Đặc Công Hàn Phi

Chương 102: Phiền phức phát sinh (1)


Đọc truyện Đặc Công Hàn Phi – Chương 102: Phiền phức phát sinh (1)

“Lúc nãy ngươi đã đồng ý làm thuộc hạ của ta, hiện tại muốn nuốt lời?” Bạch Tử Linh chán ghét nhất loại người hứa mà không làm, nàng trước giờ rất ít hứa hẹn với người khác, một khi đã hứa thì chắc chắn sẽ hoàn thành, cho dù là có lên núi đao xuống biển lửa đi chăng nữa nàng cũng không ngại.

“Ta… ta không…” Tử Thất há miệng, đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Bạch Tử Linh có chút khó nói thành lời.

“Lạc Dư cũng là vì suy nghĩ cho ta cho nên mới nói những lời này, ngươi thân là nam tử hán đại trượng phu cũng đừng tính toán với nàng.”

“Ta… ta mới không có tính toán với nàng!” Vế trước của Bạch Tử Linh khiến sắc mặt Tử Thất hơi hòa hoãn vài phần, thế nhưng nghe thấy vế sau của nàng thì hắn hoàn toàn bị chọc tức, hắn là loại nam nhân nhỏ nhen chỉ vì vài lời nói không lọt tai của nữ nhân này mà tính toán với nàng hay sao chứ?

“Không có thì tốt!” Lạc Dư đột nhiên mở miệng xen vào, thái độ rất là ngang ngạnh: “Cho dù ngươi muốn tính toán chưa chắc đã được, cho nên tốt nhất ngươi vẫn nên thu hồi tâm tư của mình đi.” Lạc Dư nàng không chỉ giỏi y thuật mà còn cả độc thuật, Tử Thất nói hắn không sợ độc là bởi vì trong người hắn đã có độc, cho nên loại độc bình thường vốn không làm gì được hắn, nhưng nàng là ai chứ, đồ đệ của Y Tiên cũng không chỉ có cái danh, nàng muốn độc chết ai liền sẽ độc chết người đó, nàng cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là độc trong người hắn lợi hại vẫn là độc dược nàng luyện chế lợi hại hơn!

Cảm nhận được hàn ý từ phía Lạc Dư, Tử Thất không tự giác lùi về sau một bước, rõ ràng bộ dạng của Lạc Dư không lớn lắm, cũng không biết nàng so với hắn nhỏ tuổi hơn không biết bao nhiêu, vậy mà hắn lại cảm thấy nữ nhân này có chút đáng sợ, đúng là trúng tà rồi!

“Tử Thất, lời nói của ta cũng không phải đang đùa, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, dù sao ta tin tưởng năng lực của ta có thể bảo hộ ngươi trong tương lai.”

Thấy Tử Thất ngập ngừng không nói, Lạc Dư bắt đầu buồn bực, thầm nghĩ nam nhân này chính là xuất hiện để khiêu chiến giới hạn kiên nhẫn của nàng.

“Ngươi a, rốt cuộc có đồng ý hay không cũng nên nói một tiếng đi chứ? Im lặng là có ý gì?” Thân là nam tử hán đại trượng phu, đã làm chuyện gì cũng nên đưa ra quyết định dứt khoát một chút, cứ ngập ngừng rồi do dự thì có ích gì?!

“A… ân, hảo.” Tử Thất bị giọng nói tức giận của Lạc Dư làm cho bừng tĩnh, không kịp suy nghĩ liền mở miệng đáp ứng, một giây sau đó hắn mới phục hồi tinh thần, nhưng lần này hắn cũng không có hối hận, bởi vì Bạch Tử Linh thật sự đã thuyết phục được hắn, cho nên hắn nguyên ý đặt cược mạng sống của nàng.

“Hừ!” Nhận được đáp án Lạc Dư cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, rõ ràng đối với Tử Thất gia nhập cũng chẳng mấy hoan nghênh, nhưng quyết định là ở Bạch Tử Linh, nàng cũng chỉ có thể tùy ý Bạch Tử Linh, nếu hắn thật sự có tâm địa bất chính nàng cũng không ngại hạ độc hắn!

“Chúng ta tốn không ít thời gian ở nơi này rồi, mau đến Phong Nguyệt Lâu đi, Thanh Nhi đang chờ.” Giải quyết xong mọi chuyện Bạch Tử Linh cũng muốn tìm thứ gì đó nhét vào bụng, dù sao thời gian cũng sắp trưa rồi, mà khắp kinh thành chỉ có điểm tâm của Phong Nguyệt Lâu là hợp ý nàng nhất.

