Bạn đang đọc Đặc Công Hoàng Hâu 2: Chương 55-56
Chương55: Nguyệt Trì Lạc, em đã chọc giận anh (15)
Lệnh Hồ Ly bắt đầu bằng một câu như vậy, cũng không có xưng hô rõ, Nguyệt Trì Lạc muốn lễ phép chào hỏi một tiếng cũng không biết nên phải thế nào.
Cô gái nọ quan sát Nguyệt Trì Lạc, ánh mắt chợt sắc lại, nói vậy là sao?
Không có ghen tỵ, không có ghen ghét.
Tóm lại, chẳng có cái gì cả!
Giống như đang nhìn không khí.
Nguyệt Trì Lạc vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, nếu người ta đã không nhìn mình, vậy thì mình cũng chỉ có thể không cần nhìn tới cô ta.
Cô gái chỉ cười nhẹ nói với Lệnh Hồ ly: “Tương lai em sẽ là vợ anh.”
Thật khôi hài!
Lệnh Hồ ly nghiêng đầu cười cười giễu cợt nói: “Dư Nhã Nhã, cô không nghe thấy sao?”
Hắn ôm eo Nguyệt Trì Lạc, thân mật nói: “Đây là bạn gái tôi, bà xã tương lai của tôi, Tiểu Nhã, tôi sẽ không lấy cô.”
Dư Nhã Nhã cụp mắt, không cho thấy rõ vẻ mặt lúc này của cô, chỉ từ tốn nếm trà.
Giọng nói rất tỉnh táo: “Bữa tiệc đính hôn đã định vào đầu tháng tám tới. Tái Tái, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp lại.”
Tái Tái?
Nguyệt Trì Lạc nghiêng đầu nhìn sang Lệnh Hồ Ly.
Hắn nhìn thẳng vào Dư Nhã Nhã, ánh mắt lạnh lẽo nói: “Dư Nhã Nhã, cô không hiểu tiếng người hay sao? Vậy để tôi nói lại cho cô nghe lần nữa…”
Ngừng lại một chút, hắn gằn từng chữ: “Tôi đã có bạn gái, tôi sẽ không kết hôn với cô, cả đính hôn cũng không thể nào.”
Dứt lời, Lệnh Hồ ly nhếch môi cười, trước mặt mọi người cúi xuống hôn lên môi Nguyệt Trì Lạc.
Toàn thân cô cứng đờ.
Khóe môi Nguyệt Trì Lạc giựt giựt, gượng gạo nở nụ cười.
Trừ Đông Phương Tuyết ra, cô chưa từng thân mật với người nào khác!
Nhìn về phía hai người trung niên kia, thì thấy mặt họ đã đen như đáy nồi.
Ngược lại mặt Dư Nhã Nhã vẫn rất đỗi bình tĩnh.
Nguyệt Trì Lạc run run bờ môi, cô thật sự bội phục sức chịu đựng của cô ta.
Trước mặt mình mà vị hôn phu lại trình diễn một hình ảnh thân mật như thế, vậy mà cô ta vẫn có thể tỉnh bơ bàn chuyện hôn lễ.
“Nếu như không muốn đính hôn.” Dư Nhã Nhã ngẩng đầu nhìn Lệnh Hồ ly cười nói: “Vậy kết hôn luôn cũng được.”
Cực phẩm!
Nguyệt Trì Lạc đưa ra kết luận, cô gái này tuyệt đối là cực phẩm!
Lệnh Hồ ly hít sâu một hơi, đè nén hỏa khí đang bốc lên trong lòng.
Hắn nói: “Cô nên bỏ cái ý nghĩ ấy đi.”
“Tiệc mời khách anh không cần phải quan tâm, đến lúc đó chỉ cần anh xuất hiện trong buổi hôn lễ là được rồi…..”
Chương56: Nguyệt Trì Lạc, em đã chọc giận anh (16)
Hắn nói: “Cô nên bỏ cái ý nghĩ ấy đi.”
“Tiệc mời khách anh không cần phải quan tâm, đến lúc đó chỉ cần anh xuất hiện trong buổi hôn lễ là được rồi…..”
Dư Nhã Nhã còn muốn nói thêm gì đó nhưng Lệnh Hồ Ly đã kéo theo Nguyệt Trì Lạc bỏ đi ra ngoài.
“Tái Tái!”
Rốt cuộc giọng nói Dư Nhã Nhã đã hơi thay đổi, có chút bén nhọn, “Lệnh Hồ Tái Tái, hôm hôn lễ anh nhất định phải tới!”
Lệnh Hồ Ly nghiêng đầu cười cười chế giễu: “Dư Nhã Nhã, chẳng những cô không hiểu tiếng người, mà da mặt cũng thật dày.”
“Phải, da mặt em dày.”
Dư Nhã Nhã đứng lên nhìn bóng lưng Lệnh Hồ Ly tự giễu cười, “Chỉ vì anh mà cái gì em cũng làm, cái gì cũng không còn, Lệnh Hồ Tái Tái, anh phải công bằng với em một chút chứ! Em chỉ muốn anh cho em một cơ hội, đừng nên cái gì cũng như không biết mà phủi bỏ như vậy. Anh trước kia không phải như thế!”
“Trước kia tôi như thế nào?” Lệnh Hồ Ly dừng bước lại nhìn Dư Nhã Nhã hỏi.
“Trước kia anh. . . . .Trước kia. . . .” Mở miệng nhưng lại không thể nói gì.
Lệnh Hồ Ly có chút không kiềm chế được: “Dư Nhã Nhã, cô còn lời gì muốn nói không? Nếu không, bản thiếu gia muốn đi!”
Cơ bản là không cho Dư Nhã Nhã có cơ hội mở miệng, Lệnh Hồ Ly đã kéo Nguyệt Trì Lạc bỏ đi thẳng.
Sau lưng, giọng nói Dư Nhã Nhã tĩnh mịch yếu ớt truyền đến.
“Anh nói, anh không thích con gái đi bar em liền không đi. Anh nói không thích con gái mặc váy ngắn em liền không mặc. Anh nói không thích con gái hút thuốc lá em liền cai thuốc. Anh nói không thích con gái son phấn chưng diện cho nên ngay cả trang điểm em cũng không dám….Tái Tái, nhiều thứ anh không thích em đều đã sửa, nhưng sau đó em mới biết, thật ra không phải là anh không thích, mà thứ anh không thích thật ra chỉ là bản thân em mà thôi!”
Nguyệt Trì Lạc ngẩn ra, liếc mắt nhìn Lệnh Hồ Ly.
Dường như hắn có chút ngẩn người và bước chân đi chậm lại nhưng vẫn không hề quay đầu lại.
“Đúng, đúng như lời cô nói, tôi không thích cô.”
Thì ra là vậy.
Dư Nhã Nhã cười cười, vẻ mặt suy sụp: “Là em ngu, biết rõ anh không thích mà còn muốn chết vì anh, biết rõ anh không thích còn nói muốn yêu cầu baba em đề nghị liên hôn với cậu ba họ Lệnh Hồ. Nhưng mà Tái Tái, em đã làm tới nước này rồi, không thể lui được nữa.”