khiến em lo lắng như vậy chứ.”
Nụ cười kia thuần túy tựa như trẻ con vừa ra đời.
Chương104: Làm kẻ thứ ba có thoải mái hay không (12)
Nụ cười kia thuần túy tựa như trẻ con vừa ra đời.
Tinh khiết như vậy, phóng khoáng như vậy, ấm áp như vậy.
Ấm áp khiến người rung động, mà cảm thấy lòng mình chua xót.
Lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, cảm nhận thân thể ấm áp và lòng bàn tay dịu dàng của hắn. Nhìn hắn nở nụ cười ấm áp như vậy, Nguyệt Trì Lạc chợt cảm thấy mũi mình chua xót mà ửng đỏ.
Muốn khóc, rất muốn khóc!
Cảm xúc này, tình cảm dịu dàng này đến như cơn sóng dữ dội, mạnh mẽ ập tới từng giác quan trên thân thể cô.
Khiến cô cảm thấy lòng mình cũng mềm nhũn.
Chua chua, ngọt ngọt.
Mềm mại, dịu êm.
Tóm lại, không có từ nào có thể miêu tả!
Không biết các bạn đã từng cảm động vì một nụ cười chưa?
Chỉ cần một nụ cười cũng có thể để khiến bạn cam tâm tình nguyện vì hắn dốc hết sức mình, bất chấp tất cả mà dũng cảm tiến tới.
Dù trước mặt là địa ngục A Tỳ, dù là núi đao biển lửa.
Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, chỉ cần có hắn, dù có có nơi nào hấp dẫn hơn đi nữa, bạn cũng sẽ tâm cam tình nguyện nhảy xuống, đi tới.
Cho dù thịt nát xương tan, không màng sống chết, da ngựa bọc thây cũng sẽ không hối tiếc!
Vì nụ cười của hắn, chỉ vì nụ cười của hắn!
Giờ khắc này, tỉnh táo như chưa bao giờ tỉnh táo.
Nguyệt Trì Lạc cam tâm tình nguyện, tỉnh táo mà tự trầm luân.
Gian phòng tràn ngập cảm giác nồng ấm, hương vị hạnh phúc tràn đầy trái tim mỗi người.
Mà Nam Cung Tĩnh đã ra ngoài từ lúc nào rồi.
Với tình huống không thể chen ngang này, người có chút đầu óc sẽ biết đường rút lui.
Nam Cung Tĩnh cũng không ngốc.
Ngay từ lúc Đông Phương Tuyết và Nguyệt Trì Lạc không coi ai ra gì mà thân mật bên nhau cô đã lặng lẽ đi ra rồi.
Cô không muốn nhìn thấy họ thân mật như vậy, cũng sẽ không ngu đến mức mặc cho Nguyệt Trì Lạc làm nhục mình.
Nguyệt Trì Lạc khẽ đẩy Đông Phương Tuyết ra, kéo giãn khoảng cách: “Được rồi được rồi, không phải anh còn phải đi họp báo sao, em không quấy rầy anh nữa. Ừ. . . . . . Nam Cung Tĩnh vẫn còn chờ anh ở bên ngoài đó.”
Nguyệt Trì Lạc đã để ý đến động tĩnh của Nam Cung Tĩnh, tất nhiên là biết cô ta ra ngoài từ lâu rồi.
Coi như cô ta thông minh!
A! ! ! ! ! !