“Ta không thể.”

Lạc Dư lạnh mặt: “Ngươi lại có chuyện gì?” Nam nhân này sao lại lắm chuyện như thế? Mở miệng ra không được, khép miệng lại không thể, thân là nam nhân sao có thể mở miệng nói “không” được?!

“Ta vẫn đang bị người Tử gia truy sát, xuất hiện trên đường lớn không tiện lắm.” Tử Thất ngập ngừng, dưới ánh mắt muốn ăn thịt người của Lạc Dư rốt cuộc cũng chịu nói ra lý do.

Bạch Tử Linh nghĩ nghĩ, cảm thấy lời nói của Tử Thất không sai, hắn lúc này vẫn đang bị Tử gia truy sát, nếu cùng hắn xuất hiện trên đường lớn người Tử gia sẽ phát hiện. Tác phong làm việc của người Tử gia, Bạch Tử Linh đã được chứng kiến qua, mặc dù không biết Tử Sở là người thế nào nhưng nhi tử, nữ nhi của hắn không phải người tốt, hắn thân là phụ thân của hai người họ cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu, cho nàng có lý do tin tưởng bọn họ chắc chắn sẽ chặn giết Tử Thất trên đường lớn. Nếu nàng và Tử Thất cùng nhau xuất hiện, bọn họ nhất định sẽ cho rằng nàng cùng Tử Thất là một giuộc với nhau, chắc chắn sẽ ra tay với nàng, mặc dù hiện tại Tử Thất là người của nàng, nàng có trách nhiệm bảo vệ tính mạng của hắn nhưng Bạch Tử Linh trước giờ luôn ngại rước phiền toái vào người, nàng đột nhiên có chút hối hận, bản thân tựa hồ đã ôm một tảng đá nặng vào người, hiện tại đem người trả lại có muộn không?

Nếu Tử Thất biết được suy nghĩ của Bạch Tử Linh nhất định sẽ tức đến hộc máu, hắn chưa bao giờ thấy loại người nào vô trách nhiệm như nàng, trước đó muốn thu nhận hắn còn tự tin sẽ bảo vệ tính mạng của hắn trong tương lai, hiện tại gặp một chút phiền phức liền muốn vứt bỏ hắn, nàng còn có lương tâm không đây?!


“Như vậy, Lạc Dư ngươi đi tìm Thanh Nhi đến đây, chúng ta trước đi Lạc phủ an trí cho hắn.” Dắt theo Tử Thất chính là phiền phức, bỏ lại cũng không được, cho nên chỉ có thể phiền Lạc Dư đi một chuyến đến Phong Nguyệt Lâu tìm Thanh Nhi.

Lạc Dư trừng mắt nhìn Tử Thất một cái rồi mới chịu quay người rời đi, trong lòng hầm hực nhưng không thể phát tát.

Dựa vào đâu chứ?

Nam nhân này vừa xuất hiện đã được Bạch Tử Linh coi trọng, ngoại trừ có chút tài năng vặt không đáng nhắc đến thì thân phận “tử sĩ bị truy sát” kia của hắn cũng vô cùng phiền phức, trong khi bản thân nàng hữu dụng Bạch Tử Linh lại không cần, bỏ gần tìm xa, cũng chẳng hiểu Bạch Tử Linh đang nghĩ gì.

Lạc Dư cảm thấy, sở dĩ Bạch Tử Linh muốn thu nhận cái tên phiền phức này là bởi vì xem trọng dung mạo của hắn, Tử Thất rõ ràng là tử sĩ nhưng lớn lên lại chẳng khác nào một tên tiểu bạch kiểm, môi hồng răng trắng, vừa nhìn đã biết vô dụng!

Ngẫm lại Lạc Dư không cảm thấy Bạch Tử Linh là loại người nông cạn chỉ biết nhìn người qua bề ngoài, chẳng lẽ Tử Thất thật sự có chỗ nào đó hơn người vẫn là có chỗ dùng đến hắn?

“Ngươi… không cần vì ta mà làm như vậy.” Tử Thất mím môi: “Lời nàng nói không sai, ta là kẻ phản bội, có một lần thì sẽ có lần thứ hai, ngươi thu lưu ta cũng có ngày ta phản bội ngươi mà thôi.”

“Cho nên ngươi sẽ phản bội ta sao?”

Đây đúng là một vấn đề trí mạng.

Đổi lại là người thông minh nghe thấy có người hỏi câu hỏi này phản ứng đầu tiên chính là phải phủ nhận, mặc kệ là lời thật hay giả nhưng chỉ cần phủ nhận vẫn có thể giữ được tính mạng, Tử Thất cũng biết bản thân lúc này nên thể hiện lòng trung thành đối với Bạch Tử Linh để đối phương tin tưởng hắn, giữ lại cái mạng quèn này của hắn, nhưng hắn lại có chút chần chừ. Hắn phản bội Tử Sở, lại phản bội Thương Tiêu Minh, tương lai rất có khả năng hắn cũng sẽ phản bội lại nàng, có câu “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, Tử Thất người này có thể vì giữ lại mạng sống của bản thân mà không tiếc bán rẻ chủ tử của mình, cho nên hắn không thể cho Bạch Tử Linh một câu trả lời chắc chắn được, dù sao chuyện của tương lai không ai có thể biết trước được.

“Ta…” Tử Thất ngập ngừng một lúc, lời đã đến miệng nhưng không thể nào thốt ra được, Bạch Tử Linh nhìn bộ dạng này của hắn chỉ thở dài: “Được rồi.” Bản thân nàng vốn dĩ chẳng phải người lương thiện gì, trước giờ chưa từng dễ dàng tin tưởng bất kì ai cả, ngay cả Thanh Nhi… bởi vì đối phương có quân hệ với nguyên chủ mới khiến nàng buông lỏng cảnh giác. Lần đó Thanh Nhi cùng Lạc Hàm cấu kết với nhau thật sự khiến nàng thất vọng, cho nên nàng quyết định sẽ không tin tưởng bất kì ai thêm nữa, chính là nguyên chủ từng khuyên qua nàng, làm người nên mở rộng lòng mình một chút, nếu có thể tin tưởng thì nên lựa chọn tin tưởng, không thể tin thì ít nhất hãy cho đối phương một cơ hội, không phải cho đối phương một cơ hội khiến nàng tin tưởng mà là để chứng minh ánh mắt nhìn người của nàng không sai.

“Chuyện ngươi có phản bội ta hay không, ta không biết, dù sao đó cũng là chuyện của tương lai, chính là ta cho ngươi một cơ hội.”

Tử Thất nghe vậy không có đáp lời, hắn đang đợi câu nói tiếp theo của nàng.

“Không phải cơ hội để chứng minh lòng trung thành của ngươi, mà là cơ hội để ngươi chứng minh ánh mắt nhìn người của ta không sai!” Nàng sẽ cho hắn cơ hội để chứng minh, dù sao thứ nàng có là thời gian, kiên nhẫn nàng có thừa, chỉ là không biết hắn có xứng đáng với thời gian và kiên nhẫn của nàng bỏ ra hay không mà thôi.

Nói thật, nghe thấy câu nói này từ miệng nàng thốt ra, Tử Thất thật sự rất kinh ngạc, đồng thời cũng có chút không thể tin được, bởi vì lời này của nàng chứng tỏ nàng quyết định sẽ thu nhận hắn. Tử Thất khó lòng hình dung cảm xúc hiện tại của mình, cho dù hắn có nói thế nào, mặc kệ hắn có phải là kẻ phản bội hay trong người có độc sống chẳng được bao lâu, nàng vẫn quyết định thu lưu hắn, người như vậy… hắn là lần đầu tiên nhận thức, đáy lòng vó chút rung động, hắn biết cỗ rung động này là bởi vì người trước mắt.

“Ta sẽ không phản bội ngươi!” Cơ hội này hắn nhất định sẽ nắm bắt, tuyệt đối không để vụt mất.

“Ngươi không cần đưa ra quyết định sớm như vậy, cá cược của chúng ta vẫn còn có hiệu lực.”


“Nếu một tháng sau ta vẫn còn sống thì cái mạng này ta sẽ thuộc về tiểu thư, ta nguyện dùng cả mạng sống để bảo vệ tiểu thư, tuyệt đối sẽ không phản bội tiểu thư.” Dứt lời Tử Thất liền khụy gối trước mặt Bạch Tử Linh, hắn thân là nam nhân, cũng có kiêu ngạo của riêng mình, nhưng hắn lại chịu quỳ gối trước mặt Bạch Tử Linh đã chứng tỏ quyết tâm của hắn.

~~~

Thanh Nhi bên này sớm đã đi đến Phong Nguyệt Lâu, nhìn đoàn người xếp hàng dài đến tận cuối con đường để vào Phong Nguyệt Lâu mua thức ăn, Thanh Nhi có chút chán nản, thú thật nếu có khả năng nàng cũng không muốn đi xếp hàng, chính là muốn khai một căn phòng để dùng bữa sợ là không được, không phải vì nàng không có bạc mà là bởi vì không có phòng trống, cho dù có cũng là đã có người đặt sẵn, bản thân Thanh Nhi là người thành thật, tự nhiên là không tranh giành với người khác, nhưng vì Bạch Tử Linh Thanh Nhi quyết định tìm người thương lượng.

“Tiểu nhị ca, thật ngại quá, xin hỏi ngươi có gian phòng nào trống không?” Bạch Tử Linh hẹn gặp mặt ở Phong Nguyệt Lâu, hiện tại nàng là người đến trước tự nhiên phải đi đặt chỗ, nếu không khi Bạch Tử Linh cùng Lạc Dư đến không có chỗ ngồi thì nàng lại gặp phiền phức.

“Không thấy người ta đang…” Tiểu nhị Giáp vốn đang bận rộn bị người kéo tay lại cho nên tránh không khỏi buồn bực, quay sang định mắng cho đối phương một trận nhưng nhìn đến đối phương là một nữ tử, hơn nữa còn là nữ tử xinh đẹp thì lập tức thay đổi sắc mặt.

“Khách… cô nương, xin hỏi cô nương muốn dùng gì?” Tiểu nhị Giáp lập tức bày ra nụ cười tiêu chuẩn, đối với việc đối phương đeo khăn che mặt hắn cũng chẳng lấy làm lạ, kể từ lúc Bạch Tử Linh xuất hiện bên cạnh Lãnh Vô Quân, một đám thiếu nữ kinh thành bắt đầu chạy theo phong trào đeo khăn che mặt, xinh đẹp thì còn đỡ, dù sao cũng là mỹ nhân, cho dù che thế nào cũng không che hết khí chất của bản thân, nhưng người xấu xí thì khác, cho dù đeo mười lớp khăn che mặt vẫn xấu xí như thường. Sở dĩ tiểu nhị cho Thanh Nhi sắc mặt tốt là bởi vì hai người đứng gần nhau, hắn có thể nhìn thấy rõ từng đường nét dưới lớp khăn che mặt của nàng, mi dài như liễu, đôi mắt linh động, hắn có thể xác định người trước mặt nhất định là một tiểu mỹ nhân, hơn nữa thân phận sợ là không tầm thường, y phục trên người nàng được cắt may tinh tế, nhìn qua liền biết giá trị không nhỏ, chắc chắn là một tiểu thư khuê các.

Thanh • không hề biết bản thân bị nhận lầm là tiểu thư khuê các • Nhi nhìn bộ dạng nhiệt tình của tiểu nhị Giáp không khỏi có chút thụ sủng nhược kinh, nhớ trước kia nàng đi theo Bạch Tử Linh ra ngoài, mọi người đối với nàng ngoại trừ khinh thường thì cũng chỉ có thương hại, chỉ cần là những người hay những vật liên quan đến Bạch Tử Linh thì không có người nào cho một sắc mặt tốt cả, không nghĩ đến đối phương hôm nay lại nhiệt tình như vậy, đúng là có quỷ!

Tiểu nhị • đúng là có quỷ • Giáp: “Cô nương?” Thấy đối phương nhìn hắn không chớp mắt, tiểu nhị Giáp không khỏi tự mình đa tình nghĩ liệu đối phương có phải không đối với hắn “nhất kiến chung tình”?

Thanh • biết được suy nghĩ của tiểu nhị Giáp • Nhi:???

“Ta muốn hỏi có gian phòng nào còn trống không?” Thanh Nhi biết Bạch Tử Linh sợ nhất là phiền toái, cũng biết lúc nàng đang ăn không thích bị người khác làm phiền, hơn nữa ba người các nàng đều là nữ tử, ở dưới này nhiều người như vậy, loại người nào cũng có, các nàng phận làm nữ nhi thật sự không an toàn, trong lúc ăn các nàng cũng không thể tiếp tục đeo khăn che mặt, nếu để bọn họ nhận ra Bạch Tử Linh bọn họ nhất định sẽ nói này nói nọ, đến lúc đó… nhớ đến chuyện cũ Thanh Nhi liền bực bội, hơn nữa còn đặc biệt bực bội, vì vậy nàng nhất định phải đặt một gian phòng riêng.

“Cô nương đi một mình?” Phòng riêng ở Phong Nguyệt Lâu đặc biệt khó đặt, bởi vì giá trị của một căn phòng rất đắc tiền, nếu không phải người có tiền thì chính là người có thân phận bất phàm mới dám chi ra số bạc lớn như vậy để bản thân ngồi trong phòng một mình thưởng thức. Nhìn vị cô nương này mặc dù ăn mặc xinh đẹp nhưng nhìn không giống người mang theo nhiều tiền lắm, nếu nàng đi một mình hắn có thể giới thiệu cho nàng một chỗ ngồi lí tưởng ở bên dưới, mặc dù có chút ồn ào nhưng sẽ không bị làm phiền.

“Không có, chúng ta có ba người, lát nữa họ sẽ đến.”

“Ba người, có có có, lập tức sẽ có…” Dứt liền hắn liền kéo tay tiểu nhị Ất bên cạnh, phân phó: “Đưa vị cô nương này lên nhã gian ở lầu hai, căn phòng cuối cùng ấy.”

Tiểu nhị Ất đang bưng đồ ăn cho khách bày rõ ba dấu chấm hỏi. Không thấy hắn đang làm việc sao? Sai hắn làm gì? Còn nữa, hắn ta cũng là tiểu nhị như hắn, dựa vào đâu mà bày ra bộ dáng lão bản ở đây? Chưởng quầy còn chưa có chết đâu!

Chưởng quầy • chưa chết • Chu Phúc: “…”

Khó hiểu thì khó hiểu, bất mãn thì bất mãn nhưng hắn vẫn hướng Thanh Nhi gật đầu: “Khách quan đợi một lát, ta bưng đồ cho khách rồi đưa khách quan lên phòng.” Người có thể đặt riêng một gian phòng nếu không phải nhiều tiền thì chính là thân phận không tầm thường, không thể đắc tội, không thể đắc tội!


“Ân…” Thấy thái độ đối phương tốt như vậy Thanh Nhi liền ngoan ngoãn chờ đợi, ai biết được thứ nàng chờ đợi không phải một gian phòng trống mà lại là…

“Tiểu nhị, cho ta một gian phòng trống!” Hồng y nữ tử hiên ngang bước vào, mắt hạnh khẽ liếc nhìn xung quanh một lượt, đôi mắt không chút che giấu sự khinh thường, hiển nhiên là đang ghét bỏ nơi này đông người, ngư ông hỗn tạp.

“Xin hỏi khách quan đi mấy người?” Vị tiểu nhị Giáp vừa mới sắp xếp cho Thanh Nhi xong lập tức xuất hiện bên cạnh hồng y nữ tử, nơi nào có mỹ nữ nơi đó sẽ có tiểu nhị là hắn!

“Hừ!” Nhận ra ánh mắt chăm chú của đối phương, đáy lòng hồng y nữ tử có chút thỏa mãn, nàng thích cảm giác này, một đám nhân đem ánh mắt si mê ngưỡng mộ dán lên người nàng, xem nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất, tốt nhất trong lòng họ, bất quá không phải loại người nào nàng cũng có thể tiếp thu, hạng người thấp kém như hắn mà cũng dám tơ tưởng nàng, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, vì vậy bèn hừ lạnh một tiếng để thể hiện thái độ không vui của bản thân.

Tiểu nhị Giáp nghe tiếng hừ lạnh có chút xấu hổ, nhưng nhiều hơn là buồn bực, thân là nam nhân, nữ nhân xinh đẹp đối với hắn tự nhiên là có sức hút, huống hồ con người ai nấy đều yêu thích cái đẹp, hắn chỉ là nhìn thấy dung mạo xinh đẹp của nàng cho nên mới mượn cơ hội đến gần, ai biết nữ nhân này ngoại trừ dung mạo thì cái gì cũng đều không có, tính tình có kiêu ngạo như vậy, quả thật là khiến người khác không thể nảy sinh hảo cảm mà!

“Xin hỏi khách quan đi mấy người?” Mỹ nhân đã không thích, tiểu nhị Giáp cũng không muốn mặt nóng dán mông lạnh, vì vậy bèn lạnh nhạt lập lại câu hỏi, thái độ so với vừa rồi quả thật là thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

Hồng y nữ tử không có trả lời hắn, tựa hồ cảm thấy việc nói chuyện với một tên tiểu nhị thấp kém lại dám tơ tưởng nàng sẽ làm mất thân phận địa vị của nàng.

Tiểu nhị • thấp kém lại dám tơ tưởng • Giáp: “…” Tiểu nhị Giáp buồn bực, hắn mặc dù là tiểu nhị nhưng cũng có tôn nghiêm của mình, hỏi đối phương nhiều lần như vậy mà đối phương chẳng thèm trả lời, đã như vậy hắn đành phải đi phục vụ người khác.

Đang lúc tiểu nhị Giáp muốn rời đi để người khác tiếp vị tổ tông này thì phía sau hồng y nữ tử đột nhiên xuất hiện một nữ tử, nàng một thân váy đào hồng nhạt, dung mạo xinh đẹp dịu dàng, cả người tản ra đầy hơi thở văn chương, so sánh với bộ dạng kiêu ngạo như khổng tước của hồng y nữ tử thì bộ dạng thấu tình đạt lí của nàng quả thật khiến người dễ nảy sinh hảo cảm.

“Tiểu nhị ca, chúng ta đi hai người.”

“Hai người, ở dưới này còn có một gian phòng, để ta đưa hai vị vào trong.” Tiểu nhị Giáp lúc này cũng không dám tỏ ra ngưỡng mộ với người sao, sợ bản thân đi lên vết xe đổ lại bị người khinh thường.

“Được.” Nàng cũng biết phòng riêng ở Phong Nguyệt Lâu rất khó đặt, mặc dù không thích không khí nơi đại sảnh này nhưng vẫn đồng ý.

“Như vậy mời hai vị…” Tiểu nhị Giáp đi trước dẫn đường, nữ tử một thân váy đào định đi theo thì bị hồng y nữ tử kéo tay lại, lực đạo của đối phương có chút lớn, thân hình yểu điệu vốn dĩ không vững vàng lắm, dưới lực đạo này liền bị kéo ngã, hơn nữa còn là ngã lên người hồng y nữ tử.

“Phịch.” Tiếng động này thu hút sự chú ý của mọi người trong sảnh, nhay lập tức ánh mắt mọi người dồn dập nhìn về phía bên này, không nhì thì thôi, vừa nhìn liền nảy sinh sự hứng thú.

Nữ tử một thân váy đào hồng nhạt té ngã, bên dưới nàng còn đè một hồng y nữ tử, bởi vì là sự việc ngoài ý muốn cho nên tướng ngã của hai người cũng không được đẹp lắm, nữ tử váy đào còn đỡ, do nàng được hồng y nữ tử đỡ lấy nên nhìn sơ qua cũng không có bị hì lớn lao, nhưng hồng y nữ tử bên dưới thì không giống vậy. Lúc nãy hồng y nữ tử đang đứng ở cửa, một lần ngã nàng liền đem cả nửa người trên của nàng đưa ra khỏi cửa, lưng của nàng hình như va chạm vào thành cửa, lúc ngã xuống y phục bị móc vào cánh cửa bên bị xé rách một mảnh, hai chân thì lại thành hình chữ bát, bộ dạng chật vật vô cùng.

Tiểu nhị Giáp trừng mắt: “…” Quả báo đến cũng quá sớm đi?

Tiểu nhị Ất cầm khay thức ăn đi ngang qua, vừa hay chứng kiến cảnh này: “…”

Thanh Nhi trầm mặc: “…” Lúc nãy Viên Minh Châu hùng hổ bước vào nàng cũng rất kinh ngạc, kể từ ngày đó ở trên thuyền hoa bọn họ cũng chưa từng gặp lại, chuyện lần trước Viên Minh Châu té xuống hồ Thanh Nhi còn lo lắng một trận, sợ đối phương đến Bạch gia tìm Bạch Tử Linh gây phiền phức, nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy bóng dáng đối phương đến trái tim treo ngược trong lồng ngực cũng Thanh Nhi dần dần mới trở lại bình thường. Thanh Nhi không biết, lần đó Viên Minh Châu té hồ, mặc đu nói thời tiết mùa thu không mấy lạnh lẽo nhưng cũng không xem đó đã là giờ nào, trời tối như vậy mà Viên Minh Châu còn bị rơi vào hồ nước, nếu không phải có người kịp thời đưa nàng lên thì sớm muộn gì cũng chết, không chết vì ngộp nước thì cũng chết vì lạnh. Từ dưới hồ đưa lên, Viên Minh Châu chỉ còn nửa cái mạng, cho nêm nằm trên giường dưỡng bệnh gần nửa tháng trời, đến lúc hết bệnh muốn truy cứu kẻ đã đẩy nàng xuống hồ thì muộn, trải qua nửa tháng người sớm đã biến mất, nào có đứng yên để nàng ta đến truy cứu trách nhiệm, càng huống hồ sau đó trong kinh thành bắt đầu nối đuôi nhau mang khăn che mặt khiến Viên Minh Châu không thể nhận ra ai mới là người ngày hôm đó đem nàng đẩy xuống hồ, cho nên chuyện này liền bị vứt ra sau đầu, mặc dù Viên Minh Châu rất không cam lòng nhưng cũng không thể thay đổi được gì.

Chuyện cũ đã qua Thanh Nhi cũng không muốn nhắc lại, chính là trăm triệu không ngờ đến lại gặp Viên Minh Châu ở đây, cũng không biết đây là cái loại nghiệt duyên gì, bất quá nàng cảm thấy hơi may mắn vì hôm nay ra ngoài nàng cũng đeo khăn che mặt, hẳn là đối phương sẽ không nhận ra nàng. Sở dĩ Thanh Nhi sợ hãi Viên Minh Châu nhận ra nàng như vậy là do lúc nhỏ Viên Minh Châu thường xuyên đến Hữu Thừa tướng phủ làm khách, đối với cháu gái này Đại phu nhân cũng vô cùng khách khí, để mặc nàng muốn ở trong phủ chơi bao lâu thì chơi, Viên Minh Châu từ nhỏ đã được người trong nhà sủng lớn, đến Bạch gia cũng ngang ngược vô cùng, cho dù là đích nữ như Bạch Phi Nhược nàng cũng không để vào mắt huống hồ là một tiểu thư thất sủng như Bạch Tử Linh, nàng càng không màng tất cả mà khi dễ, có thể nói tuổi thơ của Bạch Tử Linh trôi qua thập phần chật vật, mà Viên Minh Châu chính là một trong số những đầu sỏ đó. Về sau lớn lên quan hệ giữa Viên Minh Châu cùng Bạch Phi Nhược càng thêm không hợp, cho nên Viên Minh Châu cũng không có đến Bạch gia làm khách nữa, nhưng cổ nhân có câu “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”, Viên Minh Châu khi dễ Bạch Tử Linh đã thành thói quen, cũng làm cho Thanh Nhi nhớ mãi không quên, huống hồ dựa vào tác phong đó của Viên Minh Châu, người đắc tội nàng ta thì đều không có kết cục tốt, cho nên mỗi lần nhìn thấy đối phương Thanh Nhi chỉ hận không thể đi đường vòng, nếu không thể đi đường vòng thì nàng chỉ có thể cúi đầu đi ngang qua, tỏ vẻ không quen biết mới tốt.


Mọi người: “…” Nữ trên nữ dưới… cảnh này rơi vào mắt mọi người khó lòng miêu tả.

Mọi người lúc này đều có cùng một suy nghĩ, vị cô nương này lúc nãy kiêu căng như vậy, lần này xem như là vứt sạch mặt mũi rồi.

Một số người nhìn thấy mỹ nhân té ngã tự nhiên là muốn đi lên đỡ, ngay cả tiểu nhị Giáp và Ất đều muốn đi lên giúp đỡ, bất quá nghĩ đến bộ dạng dữ dằn của đối phương khi nãy, sợ rằng bản thân lên giúp đỡ không những không nhận được tiếng cảm ơn mà ngược lại còn bị mắng thì nguy.

“A, Minh Châu…” Tô Ánh Dung mơ mơ màng màng bị kéo ngã, nhanh chóng từ trong khiếp sợ phục hồi, nhìn thấy Viên Minh Châu bị nàng đè trên người thì một trận hốt hoảng, vội vàng tránh sang một bên.

“Minh Châu, ngươi không sao chứ?” Tô Ánh Dung vội đưa tay đỡ lấy Viên Minh Châu, đáy lòng có chút bất an, Viên Minh Châu là nữ nhi của Đại Lý Tự Khanh, cháu gái của Viên Thái phó, đồng thời ở phía sau nàng còn có Viên Hoàng hậu cùng Hữu Thừa tướng phu nhân làm chỗ dựa, có thể nói ở Yến Kinh này không có vị tiểu thư nào có địa vị cùng bối cảnh qua mặt được nàng, nàng là nữ nhi bảo bối của Viên gia, từ nhỏ đã được sủng ái mà lớn, một đời thiên chi kiêu nữ, hiện tại lại bị té ngã trước mặt mọi người nhất định là rất tức giận.

Viên Minh Châu được đỡ đứng dậy, tay áo bị rách một đường, y phục cũng bám đầy tro bụi, trâm cài tóc bị nghiêng sang một bên, trên lưng ẩn ẩn đau đớn khiến sắc mặt nàng không được tốt lắm.

“Minh Châu…” Thần sắc lo lắng trên mặt Tô Ánh Dung không phải là giả, hiển nhiên là bởi vì nàng nhận thấy ánh mắt nhìn muốn ăn thịt người của đối phương.

“Tránh ra!” Viên Minh Châu tức giận, đưa tay đẩy Tô Ánh Dung một cái, may mắn Tô Ánh Dung đang đứng bên cạnh cửa, dưới lực đẩy của Viên Minh Châu lưng nàng bị đập vào cánh cửa, nhờ có cánh cửa chống đỡ nếu không nàng sẽ phải tái diễn một màn té ngã trên đất lần hai.

“Ngươi té ngã thì té ngã, ngã vào người ta làm gì, còn hại ta té ngã theo?” Viên Minh Châu buồn bực, trừng mắt nhìn Tô Ánh Dung, bộ dạng lúc này của nàng hung hăng vô cùng, nếu ánh mắt nàng chứa dao thì Tô Ánh Dung lúc này sớm đã không toàn thây.

Hại nàng ở trước mặt nhiều người té ngã, hơn nữa bộ dạng còn chật vật như vậy, nàng có thể không tức giận hay sao chứ?!

“Ta… Minh Châu, ta… ta xin lỗi…” Trái ngược với bộ dạng như muốn ăn thịt người kia của Viên Minh Châu, Tô Ánh Dung xoắn quýt xoa mép váy, bộ dạng hối lỗi nhìn người đối diện, đôi mắt nàng thủy quang lưu chuyển, nhìn qua có chút điềm đại đáng yêu, lại nhu nhược yếu đuối, nữ nhân như vậy thường sẽ khiến nam nhân sinh lòng thương tiếc, mà xác thực một đám nam nhân bên trong Phong Nguyệt Lâu cũng bắt đầu lên án nhìn Viên Minh Châu, tựa hồ như nàng đã làm ra chuyện tài trời gì.

“Ngươi xin lỗi thì có ích gì?” Viên Minh Châu hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt lên án của những người xung quanh, lúc này nàng đang tức giận, chỉ muốn trút xuống cơn giận, mà Tô Ánh Dung chính là bao cát để nàng trút giận, những chuyện xung quanh nàng tự nhiên không có bận tâm.

“Ngươi không chỉ khiến y phục của ta rách mà còn khiến thân thể của ta bị thương, một lời xin lỗi có ích gì chứ?!” Đối với y phục Viên Minh Châu không có bận tâm quá nhiều, dù sao Viên gia cũng không thiếu bạc, một trăm bộ y phục như thế này nàng đều có thể mua về vứt ở đó, điều quan trọng chính là thân thể vàng ngọc của nàng bị Tô Ánh Dung làm bị thương rồi!

Viên Minh Châu từ nhỏ đã là tiểu công chúa của Viên gia, được sủng ái mà lớn, người trong phủ đối với nàng cung kính có thừa, người bên ngoài lại a dua nịnh nọt, là thiên chi kiêu nữ trong mắt mọi người, hiện tại bị Tô Ánh Dung liên lụy té ngã, không chỉ vứt sạch mặt mũi của nàng còn hại nàng bị thương, đúng là đáng ghét mà!

“Ngươi bị thương? Có nặng lắm không?” Nghe thấy Viên Minh Châu nói bản thân mình bị thương, tâm tình Tô Ánh Dung như bị treo ngược, vội vàng đi đến bên cạnh Viên Minh Châu, muốn xem xem đối phương bị thương ở đâu thì bị đối phương không thương tiếc giật tay ra.

“Đừng chạm vào ta, lỡ như ngươi lại hại ta té ngã thì phải làm sao?” Thấy Tô Ánh Dung đến gần, Viên Minh Châu không chút do dự tránh sang một bên, chuyện nàng bị thương là thật nhưng cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng. Lúc này đã là mùa đông, ngoài trời tuyết rơi không ngừng, y phục trên người của nàng cũng là được làm từ chất liệu vải lông ấm áp của Yến Vân, đặc biệt dày, cho nên khi té ngã thì chiếc áo này cũng xem như là tấm đệm lưng cho nàng, sở dĩ lưng nàng cảm thấy đau đớn là do nàng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng tốt, một chút đau khổ cũng chưa từng ăn qua, làn da mềm mại láng mịn, trong lúc té ngã thì bị áo lông cọ sát dẫn đến đau đớn, chứ bản thân Viên Minh Châu cũng không có bị thương nặng gì, nàng nói như vậy chỉ là muốn mượn cớ mắng người mà thôi.

Tiểu nhị Giáp: “…” Thật ra hai người bọn họ đến đây là để gây rối đúng không?

Thanh Nhi: “…” Thật chẳng hiểu suy nghĩ của đám người này!

Mọi người: “…” Đây là cái lí luận gì vậy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.